Bảy Nàng Dâu

Chương 35: Con nô tì té xuống giếng



Bà Hậu đi sắc đống thuốc cho cô uống, quả thật nhà ông Từ đưa thuốc cho toàn là loại quý hiếm khó tìm, cả những thứ cho vua sử dụng mà ông ấy cũng có. Bà sắc cho cô uống mà không dám rời mắt, thậm chí còn ở cạnh bên chăm sóc chu đáo. Bà có ra ra vào vào, có hỏi thăm về tung tích của A Tỳ, nhưng ai nấy cũng đều lắc đầu nói không biết. Bà Hậu nhíu mày, bấm tay mà cũng không ra. Ấy vậy mà chiều đó có người hô hoán thấy xác một người dưới giếng, bà Hậu giật mình chạy ra đó xem, thấy đám gia nô kéo người đó lên rồi trải ra tấm ván mỏng. Bà nhìn mà nhíu mặt nhíu mày, che miệng lại thầm nghĩ, tại sao lại ra nông nỗi này chứ?

Mọi người ai nấy thấy cảnh tượng đó đều la hét ầm ĩ, các vị phu nhân thấy mà mặt người nào người nấy cắt không còn một giọt máu, bà Hậu nhìn thấy xác chết bao lâu nay đã quen rồi mà nhìn thấy cảnh tượng này còn cảm thấy khiếp đảm chứ nói gì người bình thường. Bà thấy mọi người đã tản ra hết, trống một chỗ, bà liền liếc qua nhìn, ai ngờ lại nhìn thấy một cặp mắt lõα ɭồ nhìn thẳng vào mình. Mặt mũi người đó làm sao mà bị gặm nham nhở thế kia, lại còn dính vài miếng thịt, y phục cũng không được nguyên vẹn. Bà bước lại hai ba bước rồi nhìn kỹ, những vết thương này vốn dĩ là do một con vật có hàm răng sắc bén làm, không phải do vũ khí sắc nhọn. Con vật này cũng không phải động vật trên cạn, nó giống như một loài thủy quái hơn, nhưng nhìn cái giếng thế này không giống nơi mà thủy quái có thể ở, nó không lớn, không thể nào đâu.


Bà nhìn chằm chằm vào cái xác, nhìn sơ bộ thì cũng chỉ mới chết cách đây không lâu, mùi hôi chưa nồng nặc lắm. Bà liếc nhìn qua một hồi rồi nói:

"Đây là a hoàn của ai?"

Vừa hỏi xong bà lại nhìn quanh thêm một lượt, không thấy ai trả lời. Bà liền quay qua bà Hoàng, bà ấy mới bắt đầu nói:

"Chuẩn bị một ít tiền gửi về cho gia đình nó!"

Nói xong bà ấy lạnh nhạt bỏ vào, mặc kệ đám người phía sau. Bà Hậu nghe xong liền cung tay thành đấm đấm, tức giận bỏ vào trong. Thật ra, nếu nói một cách công bằng, chị gái của bà sẽ không bao giờ nói ra những lời ấy, nhưng càng lúc bà càng thấy người đang trú ngụ trong thân xác chị mình ngày càng quá đáng, thật sự khiến bà súp đổ mất hình ảnh của chị gái mình. Bà nhớ đến ánh mắt dịu dàng của chị ngày xưa mà rơi nước mắt, tuy chị là phu nhân lớn nhất nhà họ Hoàng, nhưng bà thật sự rất lễ độ với người trong nhà. Hồi ấy nhà họ Hoàng vô cùng hưng thịnh, lại tràn đầy sinh khí, phúc khí tràn trề, vậy mà người phụ nữ kia sau khi chiếm lấy thân xác chị bà thì biến nhà họ Hoàng thành một nơi âm u còn hơn cả nghĩa địa: Phu nhân trong nhà chết liên tiếp, các tiểu thư từ các nhà khác gửi qua cũng một đi không về, chết rất thảm thương, lại còn lấy cái danh nhà họ Hoàng ra dọa nạt người khác. Đã lâu rồi bà chưa thấy nhà họ Hoàng yên ổn được lâu, người chết nhiều đến nỗi chết thêm vài người cũng quá ư là bình thường. Bà vừa đi mà vừa nhíu mày.


