Bảy Năm

Chương 8: Scandal



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi bể đầu lần thứ mười, Viên Trạch nhìn chằm chằm vào màn hình đầy máu, ném tay cầm.

Nên tắm rửa đi ngủ hay là chơi thêm ván nữa, đang do dự chốc lát thì cậu nghe thấy di động vang lên một tiếng. Viên Trạch cầm điện thoại lên, nhìn thấy một tin nhắn ngắn.

“Hạ Thiên chuyển khoản một đồng vào tài khoản Alipay của bạn.”

Khó hiểu mở Alipay ra, kết quả lại thấy ba lời nhắn Hạ Thiên để lại.

Hạ Thiên, “Bên chỗ tôi kết thúc rồi, bây giờ đem xe và quần áo qua cho em nha? Hay là để mai?”

Hạ Thiên, “Này, số điện thoại của em là bao nhiêu?”

Hạ Thiên, “Được rồi, người bình thường sẽ không ai xem tin nhắn trong Alipay…”

Thế nên hắn mới chuyển khoản một đồng sang… Sau gáy Viên Trạch nổi đầy hắc tuyến, anh còn có thể keo kiệt hơn không, sao không chuyển một xu thôi?

Nhắn số điện thoại qua, chỉ chốc lát sau đã có một dãy số xa lạ gọi tới.

“Không quấy rầy em chứ?” Giọng nói của Hạ Thiên có chút xa xăm, lại có chút ầm ĩ, giống như là đang đeo tai nghe nói chuyện vậy.

“Không.” Dứt khoát nằm sải xuống thành hình chữ đại trên thảm trải sàn, Viên Trạch nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn 11 giờ rồi.

“Bây giờ tôi đem xe tới trả cho em nha? Đang chạy về hướng nhà em này.” Tiếng “không” biếng nhác kia khiến Hạ Thiên có thể xác nhận, bạn trai của Viên Trạch bây giờ không ở bên cạnh cậu. Hôm nay thật hiếm thấy là Cao tiểu thư không muốn ngủ qua đêm, sau khi đưa người về nhà Hạ Thiên cũng kết thúc công việc.

“Ừm… Tôi nghĩ đã…” Hơi mệt một chút nhưng không muốn ngủ sớm như vậy, Viên Trạch bấm bấm điều khiển TV, đổi từ màn hình trò chơi sang TV, tin tức giải trí đột nhiên xuất hiện cảnh đặc tả khuôn mặt Bạch Trăn, cậu cau mày tắt luôn.

“Chuyện này cũng phải nghĩ? Không phải muốn chiếm dụng phí đi lại của người ta chứ?” Hạ Thiên cười khẽ, hôm nay mặc dù trắc trở nhiều nhưng buổi tối coi như cũng thuận lợi, bây giờ tâm trạng hắn khá tốt.

“Không cần đâu, dù sao bình thường tôi cũng chẳng lái chiếc xe đó, xe và quần áo của anh giờ cũng chưa lấy về, trước tiên cứ để ở chỗ anh đi, khi khác cũng được.”

“… Em đói không?”

“… Sao vậy? Anh muốn mời tôi ăn cơm à?”

“Muốn ăn khuya không?”

“Thật sự mời tôi ăn hả? Nhưng mà…” Nếu đi ra ngoài còn phải thay quần áo, thật là phiền phức… Có điều cậu vẫn không nói hết lời, bị rủ thế này thật sự có hơi đói…

“Muốn hay là không?”

“… Muốn.”

“Được, tôi đến sẽ gọi lại cho em, chắc chừng mười phút.”

“Chờ đã, tôi có cần thay đồ không?”

“Không cần, em không mặc quần áo cũng chả sao, không trả tiền thì chuyện gì tôi cũng không làm đâu.” Giọng nói Hạ Thiên mang theo ý cười rõ ràng.

“Mịe, tôi hỏi anh đàng hoàng mà.”

“Tôi cũng trả lời rất đàng hoàng đây, được rồi, lát nữa gặp.”

Sau đó điện thoại liền bị cúp. Viên Trạch trừng mắt nhìn nó suy tư gần nửa phút, cuối cùng vẫn không hề bò dậy, tiếp tục nằm lăn lộn trên thảm trải sàn. Từ sau khi nhìn thấy tin tức kia lúc chạng vạng, cậu hoàn toàn không muốn nhúc nhích nữa.

Quả nhiên mười phút sau điện thoại lại vang lên, lần này chỉ có hai chữ đơn giản, “Xuống lầu.”

Mặc nguyên đồ ngủ, khoác thêm áo khoác, Viên Trạch vào thang máy xuống dưới, Hạ Thiên không đi lên mà đứng dưới lầu chờ cậu.

Dưới ánh đèn trong tiểu khu, Hạ Thiên dựa vào xe thể thao hút thuốc lá, nhìn thấy Viên Trạch liền lấy một túi đồ trên ghế phó lái ra đưa cho cậu.

Mịe, lúc đưa mũi lại gần ngửi được mùi đó, Viên Trạch không thể chờ nữa nhận lấy ngay, không ngờ lại là malatang! Còn có đồ ăn khuya nào hấp dẫn người ta hơn nữa không?! Tới nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.

