Bảy Nàng Dâu

Chương 79: Sự sống mới bắt đầu



"Thầy ơi! Thầy Cảnh Minh ơi!"

Cậu đang đứng phơi thuốc thì có người chạy vào kêu inh ỏi, cậu quay qua nhìn đám gia nhân cái rồi nói

"Làm tiếp đi ta ra xem có chuyện gì!"

"Vâng!"

Cậu phủi tay cái rồi đi nhanh ra ngoài, người kia vừa kéo tay cậu vừa hấp tấp nói

"Thầy ơi mau lên, thím Đoạn bên thôn mình sắp hạ sinh rồi!"

"Sinh rồi! Rõ ràng ta mới từ nhà ấy về, chẳng phải còn hơn tháng nữa mới sinh sao?"

"Không biết là tại sao? Nhưng hình như bị động thai thì phải!"

Cậu nhanh chân chạy ra ngoài, sau đó nói gấp

"Mau đánh xe ngựa qua đó ngay!"

Cậu nói xong thì tên gia nô đó đánh xe đi, cậu chạy vào nhà xách theo một cái túi lớn đựng rất nhiều dụng cụ, rồi một mạch chạy ra xe, mấy tên gia nô đứng phơi thuốc cũng nhìn theo cái rồi thôi, bao nhiêu năm qua từ khi cậu Cảnh Minh nhà họ làm thầy lang thì hầu như ngày nào cũng thấy cảnh này, ngày nào cũng có bao nhiêu vụ khiến họ phải chạy ra chạy vào, có ngày còn đi từ sáng tới khuya


"Mấy năm nay ngày nào cũng thấy cậu nhà mình bận rộn nhỉ?"

Một tên đứng cạnh gật đầu đồng ý

"Cả cái thôn này có ai nổi tiếng như cậu nhà mình đâu, y thuật giỏi lại còn đỡ đẻ mát tay! "

"Cũng phải, tính ra trước kia bên thôn Vĩnh Hà có một người thầy lang nổi tiếng lắm, nghe nói là thầy của cậu mình đấy, hình như là thầy lang Nguyễn cái gì đó!"

"Cái đó là chuyện của ba năm trước, ông ấy mất rồi, bây giờ cậu mình mới là thầy lang giỏi nhất vùng này, làng lân cận ai mà không biết? "

"Cũng phải, người chết rồi thì cũng chỉ được gọi là cổ nhân, cậu mới à hiện thực! Công nhận cậu làm thầy lang khiến nhà họ Hoàng nở mày nở mặt thật, trước ra ngoài toàn bị người ta xì xầm nói xấu sau lưng, bây giờ ra ngoài mà nói là gia nhân của cậu thì mặt mũi phải nói là thơm ngát!"


"Thôi làm đi, dạo này nghe bảo mọi người quanh thôn chúng ta đang xảy ra dịch bệnh đó, chúng ta phải nhanh tay lên, phơi thuốc dự trữ còn cho cậu đi chữa bệnh!"

"Đúng đó! Nhưng mà...nhắc đến thôn Vĩnh Hà tự nhiên ta lại nhớ ra một chuyện, nghe người ta đồn ở thôn đó có một nhà phú hộ nào đó nghe bảo nổi tiếng lắm hả? Ngươi biết vụ đó không? "

"Nhà tiểu thư Ân Tình ấy chứ gì? Chuyện ấy qua lâu rồi, tôi cũng không biết! "

"Thế cái chuyện xác của tiểu thư ấy đã tìm thấy chưa?"

"Chả nghe thấy gì cả, hình như chưa tìm thấy!"

"Không phải chứ? Đã nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa tìm thấy sao?"

"Nghe bảo thành quỷ độn thổ trốn đi rồi, tìm làm sao được mà tìm?"

"Kinh thế á? Thế mà cậu nhà mình qua đó đi chữa bệnh đi đêm đi hôm ấy vậy mà chẳng nghe thấy cậu nói là cậu sợ gì cả!"


"Ây da chỉ có ngươi như thế thôi, cậu nhà mình mà sợ cái gì, nói vớ vẫn tối tiểu thư ấy qua bóp cổ ngươi chết tươi bây giờ! "

"Ôi! Thôi thôi! Ta vào đem thuốc ra phơi!"

