Viên Trạch không biết mình về đến nhà thế nào, trong đầu trống rỗng, bên tai cứ mãi ong ong. Cậu mỏi mệt nằm xuống sopha mới phát hiện tới giày cũng quên cởi ra, cứ thế giẫm vào nhà… Muốn đứng dậy đi cởi giày, cuối cùng vẫn là bỏ qua, cứ nằm yên không hề động đậy.
Hạ Thiên nói rất nhiều, không phải câu nào Viên Trạch nghe cũng hiểu, thậm chí một vài lời cậu còn không nghe được rõ, nhưng mỗi một từ hắn phun ra đều giống như kim châm đâm vào ngực cậu, đau đến mức Viên Trạch không có cách nào phản bác. Bạch Trăn cũng chẳng khá hơn gì, mặt trắng bệch, đả kích phải chịu so với cậu sợ là càng lớn hơn.
Hạ Thiên nói, Bạch Trăn anh căn bản không yêu em ấy.
Hạ Thiên nói, Bạch Trăn anh hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của em ấy, anh chỉ quan tâm chính anh.
Hạ Thiên nói, tôi chẳng định lén lén lút lút làm gì, không sai, tôi quả thực rất thích em ấy, tôi thích nhìn thấy em ấy vui vẻ, tôi cũng có thể làm cho em ấy luôn vui vẻ như vậy. Bạch Trăn, anh chỉ có thể mang đến đau khổ và áp lực cho em ấy, anh còn muốn em ấy cả đời này sống hèn mọn dưới cái bóng của anh sao?
Viên Trạch biết mình nên nói gì đó, nhưng trong khoảnh khắc ấy cậu lại như bị người khác bóp chặt cuống họng, một câu cũng không thốt ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Trăn vô lực buông bàn tay vốn đang nắm tay mình ra, cúi đầu.
Rồi sau đó La Sâm vào tới, “mời” Hạ Thiên đi, thuận tiện cũng cưỡng ép đưa cậu về.
Đâu muốn cứ như vậy mà đi, Viên Trạch biết cậu phải nói chút gì đó với Bạch Trăn, nhưng… Bạch Trăn cứ mãi cúi đầu, chẳng nói một chữ với sự sắp xếp của La Sâm, thậm chí lúc Viên Trạch bị La Sâm dẫn ra ngoài anh cũng không hề liếc mắt nhìn một cái.
Ở trên xe La Sâm nói với Viên Trạch, gần đây áp lực của Bạch Trăn rất lớn, tiến độ phim điện ảnh đã không tốt còn xảy ra nhiều chuyện lung tung, rồi lại bệnh nặng một trận, bây giờ ở đây, xin hãy cho Bạch Trăn quay xong bộ phim này trước đi.
Đây có lẽ là lần La Sâm ăn nói khép nép với cậu nhất, y vậy mà lại dùng thái độ dò hỏi khẩn cầu này thảo luận công việc của Bạch Trăn với Viên Trạch.
Đương nhiên, tóm lại thì đây chỉ là một thông báo, ngoại trừ gật đầu ra Viên Trạch cũng đâu thể thật sự nói không. Hơn nữa trong đầu Viên Trạch bây giờ cũng đang hỗn loạn tưng bừng, giống như hình nộm ngơ ngác bị đưa về nhà.
Viên Trạch nằm trên sopha rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu. Cậu không biết tại sao Hạ Thiên lại kết luận như vậy, nhưng mà chẳng lẽ… sự thật đúng là thế? Nếu không thì tại sao Bạch Trăn lại không phản bác lấy một câu nào?
Nhớ lại vài năm gần đây của hai người, Viên Trạch rất khó trái lương tâm mà nói rằng mình rất vui vẻ. Áp lực và đau khổ là chính, nhưng so với áp lực và đau khổ, đáng sợ hơn chính là thất vọng, một lần rồi lại một lần, cho nên Viên Trạch mới quên mất mong đợi là cảm giác gì, quên mất ngạc nhiên mừng rỡ là thế nào.
Đã sớm tuyệt vọng với người ấy, không chỉ một lần cho là hai người nhất định sẽ chia tay, chỉ cần thời cơ nào đó đến thì sẽ tự nhiên mà chia xa…
Nhưng mà… tại sao trong nháy mắt Bạch Trăn cúi đầu buông tay kia, trái tim Viên Trạch lại không bình tĩnh như trong tưởng tượng chứ?
Đột nhiên ngồi bật dậy từ trên sopha, Viên Trạch lấy di động ra, sau khi gửi một tin nhắn liền vọt ra khỏi phòng.
Lúc nghe thấy chuông cửa Hạ Thiên liền nhíu mày, từ khi nhận được tin nhắn của Viên Trạch tới giờ cùng lắm chỉ mới 20 phút, vậy mà cậu đã đến rồi? Mở cửa ra, không ngoài dự đoán nhìn thấy người nào đó đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc, nếu như không phải vì khoảng cách giữa hai nơi khiến cậu không thể không ngồi xe đến, Hạ Thiên nhất định sẽ nghi ngờ không biết có phải cậu chạy bộ thẳng tới đây không.
