Bảy Nàng Dâu

Chương 71: Kho báu lâu đời



Giữa đêm tối cậu vừa chầm chậm đi vừa nhìn lên trời cao. Cậu đang đi thì chợt chân cậu đứng lại, sau đó mắt nhìn quanh, lát sau rời khỏi căn hầm cậu mới bước ra khỏi phòng, ngồi bệch xuống ghế. Không một ánh đèn, không một tiếng động, cậu ngồi vậy một lát mới đứng dậy, đi ra ngoài.

Chân cậu lang thang từ phòng này qua phòng khác, sau đó lại đứng lại trước cửa phòng cô. Cậu đứng đó rất lâu, rất lâu sau mới quay về phòng, vừa đặt lưng nằm xuống đã nghe thấy bên ngoài có tiếng lạch bạch vang lên. Cậu ngồi bật dậy, sau đó mở tung cửa sổ, thấy trêи bầu trời đen kịt kia toàn là những chấm đỏ đỏ, cậu cắn môi dưới cái rồi nói:

"Tiểu thư này dai như đỉa vậy!"

Nói rồi cậu nhìn qua tường, trêи đó treo một cây cung, cạnh bên là một giỏ tên, cậu bước lại sau đó cầm xông ra ngoài, cậu chạy như bay rồi leo ra tường rào. Cậu chạy thật nhanh, người như xuyên qua màn đêm. Chạy được một lúc rồi cậu mới dừng lại, sau đó ánh mắt cậu đằng đằng sát khí, nhìn về phía trước, cậu bước lại gần rồi kéo mũi tên ra, chỉ thẳng vào bóng người đứng phía trước.


"Dừng tay!"

Cậu chỉ nói hai chữ, sau đó mũi tên đã sáng lên một cái, người đó mặc một cái áo choàng màu đen, nghe thấy giọng cậu liền hạ nón áo xuống. Sau đó từ từ quay mặt lại, cậu nhếch mép lên nhìn, tiểu thư Ánh Dương vừa nhìn thấy cậu đã vội vàng bước lại gần.

"Cảnh Minh! "

Cậu buông mũi tên ra, nó xoẹt một cái bắn về phía Ánh Dương, sau đó cô ấy nghiêng mặt qua một bên, kết quả mũi tên bắn dính vào cái cây sau lưng.

"Cảnh Minh! "

"Cô đang làm gì thế?"

"Ta..."

Tiểu thư ấy liền nhìn xuống chân, còn mấy cái hũ tròn tròn nằm bên dưới, cô nhếch mép lên cái rồi nói:

"Chàng biết rồi sao?"

Cậu giơ tay ra sau lưng rút ra thêm một mũi tên, sau đó kéo nó ra.

"Ta bảo dừng tay!"

Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt cậu, sau đó nhìn vào mũi tên.

"Chàng không bắn ta đâu, nếu chàng muốn bắn thì lúc nãy đã không cố tình bắn trược!"


"Suy nghĩ nhiều quá rồi đó!"

Nói xong cậu lại buông tên ra, cô ấy liền trợn mắt lên rồi lách người, mũi tên lại cắm vào cái cây phía sau.

"Cảnh Minh! Hoài Thục đã nói gì với chàng? Để bây giờ chàng gặp ta là lại làm như vậy? "

"Không liên quan tới Hoài Thục! Là do cô thôi! Dừng tay lại!"

Cậu giơ tay ra sau, chuẩn bị lấy thêm một mũi tên nữa, sau đó nói:

"Ta không cho phép cô cấu kết với ma quỷ hại người, khi cô còn sức mạnh có thể cô sẽ sai khiến được nó, nhưng con người thì phải có lúc yếu. Nếu như cô không ngăn cản được nó nữa, hậu quả thế nào cô đã suy nghĩ tới chưa?"

Cậu vừa nói vừa cầm mũi tên trêи tay, nhếch miệng nhìn tiểu thư ấy đầy sự ác cảm.