Nói xong mấy tên gia nô chuyện của ai người ấy làm, sau đó chẳng nói gì thêm nữa cả

Cậu Cảnh Minh ngồi xe ngựa một lát thì tới nơi, nhà thím Đoạn này thực chất là phú ông bên thôn Vĩnh Kiên, tháng thứ tám rồi mà thai cứ yếu lên yếu xuống, cậu cứ được gọi đến thăm khám mỗi tháng đều đều là bốn lần, mới tháng trước khám thấy không sao nên cậu không qua khám theo lịch nữa, ấy vậy mà chưa lâu sau là có người chạy qua la thím ấy sắp sinh làm cậu lo lắng vô cùng

Cậu vừa thấy xe ngựa dừng là đã lập tức nhảy xuống ngay, sau đó một mạch chạy phóng vào nhà, sau đó là tiếng người làm rồi tiếng la hét của thím Đoạn vang lên, cậu giật mình rồi chạy vào trong, khung cảnh đập vào mắt cậu là hai vị lão gia đang loay hoay với hai vị phu nhân, mà bụng người nào người nấy đều to lên cả, cậu đứng đó bất ngờ mất mấy giây sau đó mới sựt nhớ ra rồi chạy vào, hô hoán lên gấp gáp
"Mau chuẩn bị nước ấm, ta sẽ đỡ đẻ cho hai vị phu nhân!"

Sau đó hai lão gia ấy sốt ruột bảo gia nhân đi chuẩn bị, quay qua khẩn khoản cầu xin cậu hãy giúp đỡ hai bà vượt cạn, hai người ấy cứ chấm lau mồ hôi không thôi, cậu bảo họ ra ngoài hết rồi một mình quay lại nhìn cả hai bà, cậu chậm mồ hôi cái rồi nhìn họ nói từ tốn

"Đừng la hét nữa sẽ mất sức, thở đều nhé! Được rồi, thở đều đi, rồi lấy lại sức nào, yên tâm đi vì có ta ở đây rồi, nhé!"

Hai bà ấy quay mặt qua nhau rồi nắm lấy tay nhau, cậu mỉm cười cái rồi nói

"Đúng rồi! Tốt lắm! Chúng ta cứ thoải mái như thế!"

Hai lão gia cứ đi đi lại lại bên ngoài sau đấy cứ đấm tay này vào tay kia nói với giọng hối lỗi

"Cũng tại ta, nếu ta dẫn nàng ấy đi dạo thì đã không gây ra cớ sự như lúc này!"

"Nói đi nói lại thì cũng là tại ta nữa, nếu ta không bất cẩn dặn dò gia nhân dắt nàng ấy đi dạo cho đàng hoàng thì chuyện đã không đến mức này!"
Nói xong hai người nhìn nhau thở dài, ông Trần liền nói với ông Tạ

"Nhưng chắc sẽ không sao, tay nghề của thầy Cảnh Minh đây rất cao tay, vì thế nên không cần quá lo lắng, thầy ấy rất mát tay, lại còn giỏi y thuật!"

Nói cho an ủi bản thân một chút chứ lo thì vẫn lo, người ra ra vào vào, lúc nào ra cũng mang theo một chậu nước lớn đầy máu tươi, tiếng rêи rỉ đau đớn của hai bà vẫn vang lên đều đều, sau đó rất lâu chợt vang lên tiếng khóc trẻ con ré lên, sau đó là thêm tiếng một đứa khác khóc thét, hai ông quay qua nhìn nhau sau đó nhìn vào cánh cửa, áp mặt mũi vào nhìn sau đó áp tai vào nghe, rồi cả hai nhìn nhau mừng rỡ

"Sinh rồi sinh rồi!"

Hai người nói với nhau mà mắt cay cay cảm động, lát sau cánh cửa mới mở ra, cậu Cảnh Minh nhìn họ căng thẳng, sau đó cậu mỉm cười

"Sinh an toàn một trai một gái! Chúc mừng hai lão gia!"
"Thật sao? Ôi thật là may mắn, thế dự định đính hôn giữa hai nhà đã thành công rồi! Thật là vui biết bao nhiêu!"

