Về đêm, Thượng Hải trở nên yên tĩnh. Trước lúc đầu thu, không khí vẫn còn trôi nổi cái nóng nực và ẩm ướt., cho dù hoàng hôn đã tắt, ánh trăng dưới ngọn đèn đường vẫn bớt đi vài phần lạnh lẽo. Những con đường trên cao đã không còn bóng xe cộ tấp nập, xa xa có thể nhìn thấy ánh đèn sáng rực bên bến Thượng Hải, lan dài khắp thành phố phồn hoa.
“Từ trước tới nay, dì vẫn không thích Thượng Hải cho lắm.” Tần Tô lắc nhẹ chiếc ly đế cao, nói.
Một bữa tối được chuẩn bị bởi một đầu bếp đẳng cấp, một chai rượu vang thượng hạng. Khung cảnh nơi này rất yên tĩnh, thi thoảng còn nghe thấy tiếng dao dĩa chạm khẽ vào nhau.
Khi nói xong những lời này, Tần Tô ngước nhìn Lục Bắc Thâm và Lục Bắc Thần đối diện, khẽ thở dài rồi nói tiếp, “Thành phố này quá nhộn nhạo, khiến người ta không thể nào yên bình được, thế nên sẽ luôn đưa ra những quyết định bồng bột”.
Khi cả Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm cùng đồng thời xuất hiện tại nhà hàng, quả thực đã khiến giám đốc nhà hàng và người phục vụ sửng sốt đến á khẩu. Hai người đã giống nhau y như tạc thì thôi lại còn cao to đĩnh đạc, tuấn tú nổi bật vô cùng. Thế nên cho dù tới lúc chúng đã ngồi xuống ghế, người trong nhà hàng chốc chốc vẫn ngó qua bên này.
Ngay cả Tần Tô cũng không thể không cảm thán sự thần kỳ của tạo vật. Mỗi lần ngồi đối diện hai anh em này, thật ra bà rất ngưỡng mộ mẹ ruột của họ. Dĩ nhiên, bà cũng sinh hai cậu con trai, con cả Lục Đông Thâm và con út Lục Nam Thâm. Hai đứa nó hẳn là cũng di truyền vẻ đạo mạo của bố như hai cậu sinh đôi này, nếu không người ngoài đã chẳng nhận xét rằng “đàn ông nhà họ Lục ưu tú hơn người”.
Nhưng con trai bà không phải sinh đôi nên tướng mạo vẫn có sự khác biệt. Hai anh em này thì khác, ngồi cạnh nhau không khác gì một người đang soi gương, một người là người thật, một người là chiếc bóng.
Kể từ giây phút nhìn thấy chúng, bà đã vô cùng cảm thán, bao nhiêu năm trôi qua rồi mà vẫn không thể không khâm phục mẹ của chúng.
Nhưng nếu đàm phán, thì hai anh em lại rất dễ phân biệt.
Tuy cả hai cùng yên lặng nhưng Lục Bắc Thâm là vẻ yên lặng thực sự, từ gương mặt cho tới lời nói, cử chỉ, chỉ khi nào Tần Tô hỏi chuyện nó mới trả lời một hai câu, ánh mắt nó phẳng lặng như mặt hồ, không có tính công kích, ôn hòa và diềm đạm; Lục Bắc Thần thì khác, nó cũng trầm mặc, những tính phức tạp của khái niệm trầm mặc này vượt xa sự yên tĩnh. Đúng là nó không thể hiện gì, là vì nó đã nắm chắc phần thắng. Đôi mắt kia tuy bình thản nhưng đó là một đại dương bất kham, khó lòng quản thúc, vừa không chịu sự kiểm soát của ai vừa có khả năng kiềm chế người khác.
Sau khi Tần Tô nói xong câu này, Lục Bắc Thâm chỉ mỉm cười không nói, Lục Bắc Thần nhấp một ngụm rượu rồi lên tiếng: “Chẳng liên quan gì đến thành phố, chẳng qua là lòng người bấp bênh mà thôi”.
Thái độ của anh có vẻ như tôn trọng, giọng điệu lại rất khẳng định.
Tần Tô là một người thông minh, có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Bắc Thần. Bà đật ly rượu xuống, “Từ khi hai đứa bắt đầu đứng trước mặt người ngoài, gọi dì tiếng “mẹ” thì hai đứa đã là con của dì rồi. Giữa mẹ con với nhau có gì cứ nói thẳng, đừng ngại. Dì là người đi trước, tuyệt đối sẽ không để các con đi vào những con đường lầm lỡ”.