"Đời cha ăn mặn, đời con cũng ăn mặn, cả gia đình cô không lấy một người có trái tim! "

Vừa nói xong tiểu thư ấy đã chạy lại, trêи tay chẳng cầm gì, vừa chạy lại vừa khóc.


"Cảnh Minh! Chàng quay lại với ta đi, chúng ta sắp thành thân với nhau rồi, Cảnh Minh! "

Lúc đó tay cô ấy đã ôm ngang hông cậu, người run rẩy khóc nức nở.

"Nếu chàng muốn ta dừng tay, được, ta dừng, ta không làm nữa, nhưng chàng quay lại với ta đi, ta chỉ muốn Hoài Thục rời khỏi chàng thôi!"

Cậu cầm mũi tên trêи tay, mắt nhìn vào không trung không đổi lấy một chút cảm xúc, sau đó mắt liếc xuống nhìn cô ấy, cười một cái thật đểu giả.

"Thật sao?"

"Thật!"

Cô ấy bất ngờ ngẩn mặt lên, sau đó cậu liền suy nghĩ cái gì đó, rồi tay cậu buông mũi tên xuống đất, cậu nói:

"Nàng sẽ làm tất cả vì ta sao?"

Lúc ấy Ánh Dương bất ngờ, sau liền gật đầu, thật sự chưa bao giờ cậu Cảnh Minh lại gọi cô ấy là nàng. Nghe một tiếng thốt ra từ miệng cậu mà như không tin vào tai mình.

"Cảnh Minh, chàng suy nghĩ lại rồi sao?"
Cậu chợt nhìn bâng quơ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

"Cũng...suy nghĩ lại, nàng cho ta biết, những cái hũ này là tìm thấy ở đâu?"

Cô ấy suy nghĩ một hồi rồi nói:

"Chàng hỏi cho Hoài Thục à, định lừa ta có đúng không? Chàng lợi dụng tình cảm của ta để lừa ta à?"

"Không nói thì thôi! Bầy dơi cô tạo ra, một bầy ta hạ một bầy, hai bầy ta lại hạ hai bầy. Ta cho cô lấy công chuộc tội, không muốn thì..."

Cậu quay người bước đi, cô ấy quay mặt lại nhìn hai mũi tên dính trêи thân cây, sau đó cô bước đến một bước.

"Cảnh Minh!"

Cậu đang đi thì chợt dừng chân, sau đó cô ấy chạy lại, kéo cánh tay cậu, rồi nói:

"Ta nói ra chàng sẽ lại quay về với ta như lúc trước chứ?"

"Còn phải suy nghĩ lại, cô biết việc hợp tác với ma quỷ sẽ có kết quả gì mà! Ta chỉ không muốn nhìn cô chìm xuống vũng lầy mà thôi!"
Cô ấy chợt thở ra một hơi dài, mắt nhìn lại mấy cái hũ vẫn còn đậy miệng, sau đó nhìn lên cậu.

"Chàng lo cho Hoài Thục hay...?"

"Lo cho ai cũng không phải là cô, tôi ghét nhất là phụ nữ xấu xa độc ác, tôi sẽ yêu cô nếu cô là một người tốt tính, sẽ ghét cô nếu cô là người có lòng dạ xấu!"

"Chàng..."

"Ta đã nói rồi đó, có quay đầu hay không tùy vào cô, từ trước đến nay tà mãi mãi không thể thắng chính, cô hiểu không? Đừng để ma quỷ chiếm lấy mình!"

Nói rồi cậu giật tay ra, quay người đi thẳng, không nói lại thêm câu nào. Ánh Dương đứng đó nhìn theo mà tay run lên lẩy bẩy, chợt quay mặt lại nhìn mấy cái hũ rồi lại nhìn bóng lưng cậu. Cô ấy đứng đó trơ người ra, mặt mũi lấm tấm mồ hôi, thấy cậu đã đi xa, cô chợt hét lên:

"Cảnh Minh! Nếu ta tốt bụng lương thiện, chàng sẽ yêu ta đúng không? "
Cậu không dừng chân, miệng chỉ nhếch nhẹ lên, sau đó vừa đi vừa nói nhỏ.