"Cảm ơn thầy Cảnh Minh đây rất nhiều, thật sự bà nhà từ khi bị đau cứ không ngừng bảo tôi đi mời cậu cho bằng được, vì bà ấy không tin tưởng ai cả, cũng không an tâm để người khác đỡ đẻ, vì thế thầy Cảnh Minh đây có cần gì cứ nói với tôi thoải mái, cái gì tôi cũng có thể cho được"

Chợt ông Tạ bên kia huýt tay ông Trần

"Ông nói gì thế? Nhà họ Hoàng ông còn chưa rõ à, gia thế không đơn giản đâu, cậu đây cái gì mà không có, ông định đền đáp người ta cái gì? Người ta có thiếu cái gì đâu!"

"À thì mình mang ơn nên mình chỉ tìm cách trả ơn thôi, chứ làm sao bây giờ? "

Ông Tạ lại nói tiếp

"Thầy Cảnh Minh đây không cần tiền bạc đâu, nghe bảo thầy rất thích thuốc quý, hay sưu tập giấy cổ, ông có thì biếu thầy đi! Tôi cũng sai người về phủ rinh hết qua đây biếu thầy, biếu tiền bạc thầy không lấy đâu!"
Hai ông cứ nắm nhau vào góc rồi xầm xì to nhỏ, cậu đứng bên ngoài lắng nghe mà lâu lâu lại mỉm cười, sau đó cậu nói

"Không cần đâu, nhà ta cũng có hầu như đầy đủ rồi, các lão gia có lòng thì lấy một ít quyên góp cho mọi người có hoàn cảnh khó khăn là được, không cần phải tốn công làm vừa ý ta đâu, sẵn đây hai vị phu nhân sinh non nên cơ thể rất yếu, hai vị lão gia đây phải hết sức cẩn thận, nếu không ngại ta xin ở lại đây một hai hôm coi sóc rồi..."

"Được được! Được quá ấy chứ! Nghe bảo thầy đây rất bận, nếu được thầy ở đây một hai hôm thì phải nói là quá vinh hạnh, thầy cứ yên tâm ở lại, ta sẽ sai bảo người chuẩn bị phòng tốt cho thầy !"

"Được, ta đi sắc một ít thuốc, hai người vào thăm hai phu nhân đi, thăm hỏi họ cho họ bớt sợ, tâm lí bây giờ chưa được ổn định đâu! Hai đứa trẻ nữa, hai người vào đi! Ta xuống bếp cái đã!"
"Được được! Đa tạ thầy Cảnh Minh! Đa tạ đa tạ!"

Cậu mỉm cười gật đầu cái rồi bước đi, hai người họ chạy vào phát rồi vợ ai nấy lại hỏi thăm, còn nhìn hai đứa nhỏ ngọ nguậy trong cái chăn bông, mặt mủi đỏ au, người nhỏ xíu, hai ông vừa vuốt ve vợ vừa an ủi, cậu xuống bếp vừa nấu thuốc vừa canh lửa, lát sau có mấy người gia nô vào phụ cậu, miệng còn tíu tít khen lấy khen để hai đứa nhỏ mới sinh ra

"Công nhận bà già điên ấy điên điên khùng khùng vậy mà nói câu nào chuẩn xác câu đó nhỉ, bảo lão gia nhà mình sẽ có quý tử, nhà ông Tạ sẽ có quý nữ, bảo hai bên phải kết giao với nhau, sau này cho hai vị công tử tiểu thư nhà đó lấy nhau, còn nói hai người này sẽ sinh cùng một lúc, ấy vậy mà đúng!"

"Người ta bảo thầy giỏi thường là mấy người kì dị như thế đấy, chứ ăn mặc đàng hoàng sạch sẽ nói nó không có linh!"
"Thế à? Mà nói chuẩn như thế thì chuyện se duyên từ khi mới lọt lòng là phải làm theo rồi!"

"Ây chuyện đó còn phải nói, mối quan hệ giữa hai nhà tốt từ xưa tới giờ rồi, chuyện kết thông gia chỉ là sớm muộn mà thôi, có gì mà lạ đâu!"

Nói xong cậu cũng đã múc thuốc ra chén xong, sau đó cậu bảo

"Mỗi phu nhân một chén, nếu thấy thuốc đắng quá thì ngậm vào một viên đường là được!"

"Dạ, thưa thầy!"