Sau khi Thẩm Sở qua đời, Lục Bắc Thần đã gánh trọng trách con trưởng, một tay lo liệu tang lễ, điều này quả thực khiến người nhà họ Lục có chút sửng sốt, nhất là Lục Chấn Dương. Cả cuộc đời này, Thẩm Sở chỉ dồn hết lòng mình cho ba người đàn ông chính là Lục Chấn Dương và hai đứa con trai. Bà yêu Lục Chấn Dương cả đời, cho dù sau này rời xa nhưng trái tim vẫn ở nơi ông. Thẩm Sở biết căn bệnh của mình cuối cùng rồi sẽ rút cạn cơ thể, thế nên trước lúc lâm chung đã nói với Lục Bắc Thần, bà mong sau khi chết được chôn cùng với Lục Chấn Dương.
Nếu Lục Chấn Dương chưa từng cùng vợ cũ tái hôn thì nguyện vọng của Thẩm Sở là hợp tình hợp lý, nhưng sau khi Thẩm Sở qua đời, ở giữa lại có Tần Tô đứng chắn, chuyện này liền trở nên khó khăn. Tâm nguyện của Thẩm Sở rất đơn giản, thật ra bà muốn làm con dâu nhà họ Lục, có điều trưởng bối nhà họ Lục chỉ thừa nhận một Tần Tô có xuất thân tương xứng với gia đình họ. Chuyện nhập vào phần mộ nhà họ Lục, Lục Chấn Dương không thể quyết. Mặc dù người nhà họ Lục khá tiên tiến nhưng một số trưởng bối vẫn rất cổ hủ.
Về sau chuyện này do Tần Tô chủ động ra mặt thuyết phục họ, cuối cùng họ mới gật đầu đồng ý, nhưng vẫn đặt ra một yêu cầu: Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm bắt buộc phải nhận với người ngoài Tần Tô là mẹ ruột, vĩnh viễn không thanh minh về cuộc hôn nhân giữa Thẩm Sở và Lục Chấn Dương.
Vì ước nguyện của mẹ, cuối cùng Lục Bắc Thần đã đồng ý.
Thật ra giải thích với bên ngoài cũng dễ, một là vì chuyện giữa Lục Chấn Dương và Thẩm Sở ít người biết đến; hai là Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm khi đi học đều giấu kín thân phận; ba là Lục Môn xưa nay vẫn thần bí, tình hình con cái của phu nhân nhà họ Lục cũng hiếm người biết đến. Từ sau khi Lục Bắc Thâm trở về Lục Môn, chuyện con cái của nhà họ mới dần dần bị đồn thổi.
Lục Bắc Thâm không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu.
Lục Bắc Thần ngước mắt lên, “Chính vì con tôn trọng gọi dì là mẹ nên mới không truy cứu việc dì tìm riêng Cố Sơ.” Nói tới đây, anh hơi ngừng lại, “Con nghĩ, nếu chuyện này rơi vào Đông Thâm hoặc Nam Thâm, họ cũng sẽ không đồng ý để dì làm vậy”.
Một câu nói hoàn toàn giải thích rõ việc Lục Bắc Thần đã điều tra mục đích và những việc làm của Tần Tô khi tới Thượng Hải. Đây vốn là một tình huống ngượng ngập nhưng dường như Tần Tô cũng đã dự liệu trước, chỉ mỉm cười, “Bốn đứa con dì không nhất bên trọng, nhất bên khinh. Thế nên dù là ai, dì cũng vẫn làm vậy”.
Lục Bắc Thâm nói với vẻ kính trọng, “Dì, anh con sẽ giải quyết ổn thỏa”.
Tần Tô nhìn Lục Bắc Thâm, mỉm cười, “Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng được nghe con gọi một tiếng ‘dì’”.
Ở ngoài họ không phủ nhận Tần Tô là mẹ ruột, nhưng phía sau vẫn gọi bà là dì. Vì chuyện này Lục Chấn Dương có phần bất mãn. Nhưng Tần Tô chỉ mỉm cười cho qua, mặc cho họ làm sao thoải mái nhất. Nói như Tần Tô thì: Dẫu sao chúng cũng có mẹ ruột, có thể chấp nhận không công khai, không thanh minh với người ngoài đã khó lắm rồi.
Lục Bắc Thâm nghe xong tỏ ra hơi ngượng rồi giơ chiếc ly lên trước mặt Tần Tô, “Con xin lỗi”.
Tần Tô chạm ly, nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp, “Thằng bé ngốc nghếch này, người nhà không cần nói năng khách sáo, vĩnh viễn không cần nói xin lỗi dì”.