“Tôi cũng đâu có định trốn, em gấp gáp cái gì…” Để Viên Trạch vào nhà, Hạ Thiên rót cho cậu một ly nước.
Một hơi uống cạn, Viên Trạch rốt cuộc bình tĩnh lại. Cậu cũng không biết mình gấp gáp làm gì, dù sao chính là muốn lập tức gặp được người này.
“Em đói bụng không? Tôi đang chuẩn bị chế mì ăn liền làm bữa tối, có muốn tôi chế thêm một gói không?” Hạ Thiên nói xong liền lấy vài gói mì khác đủ mùi vị đặt trước mặt Viên Trạch, “Vị cay?”
“Ây…” Nhìn một đống junk food (thức ăn rác) trước mặt, Viên Trạch lập tức có chút mờ mịt, “Để tôi.”
Có thể tưởng tượng ra cách Hạ Thiên chế mì gói, hơn phân nửa chính là lấy cái tô đổ ra chế nước sôi vào, sau đó tùy tiện tìm cái nắp đậy lại cho xong việc… Vậy thì quá không khỏe mạnh rồi.
Nhìn Viên Trạch cầm hai gói mì ăn liền vào bếp, lục lọi tìm nồi nhỏ bật lửa nấu nước, rồi lại lấy trứng gà thịt thà từ bữa trưa trong tủ lạnh ra, Hạ Thiên tựa vào cửa phòng bếp, khóe môi cong lên.
Không trách được Hạ Thiên theo chủ nghĩa đại nam tử, hắn có thể đóng các loại vai tình nhân hoàn mỹ dịu dàng săn sóc, nhưng những nơi như nhà bếp này hắn tuyệt đối sẽ không bước vào…
Viên Trạch bận rộn một chốc, hai bát mì nóng hổi đã xong ngay. Hạ Thiên nhìn trứng chần trên mặt, liếm liếm môi dưới.
Hai người ngồi trên bàn ăn ăn mì ăn liền được thêm nguyên liệu, hình ảnh ngược lại khá hài hòa. Hạ Thiên đắc ý ăn xong phần trứng chần của mình liền nhỏ dãi nhìn Viên Trạch, người sau bất đắc dĩ đành đưa phần trứng của mình cho hắn luôn.
“Thật là khiến tôi bất ngờ,” Hạ Thiên vừa hút mì vừa nhìn Viên Trạch, “Không ngờ em lại dám tới nhà tôi tìm tôi, chỗ này chẳng có ai khác, chỉ có hai chúng ta, ghế sopha giường bồn tắm cái gì cũng không thiếu.”
“Phụt –” Viên Trạch trực tiếp phun mì từ trong lỗ mũi ra ngoài.
Không để ý đến Viên Trạch đang cuống cuồng ho khan, Hạ Thiên tiếp tục trêu chọc, “Còn tự tay nấu bữa tối cho tôi, em muốn biểu đạt cái gì đây hửm?”
Khụ khụ sắp chết đến nơi cuối cùng Viên Trạch cũng xử lý xong những thứ đã phun ra, nhìn Hạ Thiên vẻ mặt đầy xấu xa, cậu đột nhiên buông đũa xuống.
“Mịe nó, sao tôi lại thành tới tìm anh ăn cơm rồi!” Chẳng trách Viên Trạch ảo não, cậu thật sự không phải đến giúp Hạ Thiên đâu.
“Hừm, vậy là có chuyện gì gấp sao?” Không cắt lời, Hạ Thiên nhíu mày ra hiệu cho cậu nói tiếp.
“Ngày hôm nay, tại sao anh lại nói những câu ấy?”
“Hả?” Hạ Thiên ngẩng đầu liền thấy Viên Trạch đang nghiêm túc nhìn hắn, hai người đối diện nhau mấy giây, Hạ Thiên mới thu con ngươi lại tiếp tục ăn mì, ra vẻ tùy ý đáp, “Tôi không hiểu ý của em, cái gì mà tại sao, đây vốn chính là những lời tôi muốn nói.”
“Anh không cần phải nói ngay trước mặt anh ấy chứ? Anh ghét anh ấy tới như vậy sao?” Viên Trạch cuống lên, chỉ thiếu điều nắm lấy vai Hạ Thiên ra sức lắc lư, tại sao chứ tại sao, tiểu tử anh muốn chọc Bạch Trăn tức chết à?
Gân xanh trên trán giựt một phát, Hạ Thiên cuối cùng cũng không chịu nổi, lúc ném đũa đi còn dọa Viên Trạch giật nảy mình.
“Tại sao tôi lại nói những câu ấy trước mặt anh ta?” Hạ Thiên đứng lên đi tới trước mặt Viên Trạch, khom người xuống, “Em thật sự muốn biết?”
Viên Trạch biết Hạ Thiên đang tức giận, vì vậy liền lui về sau theo bản năng, nhưng lại đụng vào lưng ghế tựa không còn chỗ để trốn, Hạ Thiên gần như vây lấy cả người cậu.