Bây giờ chỉ đợi Hoài Thục tỉnh lại mới có thể biết chính xác rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Chiều hôm đó trời bỗng nhiên nổi lên cơn mưa rả rích, sấm chớp đùng đùng, tiếng nước mưa từ nóc nhà chảy xuống ào ào, bà đứng đó nhìn ra ngoài mà lòng âm u khó tả,thở dài cái, chợt cảm thấy lo lắng cho A Tỳ, không biết nó đã đi đâu. Quay lại nhìn Hoài Thục nằm trên giường, bà kéo chăn lên rồi sờ vào trán cô, đã thay rất nhiều vải băng bó rồi, nhìn vào đống vải dính đầy máu kia mà bà cảm giác lòng nặng trĩu. Bà lấy khăn lau mồ hôi trên trán cô rồi nói:

"Này Hoài Thục, cô mau khỏe lại đi! Cố gắng lên! Kiếp nạn không chết ắt có hậu phúc, cố lên, đã đi đến đây rồi, không thể bỏ cuộc được. Cô có nghe thấy không?"

Bà vừa nói vừa nhìn vào gương mặt của cô, rồi trở lại bàn, chén thuốc trên bàn đã cạn. Bà nhắm mắt lại nghe tiếng mưa rơi, lát lâu sau cảm giác đã chìm vào giấc ngủ. Khuya đó bà đang ngủ thì cảm nhận có một làn gió lạnh thổi qua, bà nghe thấy bên tai vang lên tiếng cộc cộc cộc, nghe như tiếng cái gậy nện xuống nền. Bà mở mắt ra nhưng không mở được, chỉ có thể nghe thấy tiếng cộc cộc càng lúc càng tiếng lại gần cái giường. Bà càng lúc càng cảm thấy lo lắng, gấp gáp muốn tỉnh dậy. Tại sao lại bị bóng đè chứ? Bà cảm thấy bản thân vẫn còn tỉnh nhưng lại không thể điều khiển được bản thân nữa, ráng lắm cũng chỉ có thể mở mắt ra nhìn thấy mờ mờ. Bà ngóc đầu dậy nhìn lên thì thấy bóng dáng của một bà cụ dáng người teo tóp, lưng còng khom xuống chỗ cái giường Hoài Thục nằm. Bà cố gắng quơ tay một cái cho ly trên bàn đổ xuống đất. Vừa quơ cái đã nghe cái xoảng, bà bật dậy tỉnh táo, chớp mắt cái rồi hốt hoảng tiến lại cái giường thì thấy Hoài Thục vẫn còn thiếp đi, chỉ có điều lạ là ngực cô ấy có phát ra một ánh sáng màu vàng. Bà Hậu liền nhanh tay kéo vai áo cô xuống, thấy một bông hoa sen màu vàng in trên áo. Bà liền trợn mắt lên nhìn, xoay người cô lại, sờ tay xuống lưng cô thì cảm thấy rất khô thoáng, không ẩm ướt máu như hồi chiều, bà kích động đến nỗi còn cởϊ áσ cô ra xem. Quả thật kỳ lạ! Vết thương đã biến mất rồi, thậm chí còn không để lại dù chỉ là một vết sẹo. Bà ngồi thẩn thờ ra đó, khó có thể tin đây là sự thật. Sau đó bà liền đặt cô xuống, quay lại kiểm tra xem đây rốt cuộc có phải là ảo giác không, nhưng thật sự không phải. Bên ngoài mưa vẫn còn rả rích, bà kéo cửa sổ ra nhìn cái rồi đóng lại, vừa đóng cửa định quay lại thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chẹp chẹp.


