Bảy Năm

Chương 32: Nói chuyện



Đing, di động Hạ Thiên đang cầm trên tay vang lên một tiếng, đương nhiên là hắn thấy được tin nhắn vừa nhận kia.

Viên Trạch dám cam đoan cái Hạ Thiên đọc bây giờ chính là tin nhắn mình không cẩn thận gửi đi. Giờ phút này cậu chỉ hận không thể đào một cái hầm tự chôn mình xuống.

Hay là bây giờ thẳng tay sập cửa lại có được không?

Hạ Thiên cười gằn một tiếng, ngược lại không vẻ mặt chẳng có chút gì là tức giận, hắn nhìn về phía Viên Trạch.

“Vừa nãy tôi muốn nói, quả nhiên là em ở nhà, sao về rồi mà không nói với tôi một tiếng…” Sau đó hắn quơ quơ di động, cười có chút tự giễu, “Xem ra câu hỏi này có hơi thừa rồi.”

“…” Viên Trạch đỏ hết cả mặt, đại khái là chẳng có gì lúng túng hơn cảnh nói dối mà bị bắt ngay tại trận.

“Đồng thời, một câu hỏi khác của tôi cũng không cần hỏi nữa.”

“?” Viên Trạch nhìn Hạ Thiên, chờ hắn nói tiếp. Nụ cười mỉm trên môi Hạ Thiên càng sâu hơn.

“Liên quan tới việc tại sao tôi hôn em ở sân bay… Tôi nghĩ em sẽ không thể chờ đợi để biết đáp án… Nhưng mà hiện tại, xem ra em đã biết rồi.”

“…” Mặt Viên Trạch đỏ lên lần hai, vội dời tầm mắt.

“Cho nên đây chính là đáp án của em?” Hạ Thiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn thẳng vào Viên Trạch đang không nhìn hắn. “Cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy tôi nữa?”

“Không,” Viên Trạch lắc đầu, có chút sốt sắng, “Tôi không phải có ý này, tôi chỉ là… haiz…”

Viên Trạch buồn bực nắm tóc, cậu thật sự không có ý đó, nói thẳng thừng ra sở dĩ cậu xoắn xuýt như vậy chính là vì không muốn thật sự làm căng với Hạ Thiên, cuối cùng hết nhìn được mặt nhau.

Nếu không Viên Trạch buồn phiền làm gì chứ, trực tiếp nói với Hạ Thiên, không cần biết anh có ý gì với tôi, tôi đều cảm thấy anh buồn nôn muốn chết, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Giải quyết đơn giản bao nhiêu, cậu sao lại cần soạn cái tin nhắn kia làm gì?

Bàn tay nắm tóc bị Hạ Thiên gỡ xuống, Viên Trạch dường như giống bị điện giật, nhanh chóng hất tay Hạ Thiên ra, thuần túy là phản xạ tự nhiên.

Chờ xong động tác này Viên Trạch mới ý thức được mình khoa trương tới đâu, làm vậy có khác gì muốn nói anh buồn nôn muốn chết đâu? Thậm chí Viên Trạch còn cho là Hạ Thiên không chừng sẽ tức giận tới mức trực tiếp bỏ đi.

Nhưng mà người trước mặt lại không hề động đậy.

Viên Trạch từ từ ngẩng đầu lên, thấy được vẻ mặt của Hạ Thiên, đó là một biểu cảm không nhìn ra tâm trạng, không tức giận, cũng không tổn thương, đương nhiên vui vẻ lại càng không thể.

“Em không phải không muốn gặp tôi, vậy là đủ rồi.” Hạ Thiên thở dài, “Bây giờ cái gì cũng là phán đoán của em, tôi còn chưa nói gì mà, em đừng vội phạt tôi như vậy. Đi thôi.”

“Hả? Đi?”

“Chận trước cửa nhà em gần nửa ngày rồi, không có ý cho tôi vào, tôi hiểu rõ.” Rốt cuộc Hạ Thiên cũng nở nụ cười, ngữ điệu thả lỏng hơn một tí.

“Không phải, tôi…” Trời ạ, Viên Trạch phát hiện từ sau khi mở cửa ra cậu chưa từng nói được một câu cho đầy đủ.

“Rất tốt, làm rất đúng,” Hạ Thiên cắt ngang lời Viên Trạch, đột nhiên đưa tay ra, trước khi Viên Trạch phản ứng lại hắn đã kéo cả người cậu vào lòng, tiện tay đóng cửa lại giúp cậu, “Vẫn nên tới nơi không có giường mà nói chuyện thì thỏa đáng hơn, nếu không tôi không thể bảo đảm có trực tiếp đè em ra làm hay không.”