Lúc hai người họ uống rượu, trong lòng Lục Bắc Thần chất chứa vô vàn suy nghĩ, đồng thời tâm trạng cũng phức tạp. Anh hiểu ý nghĩa câu xin lỗi của Bắc Thâm. Đối với Tần Tô, anh vốn không hận, chỉ oán trách cha tình cảm không dứt khoát. Nhưng Bắc Thâm thì khác, trước đây qua câu chữ có thể cảm nhận được rõ ràng nó không những căm hận bố mà còn không vừa mắt Tần Tô, vì vậy trong quãng thời gian ở nhà họ Lục, chắc hẳn nó đã gây ra không ít rắc rối cho Tần Tô. Bây giờ nó đã trưởng thành, biết sai là chuyện hợp tình hợp lý.
Mấy năm nay đúng là Tần Tô coi họ như con ruột, điểm này Lục Bắc Thần cũng cảm nhận được. Cũng chính vì điều này nên hôm nay đối mặt với hành động can dự của Tần Tô, anh mới không nói năng quá kịch liệt.
Đặt ly rượu xuống, Tần Tô khẽ nói: “Bất luận hai đứa không muốn thừa nhận đến mức nào, trong người hai đứa vẫn chảy dòng máu của nhà họ Lục, thế nên có rất nhiều quyết định không thể thích là được. Dì biết tình hình của Bắc Thâm mấy năm qua nhưng cũng không phản bác được bố con. Giờ tới chuyện của Bắc Thần, nếu dì đã nhìn thấy trước được kết quả sao còn mạo phạm tới quyền của bố con chứ?”.
“Con hiểu ý bố nhưng người con cần không phải Lâm Gia Duyệt.” Lục Bắc Thần nói.
Tần Tô thở dài, “Con phải hiểu, vinh quang gia tộc cao hơn hết thảy.” Ngẫm nghĩ, bà nói tiếp, “Cũng còn hơn sắp xếp cho con một cô gái xa lạ chứ hả?”.
“Anh trai con không lấy, lẽ nào bố định giải anh ấy đi đăng ký kết hôn?” Lục Bắc Thâm chịu không nổi, cau mày nói.
Tần Tô không trả lời mà hỏi Lục Bắc Thần, “Con nghĩ sao? Bố con có dám làm việc này không?”.
Lục Bắc Thần im lặng.
Tần Tô lấy đũa gắp thức ăn cho hai người họ, nhìn họ bằng ánh mắt trìu mến, “Các con là người hiểu bố mình nhất. Nhất là Bắc Thần, năm xưa con đã phải rời xa Cố Sơ như thế nào? Lúc đó nếu không vì yêu cầu của bố con, mẹ nghĩ con chắc chắn sẽ không ra nước ngoài, đúng không?”.
Lục Bắc Thần âm thầm cuộn chặt tay lại, nói: “Lúc đó, con đích thực không có khả năng phản kháng lại ông ấy”.
“Con nghĩ bây giờ con có rồi ư?”
“Một người đã đánh mất một lần, khi có được lần thứ hai sẽ cực kỳ trân trọng.” Ý tứ của Lục Bắc Thần vô cùng rõ ràng, “Nhất là… cực kỳ bảo vệ”.
Tần Tô bỗng cười, lắc đầu, “Không sai, đích thực hiện giờ con có khả năng này. Nhưng xin hãy tin dì, nếu bố con muốn con thay đổi suy nghĩ, hoàn toàn không tốn quá nhiều công sức. Con tưởng con thắng được chuyện quỹ tài chính ư? Không đâu, chỉ là bố con khoan dung và nhượng bộ một chút mà thôi. Nhưng bây giờ, hai nhà Lục Lâm cần có được quan hệ hợp tác lâu dài, Lâm Gia Duyệt bắt buộc phải trở thành con dâu. Nó chung thủy yêu con là việc quá tốt, nếu không hoặc là Bắc Thâm, hoặc là Đông Thâm, hoặc nữa phải tới cậu em của con, Nam Thâm”.
Nghe xong, Lục Bắc Thâm nói: “Bây giờ anh Đông Thâm là người đứng đầu, con nghĩ với tính cách của anh ấy chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra”.
Tần Tô cười, “Thái Thượng Hoàng còn ở đây, Hoàng thượng cũng chỉ là bù nhìn mà thôi”.
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng đủ để miêu tả những cơn mưa máu gió tanh đang ngầm nổi trôi trong nội bộ Lục Môn. Cho dù là cha con, đứng trước tiền tài và quyền thế cũng phải có những sự lựa chọn.
“Dì Tần, hôm nay sở dĩ con gặp dì chỉ để nói cho dì biết quyết định của con, để tiện cho việc dì truyền đạt lại với bố con.” Lục Bắc Thần nói rành mạch từng từ từng chữ, “Con sẽ lấy Cố Sơ, không phải nói ra để mọi người thương lượng, chỉ đơn thuần là thông báo”.