Bà trầm ngâm im lặng nghe một hồi, bỗng quay mặt lại, lấy một ngón tay móc ra một lá bùa màu vàng từ trong áo ra giơ ngang mắt mình. Mắt bà chợt sáng lên một cái, bà nhìn xuyên qua cánh cửa thì thấy một người nhảy bạch bạch ngoài sân. Bà chợt nhíu mày cái rồi lẩm nhẩm:

"Cương thi..."

Vừa nói xong tiếng nhảy lạch bạch xuống nước ngoài sân liền im bặt, bà cũng im lặng rồi nhìn ra đó. Lát sau chợt nghe tiếng gầm gừ phát ra bên cạnh mình, bà cầm lá bùa bốp một phát vào cánh cửa thì chợt một tiếng xèo phát lên. Bà liếc qua liếc lại nhìn rồi chạy quanh phòng, một cách nhanh chóng bà dán hết tất cả cánh cửa trong phòng, bà mở cửa ra một phát, dán nốt cái cuối sau đó chạy nhanh ra sân, con cương thi đó biến mất rồi. Bà nhìn quanh rồi thở gấp, nước mưa dội vào mặt bà rát rát. Bà liếc quanh một vòng rồi mắt chợt dừng trước cái gốc cây si, từ từ nhìn lên thì giật mình thấy con a hoàn lúc sáng bị ăn thịt ngoài giếng nhìn bà chằm chằm. Những mảng thịt bị rách tả tơi của nó bị nước mưa dính vào rớt xuống nhễu nhão, mắt nó không còn mí mắt nữa nên lộ cả ra ngoài, miệng thì lộ cả hàm răng trắng hếu. Nó trốn trong những tán lá nhìn ra, bà thấy nó nhìn thẳng vào mình, rút trong áo ra mấy lá bùa phóng lên cây một cái vèo, nó liền quay người nhảy xuống đất nhảy bạch bạch dưới sân. Bà Hậu chỉ còn sử dụng được một tay nên bị chậm, nó nhảy ra một khúc xa phía kia, sau đó nó còn quay mặt lại nhìn, rồi nhảy đi chỗ khác. Bà chạy theo nó, vừa chạy được mấy bước thì chợt giật mình quay qua nhìn bên kia, cánh cửa phòng được mở ra, bà chợt ấp úng gọi:
"Hoài Thục!"

Bà vừa gọi đã thấy cô dụi mắt nhìn ra, tay xoa xoa bụng. Nhìn thấy bà Hậu, cô trợn mắt lên kinh ngạc.

"Bà Hậu, bà về đây khi nào vậy?"

Bà Hậu nhìn về phía con cương thi rồi lại nhìn về phía của cô, chép miệng vì khó xử. Bà bước về phía cô rồi nói:

"Hoài Thục! Mau vào đây!"

Bà vừa kéo cô một cái liền gấp gáp nói:

"Hoài Thục, cô không sao chứ? Cảm thấy thế nào rồi?"

"Tôi sao? Tôi chỉ cảm thấy hơi đói thôi!"

Thấy bà Hậu người ướt sũng, cô chợt hỏi:

"Sao vậy? Có chuyện gì sao? Sao người bà lại ướt sũng thế kia?"

Bà nghe cô hỏi liền kéo tay cô lại rồi nói gấp:

"Không quan trọng đâu! Nói cho tôi biết, ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, hôm cô bị thương ngoài giếng ấy?"

Bà vừa hỏi xong cô liền chớp mắt cái, chợt cái hình ảnh ấy liền hiện lên trong đầu cô, một con cá trê to lớn do bà Dung biến thành và cả cái hũ to ngoài gốc cây nữa.
"Bà Dung biến thành một con cá trê, bà ấy biến thành cá trê khi tôi đập vỡ cái hũ ngoài gốc cây, rồi bà ấy nhảy xuống giếng!"