Hành động đột ngột của Hạ Thiên đầu tiên là khiến Viên Trạch sững sờ, lúc muốn tránh thoát lại bị câu nói này kéo đi sự chú ý, cũng trực tiếp quá đi mà… A này! Đợi đến lúc cậu muốn phản bác hay phản kháng thì người đã bị Hạ Thiên lôi về phía trước, hơn nữa không biết có phải hành động hất tay ban nãy kích thích hắn hay không, lần này hắn thật sự rất dùng sức, khiến Viên Trạch không thể nào phản kháng, giống như con gà con bị “gắp” ra ngoài.

Mãi đến tận khi đi đến cửa chung cư, Viên Trạch mới nhận ra chỗ nào sai sai.

“Này! Tôi còn đang mang dép đó, sao mà vào cửa hàng nào được!!!”

Đương nhiên Hạ Thiên sẽ không cho cậu cơ hội lên đổi giày, mà trực tiếp nhét cậu vào ghế phó lái, khóa cửa lại, chuỗi động tác kia phải nói là liền một mạch, Viên Trạch chỉ có thể trừng mắt nhìn.

Cũng may Hạ Thiên thực hiện đúng lời hứa, tiến hành lần giao lưu này mở một nơi không có giường. Cũng bởi vậy, hắn không thể không mua cho Viên Trạch một đôi giày ít nhất có thể vào tiệm người ta.

Chọt chọt ly kem matcha trước mặt, Viên Trạch không rõ.

“Sao lại gọi kem ly cho tôi?”

“Tôi nghĩ em cần phải nguội xuống một chút.”

“…”

Hạ Thiên tự rót cho mình một chén hồng trà, do dự một chút cuối cùng vẫn thử thả một viên đường vào trong, sau đó khuấy đều chất lỏng lên, nhìn viên đường từ từ nóng chảy, chẳng hề nóng lòng chút nào.

Ừm, quả thực Hạ Thiên không nóng lòng, mà Viên Trạch mới gấp gáp muốn chết. Đại ca à, là anh nói tất cả đều do tôi tự phán đoán, vậy rốt cuộc là chuyện gì, anh mau mau sảng khoái nói ra đi chứ. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng quan hệ giữa hai người dường như đã thay đổi, muốn về lại quan hệ bạn bè mà Viên Trạch thích là chuyện không thể.

Nhìn Hạ Thiên nhàn nhã nâng cốc trà lên, khẽ nhấp môi một miếng, sau đó nở nụ cười mỉm đẹp đẽ, Viên Trạch không chờ được.

“Haizz, có phải là tôi hiểu lầm chuyện gì, là tôi tự mình đa tình đúng không?”

Hạ Thiên nhìn Viên Trạch, không nhúc nhích.

“Hôn môi gì đó với các anh mà nói là chuyện không hề đáng kể, bạn tốt không chừng còn có thể chịch đại một phát vì nhu cầu đúng không, ha ha…”

Hạ Thiên nhíu mày, “Em là đang công khai muốn chịch với tôi?”

“Dĩ nhiên không phải!” Viên Trạch hỏng mất, ra sức múc một muỗng kem nhét vào miệng mình. Cậu quả thật cần phải làm nguội một chút. Nhưng mà, nói chuyện kiểu đùa giỡn lưu manh như này cũng không tệ lắm, cậu chỉ sợ phải nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Thiên, nghe hắn nói chuyện gì đó thật nghiêm túc.

“Viên Trạch…” Hạ Thiên đặt ly xuống.

“…” Trong lòng Viên Trạch thầm mắng một câu mẹ nó, đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, hoặc phải nói, là họa thì không tránh khỏi!

“Tôi không muốn quấy nhiễu em, chuyện này vốn không cần gấp gáp như vậy, tôi có thời gian để khiến em không nỡ không gặp tôi.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói, không quá nghiêm túc, cũng không hề cợt nhả, dường như đang nói tới một việc chẳng mấy quan trọng, “Cho nên em đừng nên tạo gánh nặng trong lòng, bây giờ tôi thật sự chưa muốn làm gì.”

“Anh còn muốn làm nữa hả.” Viên Trạch ngước gương mặt như mướp đắng lên, không chịu nổi nhìn Hạ Thiên.

Hạ Thiên bị vẻ mặt đó của cậu chọc cho bật cười, đưa tay nhéo nhẹ mũi cậu.