"Chắc là vậy, Cảnh Minh là người lương thiện chắc chắn sẽ thích người lương thiện!"

Sau đó Ánh Dương quay người lại, nhìn vào trong bụi rậm, một bàn chân bước ra ngoài, ông ấy nhìn Ánh Dương cái rồi nói:

"Con gái!"

"Phụ thân! Con đã dụ hắn ra đây, phụ thân thấy khi nào thì thích hợp?"

"Đúng là không ngoài dự đoán, thằng nhãi con đó vẫn có thể sống bao nhiêu năm qua, mạng lớn đến như vậy! "

"Phụ thân, chúng ta phải nhanh lên thôi, con thấy bà Hoàng kia đã chuẩn bị tẩu tán tài sản đi hết rồi, nghe bảo sẽ cho khắp thiên hạ, nên phụ thân, chúng ta phải ngăn bà ta trước khi bà ấy làm như thế, và...phải tách Cảnh Minh và Hoàng Gia Minh ra!"

Ông ấy liền gật đầu.

"Chỉ cần ta biết Cảnh Minh còn sống, chỉ cần biết kho báu nằm ở đâu. Và vị thiếu phu nhân kia vẫn còn nhìn thấy, còn thở, kế hoạch này chưa bao giờ thất bại!"
Ông ấy chợt nở một nụ cười nham hiểm sau đó đưa tay lên nhổ một mũi tên dính trêи thân cây rồi nhìn nó.

"Thằng nhãi con này qua bao nhiêu chuyện nó vẫn cứ ngu ngốc, không bao giờ ra tay được, đứng trước kẻ thù mà nhân nhượng thì chính là tự gϊếŧ mình! "

Ông ấy bẻ mũi tên gãy ra làm hai, sau đó quăng nó xuống đất, quay người lại rồi nói:

"Mau thực hiện kế hoạch tiếp theo đi!"

"Dạ!"

Nói xong ông ấy cũng đi mất, còn mình cô ấy ở lại, lát sau đôi mắt sắc sảo đó liền liếc qua nhìn mấy cái hũ tròn tròn. Rồi giơ tay ra vuốt một lá bùa màu đỏ, sau đó lửa liền cháy lên, cô quăng xuống mấy cái hũ rồi nói:

"Được! Được! Hoàng Gia Minh! Những gì ngươi cướp của Cảnh Minh, ta sẽ đòi lại từ từ, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài! "

Nói xong cô liền nhìn vào đống lửa đang cháy dưới chân, bao nhiêu tiếng rêи rỉ vang lên. Rồi tiếng trái tim đập bình bịch cũng vang lên, miệng Ánh Dương cười nhẹ, sau đó ánh mắt nhìn vào nhà họ Hoàng ở xa xa kia.
"Nhà họ Hoàng to thật lớn thật, nhưng sau này nó sẽ trở thành nhà họ Lê ta!"

Nói xong Ánh Dương quay người đi, đám lửa phía sau cũng dần tắt đi.

Cậu vừa về tới nhà đã nghe thấy đám gia nô hô hoán lên, cậu bước vào đã thấy dơi chết rơi tứ tung xuống nền. Sau đó mắt đảo quanh, chợt thấy Hoài Thục và bà Hậu đứng bên kia nhìn qua, cậu quay mặt đi chỗ khác rồi đi vào phòng.

Vừa đi thì Hoài Thục đã cản cậu lại, sau đó kéo cậu ra một bên nói nhỏ.

"Chàng đi đâu?"

Cậu né tránh ánh mắt của cô, sau đó nói:

"Chị dâu! Có chuyện gì sao?"