Vừa nói xong, cô liền thấy bà Hậu bất ngờ tột độ, mặt bà ấy xanh đi, chợt nói:

"Hoài Thục à... sáng nay phát hiện ra xác một con nô tì ngoài giếng, bị gặm nát thịt da, lúc nãy nó có nhảy qua đây."

"Nhảy?"

Cô bất ngờ hỏi, bà Hậu gật gật đầu.

"Biến thành cương thi rồi, tôi sợ bà ấy đã luyện thuật ăn tạng người để được thở trên cạn."

"Bà ấy ăn phổi của tiểu thư Hoàng Hoa đó, còn bà Hoàng thì uống máu của cô ấy!"

Cô thận trọng nói cho bà Hậu nghe, bà ấy chợt lấy tay che miệng cô lại rồi nói nhỏ:

"Thật ra, tôi nghĩ nó quay lại là để tìm cô, nãy tôi còn thấy nó nhảy quanh phòng, tôi đi ra thì nó đã nhảy lên cây ngồi. Đối tượng nó nhắm đến là cô đó!"
Cô ngạc nhiên lấy ngón tay chỉ vào mặt mình, bà gật đầu.

Một bàn tay bị rách nát như cái giẻ, từ bên ngoài chọc thẳng vào trong, tay nó còn tháo lá bùa được dán trên cửa, thịt da nó như dính phải dầu nóng, bốc khói lên lèo xèo. Nó rêи ɾỉ đau đớn nhưng vẫn nắm lấy. Bỗng lá bùa chợt lên khói rồi bốc cháy, bà Hậu chợt đẩy cô vào trong, cô kéo tay bà Hậu rồi nói:

"Để tôi!"

Cô liền đứng dậy, kéo khúc vải đang treo trên trần nhà xuống, Bà Hậu hốt hoảng nói:

"Hoài Thục cô làm gì vậy?"

Cô cầm khúc vải đó nhanh chóng đi lại gần phía đó. Cô càng lại gần nó càng đẩy cánh cửa rung rinh mạnh mẽ hơn. Cô lấy khúc vải đó quấn vào tay nó, cô quấn càng lúc càng nhanh sau đó cột chặt lại. Cô nói:

"Đưa tôi nến!"

Bà Hậu nhanh chóng ngồi dậy, cô nắm cánh cửa rồi kéo ra, nó nhào vào trong phòng. Ngay lúc ấy bà Hậu liền ném nến xuống khúc vải đó, rồi lấy thêm mấy lá bừa phóng vào xương nó nghe phựt phựt. Nó vùng vẫy trong đau đớn, bò ra cửa, mong cơn mưa sẽ cứu được nó. Cô định đuổi theo nhưng bà Hậu đã kéo lại.
"Đừng, nếu nó cảm thấy nguy hiểm sẽ đi tìm người giúp nó và người tạo ra nó sẽ xuất hiện!"

"Ý bà nói là bà Dung?"

Bà Hậu gật đầu. Lúc sau nó bò đi một quảng, lá bùa của bà Hậu ngay cả nước mưa cũng không dội tắt lửa. Cô và bà Hậu nhìn theo, đồng trợn mắt lên hốt hoảng, nó không bò ra giếng như hai người họ suy đoán mà bò về phía phòng của các tiểu thư. Cô quay mặt ra nhìn bà Hậu rồi nói:

"Là người tạo ra nó, không phải là bà Dung!"

"Là ai chứ?"

Cô liền nuốt nước bọt cái, thật sự nếu nói theo giác quan cô cảm nhận được thì cô nghĩ về tiểu thư Ánh Dương đầu tiên, nhưng mọi chuyện còn chưa đi tới đâu nên chưa thể kết luận được. Ngay lúc đó bà Hậu kéo tay cô cái mạnh.

"Đi theo nó nhanh lên!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.