9-1604051H319208

Malatang có nghĩa là cay – tê – nóng, chỉ món súp cay nấu cùng hỗn hợp nhiều đồ ăn.

“Xe và quần áo lần sau tôi trả lại em, bai.”

“Hể — là sao?” Giơ malatang lên, Viên Trạch khó hiểu hỏi.

“Vừa lúc đi ngang qua, quà trả ơn giá rẻ.” Phất phất tay rồi ngồi vào xe thể thao, Hạ Thiên lái đi lần nữa.

Không thể không nói trong chớp mắt này, sự lười nhác lúc nãy của Viên Trạch hoàn toàn bay sạch, hiện giờ trong đầu cậu toàn là mùi vị của malatang, chỉ muốn nhanh chóng lên nhà chén nó.

Cho nên lúc lên lầu tới bước chân cũng nhanh hơn hẳn.

Về nhà mở malatang ra, Viên Trạch gần như ăn một lèo hết sạch, đến khi hài lòng nuốt xong miếng bánh gạo cuối cùng cậu mới phát hiện đồ ăn trong tô này đều là thứ cậu thích, xém chút còn tưởng mình gọi đồ ăn ngoài đó chứ, không rau thơm không hành lá, còn có cả tương vừng.

Không cần biết có phải cố ý lấy lòng hay không, Viên Trạch được lợi rất lớn rồi. Tiếp đó cậu liền nghĩ tới một hình ảnh hài hước.

Gọi điện thoại qua, Hạ Thiên nhanh chóng bấm nghe.

“Malatang ăn rất ngon, cảm ơn nha.”

“So với việc em giúp tôi hôm nay thì chẳng đáng gì.”

“Này, anh sẽ không mặc như vậy vào tiệm malatang chọn đồ ăn chứ?” Viên Trạch thật sự rất tò mò, phải biết là hôm nay toàn thân Hạ Thiên ăn mặc rất khoa trương, đi mua vi cá bào ngư thì không sao, vào một quán nhỏ mua malatang thì đúng là… có khi nào hù chết bà chủ luôn không?

“Không thì sao?”

“Mịe, anh thật sự dám làm vậy à?”

“Có gì mà không dám, cũng không phải người không thể gặp…”

“Anh thắng.”

“Còn có việc gì không?”

“À… Không còn. Bye bye.”

“Bai.”

Cúp máy rồi Viên Trạch mới phát hiện cú điện thoại này của mình đúng là đủ tẻ nhạt. Có lẽ vì… quá lâu rồi không có ai mua đồ ăn ngoài cho cậu. Từ khi Bạch Trăn bắt đầu nổi tiếng, bọn họ ít khi nào ra ngoài ăn cơm, thỉnh thoảng có đi cũng là nơi có tính riêng tư cao, không phải quán ăn bình thường. Cũng vì vậy nên một người mù nấu ăn như Viên Trạch mới biến thành người đàn ông có thể nấu đầy một bàn đồ ăn gia đình, còn Bạch Trăn cho dù ở nhà cũng là kiểu người đến thức ăn ngoài cũng không thể mở cửa nhận.

Đương nhiên Viên Trạch không hề oán giận Bạch Trăn vì mấy chuyện này. Dù sau đây cũng là con đường mà cậu chọn, từ lúc chọn nó cậu đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý rồi.

Tâm lý này còn chuẩn bị rất nhiều, rất nhiều nữa là.

Giống như lần này Bạch Trăn vội vã chạy từ Hàng Châu về chỉ để báo cho cậu một tiếng, gần đây có thể sẽ có scandal, bởi vì nhận lời đạo diễn Tạ, vai nữ chính Zira cùng công ty quản lý thích trò này, La Sâm không thể từ chối quá kiên quyết, nếu có chuyện gì thì mong Viên Trạch đừng để trong lòng.

Cái thủ đoạn này của giới giải trí, Bạch Trăn lăn lộn nhiều năm vậy đương nhiên Viên Trạch cũng quen thuộc từ lâu.

Bạch Trăn là đồng tính luyến ái 100%, đối với phụ nữ anh thậm chí còn không cứng nổi, cho nên mấy việc vô căn cứ này Viên Trạch vốn sẽ không tin, có điều lần nào Bạch Trăn cũng báo trước cho cậu biết, cố gắng không khiến cậu hoảng sợ.

Điểm này thật sự rất tốt, nhưng nếu nói Viên Trạch hoàn toàn không hề có cảm giác khó chịu thì vẫn là không thể nào, nghĩ đến việc hai tháng tiếp theo hai bọn họ ở chung với nhau ở trường quay phim, oanh oanh liệt liệt diễn đôi với nhau, người phụ nữ kia còn nhân lúc không có gì làm giở trò chút đỉnh, chắc chắn ăn được không ít đậu hũ của Bạch Trăn.

Cho nên bây giờ vừa nhìn thấy tuyên truyền của bộ phim này là Viên Trạch đã không hề thoải mái rồi.

Có điều vẫn giống như bao nhiêu lần trước đây, không thoải mái thì không thoải mái, rồi cũng sẽ qua, chẳng có gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.