"Đừng đóng kịch Gia Minh! Ta biết là chàng, lũ dơi chết đó là sao? Chàng đi đâu vậy? "

"Ta đi có việc, chỉ cần sau này nàng biết chuyện này sẽ không xảy ra nữa là được!"

"Là sao? Ý chàng là sao?"

"Không sao! Ta về phòng đây, sắp tới giờ rồi, để Cảnh Minh còn nghỉ ngơi! "
Nói rồi cậu liền luồn lách đi vào trong, cô đứng đó một lát thì bà Hậu đi lại.

"Cậu Cảnh Minh nói sao? Cậu có biết chuyện này không? "

Cô đưa tay sờ gáy cái rồi lắc đầu, cô nói:

"Chắc không sao đâu, chúng ta quay về phòng thôi!"

"Được!"

Bà Hậu nhìn qua đám gia nô đang túm tụm quét mấy con dơi chết đó, bà nhìn lát rồi nhíu mày.

"Đây là dơi của bà Hà mà!"

Nói xong bà cũng quay mặt đi vào trong. Tuy trong lòng nhiều thắc mắc nhưng bà vẫn không biết làm sao, chỉ đành chờ đợi câu trả lời.

Sáng hôm ấy nghe mọi người kêu cửa inh ỏi, nghe bảo hôm nay nhà họ Hoàng có khách, cô chuẩn bị y phục trang sức các thứ. Sau đó bước chân ra khỏi phòng, vừa đến điện chính đã nhìn thấy một đám người lạ đứng ngoài sân. Cô liếc mắt qua cái rồi thấy bà Hoàng ngồi nói chuyện với ông Lê. Còn có tiểu thư Ánh Dương đứng cạnh, cô nhếch mép cái đã hiểu ra vấn đề. Tuy cậu Cảnh Minh đã viết thư từ hôn rồi nhưng tiểu thư ấy vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn đeo bám cho đến tận đây, cô chưa vội bước vào, chỉ quay qua hỏi tiểu Mai.
"Cậu Cảnh Minh đã ra đây chưa?"

"Dạ chưa!"

Nói vừa xong cô đã thấy cậu Cảnh Minh từ xa đi lại, sau đó cô liền chạy lại ngăn cậu.

"Cảnh Minh! Cảnh Minh đi theo tôi!"

"Chị dâu!"

"Cảnh Minh! Tiểu thư Ánh Dương qua đây rồi, còn mang cả phụ thân qua làm sức ép cho cậu và bà Hoàng! "

"Vậy thì sao?"

"Họ ép hôn cậu đó! Còn hỏi thì sao?"

"Vậy chị muốn thế nào mới được?"

Cô đứng suy nghĩ một lát rồi nói:

"Cảnh Minh! Cậu không được lấy cô ấy! Nhất định không được!"

"Nhưng từ hôn thì phải có lí do chính đáng, chúng ta đã hứa hôn rồi mà!"

"Cậu muốn lấy cô ấy sao?"

Cô chống ta nghiêng đầu nhìn cậu, cậu nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tôi không biết, chị nói sao thì là như vậy!"

Cô vò đầu, không biết phải dạy cậu như thế nào, cũng không có cách giúp cậu. Cô bắt đầu cảm thấy rối rắm.

"Cảnh Minh! Cảnh Minh à! Tôi..."
Chưa nói dứt câu xa xa đã có một tên gia nô đi lại gần, sau đó cúi đầu nói nhỏ với cậu.

"Cậu ơi, bà gọi cậu ra điện chính! Có khách quan trọng!"

Cậu nhẹ nhàng gật đầu cái rồi nhìn cô.

"Chị dâu! Tôi đi đây!"

Cậu bước chân đi theo gia nô, cô đứng đó rồi xoay qua xoay lại.

Chợt cô đi nhanh vào điện chính, vừa bước vào đã nghe giọng ông Lê vang lên.

