Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 5: Tuổi Xuân Bị Tình Yêu Lưu Đày



Anh ấy quay về rồi.

Tiêu Tiếu Tiếu không nêu đích danh “anh ấy” là ai nhưng Cố Sơ biết, “anh ấy” mà cô ấy ám chỉ là ai.

Cô đã không còn nhớ sau đó Tiêu Tiếu Tiếu còn nói thêm gì nữa. Vọng vào tai Cố Sơ chỉ còn lại những tiếng như ong mật đánh nhau, có thể đã làm đau đớn màng nhĩ. Nỗi đau khẽ khàng này theo đà đi xuống, làm cả trái tim cũng trúng độc, nhói buốt.

Ký ức như những bức ảnh bị thời gian cắt vụn, rơi lả tả rồi lại được dính lên từng bức một. Sau đó Cố Sơ dường như nhìn thấy quãng thời gian thanh xuân đó. Ánh nắng trong ký ức vẫn luôn tươi tắn như thế, lắng đọng tuổi xuân xưa cũ một cách ít ỏi.

“Anh nghĩ chúng ta có thể ở bên nhau trọn đời trọn kiếp không?”

“Bạn Cố Sơ à! Câu hỏi của bạn mang tính vượt thời gian quá lớn.”

“Khó trả lời lắm à?”

“Trước mắt không trả lời được!”

“Thế đến khi nào anh mới trả lời được?”

“Tới khi nào cả anh và em đều bảy mươi, tám mươi tuổi rồi, anh sẽ thảo luận lại với em vấn đề trọn đời trọn kiếp.”

“Anh định lừa ai chứ! Bảy mươi, tám mươi tuổi lâu như thế, lỡ giữa đường anh thay lòng thì sao? Ai chịu trách nhiệm trả lời câu hỏi của em đây?”

“Thế nên, sau này em có thể chọn ngoại khoa tim mạch.”

“Đáng ghét!”

“Em đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được rồi…”

Là ai nói tình yêu là một chuyện đơn giản, để rồi cô của ngày xưa đã từng nghĩ như vậy. Rồi, cô từng đau, từng khóc. Cuối cùng, khi hai người đi tới ngày sụp đổ, cô mới hiểu ra, kỳ thật những người quá ngây thơ như họ chẳng ai có khả năng giữ gìn một tình yêu đã chết.

Tình yêu bị tuổi xuân giết chết, còn tuổi xuân lại bị tình yêu lưu đày.

Bao năm nay, cô đang cố gắng thích ứng, tập quên những tháng ngày có anh, tập quen với những ngày tháng vờ như chưa từng đánh mất chính mình. Thế là cô thật sự cho rằng mình có thể lãng quên.

Khi gió thổi qua, Cố Sơ cảm thấy khóe mắt hơi lạnh. Khi giơ tay lên gạt đi mới nhận ra mí mắt ươn ướt. Trong một đêm mùa xuân như thế này, gió vẫn còn đôi chút cứng rắn, thế nên mới kích thích tuyến lệ của cô, phải không?

Chiếc xe cấp cứu gần đó đã im lặng, như một người cao tuổi cô độc, yên lặng quan sát sinh mệnh luân hồi trong phòng cấp cứu. Thật ra Cố Sơ hoàn toàn không thích nơi này. Những hành lang dài dằng dặc, tiếng bánh xe kêu cót két gấp gáp của giường đẩy. Bóng những chiếc áo blouse trắng sáng loáng, những ngọn đèn mổ sáng choang, lạnh như băng. Đây là nơi bị máu tươi nhuộm đỏ, một mảnh đất khiến người ta vừa kính sợ lại vừa tràn đầy hy vọng, nhưng cũng là một đàn tế, nơi tuyệt vọng tuyên án.

Cô cúi đầu xóa sạch những cuộc gọi nhỡ trong di động. Quả thật toàn là tới từ Tiêu Tiếu Tiếu. Khả năng gọi liên tục như cướp mạng sống người ta của cậu ấy khiến mọi người theo không kịp. Cố Sơ thở dài. Khi xóa tới cuộc gọi cuối cùng thì ngón tay cô bất chợt khựng lại.

Không phải Tiêu Tiếu Tiếu.

Một số máy bàn hoàn toàn xa lạ.

Cố Sơ nhìn chằm chằm số máy trong di động của mình. Nó ẩn nấp giữa một loạt các dãy số di động giống hệt nhau, kín đáo như một con thú nhỏ. Chẳng hiểu sao, mí mắt phải của cô lại giật một cái rất nhanh, phản ứng sinh lý theo phản xạ có điều kiện khiến cô khó chịu.

Mí mắt trái giật là điềm lành, mí mắt phải giật thì gặp họa.

Ngón tay Cố Sơ phủ lên dãy số ấy hơi run rẩy. Cô có một dự cảm, một dự cảm không thể nói rõ ràng. Giống như một khi gọi được vào số này, thứ đang chờ đợi mình sẽ là một cái chết khí thế rầm rộ. Cô hít sâu một hơi, gọi lại. Sau nhiều lần xác nhận, đầu kia của di động cất lên một giọng nói nghiêm túc.

“Là Cố Sơ phải không? Đây là cục Công an thành phố.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.