“Nói vậy đi, Hạ Thiên tôi đúng thật là một người tùy tiện, nắm bàn tay nhỏ, mò con chim nhỏ, duỗi đầu lưỡi, thậm chí xuyên vào động, cũng sẽ không để ý đến vậy. Thế nhưng em đừng quên, tôi là một kẻ mà muốn tôi uống trà cùng em như thế này đều phải thu lệ phí.”

“Cho nên?”

“Tôi không dưng tán gẫu miễn phí với em, ăn cơm miễn phí với em, xem phim miễn phí với em, chịch miễn phí với em?”

“Tôi không muốn anh chịch với tôi…” Viên Trạch nghĩ linh tinh.

“Cho nên em chỉ cần nhớ kỹ, tất cả những điều tôi làm này đều là vì em. Chỉ có em, tôi mới muốn làm những thứ đó, tôi thích bộ dạng thật sự vui vẻ của em.”

Chớp mắt to, Viên Trạch đột nhiên vỗ bàn một cái, chỉ kém trên đầu xuất hiện một bóng đèn tròn phát sáng, “Ai nha, thì ra là vậy à, haizz, Hạ Thiên, anh làm tôi sợ muốn chết, không đúng, anh lầm rồi, anh cho rằng anh thích tôi, thực ra không phải như vậy!”

“Ồ?”

“Đây là bạn bè, bạn bè đó!” Viên Trạch vung tay lên, đẩy ly kem matcha qua một bên, bắt đầu chậm rãi nói, “Bỏi vì công việc đặc thù của anh, cho nên anh mới không có cách nào thể hiện tình cảm bạn bè, đột nhiên gặp một người bạn như tôi liền cảm thấy đặc biệt vô cùng. Anh coi đó, đúng ra, ăn cơm với người khác mà không thu tiền của người đó, đặc biệt chỗ nào, khác thường chỗ nào, chuyện này quả thật quá là điều bình thường luôn, ăn một bữa cơm với anh còn phải trả anh tiền, đó mới là chuyện kỳ lạ đó biết không! Trước đây nhận thức của anh đều thuộc về một thế giới khác, hoan nghênh anh về tới địa cầu nha!”

“Ồ ~~” Hạ Thiên kéo dài một hơi, tiếp tục nhìn Viên Trạch nói.

“Hơn nữa, chính vì là bạn bè cho nên mới hi vọng nhìn thấy bạn mình vui vẻ, thỉnh thoảng anh thấy tâm trạng tôi tệ sẽ không kìm lòng được muốn đùa cho tôi vui, đây cũng là chuyện thường trong tình bạn, anh tuyệt đối đừng hiểu sai…” Viên Trạch lời lẽ chính nghĩa, nói tới nước bọt tung tóe, càng nói càng cảm thấy mình đúng là thầy giáo nhân sinh, mãi đến tận khi cậu cảm nhận được có một tầm mắt nhìn mình tới mức cậu không thể không để ý, mới đành phải ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ nhân tầm mắt.

Hạ Thiên chống đầu, cong khóe môi, nhìn thẳng vào… đôi môi cậu, bộ dạng kia, nhìn chẳng có chút gì là nghe vào được đôi câu vài lời của Viên Trạch.

“Anh…” Anh cái người này sao không nghe người ta nói chuyện chứ!

“Tôi muốn hôn em.” Hạ Thiên ngắt lời cậu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào môi Viên Trạch như trước, lập tức nhận ra người sau đỏ bừng mặt lên lần hai, một nửa là xấu hổ, một nửa là tức giận.

“Tôi nói anh đừng làm loạn nữa có được không, tôi đang nói nghiêm túc với anh đó!”

“Tôi phát hiện em cũng không ghét tôi hôn em…” Nheo mắt lại, vẻ mặt Hạ Thiên càng…

“Hạ Thiên!” Viên Trạch nổi giận, vỗ bàn lần hai, “Anh đừng có đùa cái kiểu này, sẽ khiến tôi cảm thấy có lỗi với Bạch Trăn.”

“Anh ta đâu có ở đây,” Hạ Thiên cười lạnh, “Lại nói, một năm em có thể gặp anh ta mấy lần?”

Lúc hỏi câu này, Hạ Thiên không nhìn Viên Trạch, bởi vậy hắn cũng không chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của cậu, mãi đến tận khi nói xong mới phát hiện người đối diện trợn mắt nhìn ra phía sau mình như một thằng ngốc.

Mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng khi Hạ Thiên quay đầu nhìn thấy Bạch Trăn đang đứng sau lưng, ít nhiều vẫn có chút giật mình, chuyện này… sao có thể vô tình gặp được nhau?

Đúng là gặp quỷ mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.