"Hôn lễ này vẫn phải cử hành, con gái ta vẫn chưa làm gì sai trái, vậy không có cớ gì lại bị hủy hôn. Vã lại ta biết Cảnh Minh đang gặp một số chuyện, ta không trách nó, cũng không truy cứu việc này! "

Bà Hoàng ngồi đó im lặng mặt lạnh như tiền, không nói bất cứ lời nào, mắt chỉ nhìn qua Cảnh Minh, sau đó mỉm cười.

"Ta tuy là mẹ, nhưng hạnh phúc của con ta tôn trọng, ý của Cảnh Minh thế nào thì ta sẽ nghe theo thế ấy. Ta là phu nhân nhà họ Hoàng bao nhiêu năm nay, chuyện lớn chuyện nhỏ đều đứng ra, nhưng mà người đe dọa ta thì chưa có một ai!"
Nói rồi mắt bà ấy nhìn qua ông Lê, mỉm cười lạnh nhạt.

"Chuyện ông Lê đây âm thầm giúp gia đình ta chôn cất một phần cơ thể cho người quá cố ta rất mang ơn. Nhưng chuyện của bọn trẻ, ta không muốn ép con!"

"Tôi tưởng phu nhân đây phải giữ lời hứa với chúng tôi thay cho Hoàng lão gia chứ không phải... "

Chưa nói dứt câu thì bà đã quay qua cậu Cảnh Minh hỏi:

"Cảnh Minh! Con muốn như thế nào?"

"Con?"

Cậu nghe bà hỏi xong thì liền quay qua nhìn cô, cô liếc mắt qua nhìn ông Lê cái rồi nói:

"Luân thường đạo lý chắc ông Lê đây hiểu rất rõ, nếu đã hiểu về nhau quá rồi thì cũng không cần phải vòng vo làm gì. Nếu không muốn nửa đời sau sống trong nuối tiếc thì làm đi, bản thân mình đã sai rồi lại muốn lôi người khác sai cùng mình, trước khi ai cũng biết thì nên biết dừng nó ở đâu!"
Nói rồi bà Hoàng nhìn cô vẻ bất ngờ, bà không hiểu lời nói của cô nhưng ông Lê hiểu, ông ấy cười rồi nói:

"Nghe nói bao lâu nay quả là không bằng chứng kiến, người ta nói thiếu phu nhân nhà họ Hoàng đây ăn nói thằng thắn, hôm nay mới có dịp!"

"Nếu còn lương tâm, ông hãy dừng lại ngay đi, cả con gái của ông, hai người dừng lại đi!"

"Dừng! Chuyện hôn lễ là chuyện dĩ nhiên, trai tài gái sắc, thiếu phu nhân đây đi quá giới hạn của mình rồi!"

"Ông Lê, ông muốn con Cảnh Minh sau này gọi ông là gì?"

Cô khom người xuống nhìn ông nói nhỏ, tiểu thư Ánh Dương cười khẩy, sau đó quay qua Cảnh Minh nói:

"Cảnh Minh! Chàng nói đi!"

Cậu nghe tiểu thư Ánh Dương nói vậy, liền nhìn qua bà Hoàng, bà ấy im lặng nãy giờ, chợt bà nhìn Cảnh Minh mỉm cười trấn an.

"Con yên tâm!"

Bà nắm tay cậu, sau đó quay qua tiểu thư Ánh Dương nói:
"Tiểu thư Ánh Dương đây quả thực rất tốt, nhưng mà chuyện lúc trước Cảnh Minh đã quên sạch. Vì vậy nó mới sợ làm hỏng đi tương lai của tiểu thư đây, hủy hôn cũng là bất đắc dĩ! "

"Không sao! Tôi không chấp nhất! Tôi có thể chịu được!"

Tiểu thư Ánh Dương mỉm cười rồi nói, bà Hoàng cầm chung trà lên, sau đó nhìn ông Lê cái.

"Nhưng mà tôi chấp nhất!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.