Họ gật đầu sau đó đi ra, chẳng hiểu sao hôm nay đỡ đẻ cho hai vị phu nhân ấy xong mà lòng cậu cứ nôn nao khó tả, cậu lấy tay xoa lên ngực cái rồi thở hắc ra, cậu đi quanh nhà sau đó hóng gió, cho đỡ khó chịu rồi đi vào, cậu đang nhìn nhìn ra ngoài thì chợt thấy bóng dáng của ai đó rất quen thuộc, sau cậu nhận ra đó là bà già điên lúc trước, cậu liền mở cửa chạy theo bà, lát sau cậu vừa đi ra thì người trong phủ đã gọi cậu lại
"Thầy ơi, thầy!"

Cậu quay mặt lại nhìn họ cái rồi quay lại nhìn bà, nhưng bất ngờ giữa con đường rộng lớn ấy bà lại biến mất một cách khó hiểu, cậu đơ ra một chút rồi mới quay đầu lại chạy vào nhà, cậu chạy vào thì gia nô bảo hai bà tỉnh rồi, muốn gặp cậu, cậu bước đi theo họ, lát sau đến phòng rồi hai bà mới ôm trêи tay hai đứa nhìn cậu bảo

"Đa tạ thầy Cảnh Minh đây mát tay, nói thật không có thầy chúng tôi không biết phải làm sao, nên tôi đã bàn bạc với lão gia đây, mạng phép mời cậu đặt tên cho hai đứa trẻ nhà"

"Phu nhân đây muốn tôi đặt tên cho cả hai đứa sao? Là tên thật hay tên gọi ở nhà?"

"Đương nhiên là tên thật, tôi muốn cậu Cảnh Minh đây làm người đỡ đầu cho cả hai đứa, cậu thấy sao?"

"Tôi! Hiện tại tôi chưa nghĩ ra cái tên nào hay hay, hay hôm khác chúng ta bàn tiếp có được không? "
"Thế à? Thế cũng được, thế cậu Cảnh Minh đây phải nghĩ ra cái tên nào hay hay đấy nhé!"

Cậu mỉm cười rồi gật đầu, chợt nhìn xuống đứa trẻ bà ôm, cậu từ từ tiến lại rồi giơ ngón tay ra khều khều vào má nó, nó nhắm mắt lại thở đều đều, lát sau nó giơ tay lên nắm lấy ngón tay cậu, tự nhiên trái tim cậu lại cảm thấy ấm áp đến lạ thường

"Con của lão gia Trần đây là con trai, thế đặt là Trần Phú Quý, mang ý nghĩa giàu sang hạnh phúc, còn con của lão gia Tạ đây đặt là Tạ Mỹ Nữ, mang ý nghĩa xinh đẹp dịu dàng! Mọi người cảm thấy thế nào?"

Cậu hỏi nhỏ sau đó vẫn nhìn vào bàn tay bé xíu nắm lấy tay cậu, cậu mỉm cười cái rồi mọi người vỗ tay lốp bốp sau lưng cậu

"Hay! Hay lắm, trai tài gái sắc, thật sự rất hay!"

Mọi người ai nấy cũng cười, cậu cũng cười, sau ba năm ngày nào cũng tạo cho bản thân sự bận rộn để quên đi sự cô đơn trong lòng, thì ngày hôm nay cảm giác nặng nề đã bị rũ bỏ, cậu cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc, chẳng hiểu là tại sao nữa, trong lòng cậu luôn nghĩ hai đứa trẻ này thật có duyên, có duyên có nợ từ khi mới sinh ra đời, có lẽ kiếp trước chúng nó là một cặp có duyên không nợ, không được ở cạnh nhau, gây nuối tiếc nên bây giờ ông trời mới tác hợp cho họ, không muốn uổng phí thời gian nên cho họ ở cạnh nhau từ khi mới sinh ra đời, cậu mỉm cười cái rồi nheo mắt, thật sự không hiểu tại sao nhìn vào hai đứa trẻ này lại cảm thấy trái tim rung động đến như vậy
"Thật là đẹp!"

Cậu mỉm cười rồi ngồi đó nhìn ngắm hai đứa trẻ, chúng nó lâu lâu lại bị giật mình, cậu lại giơ tay ra vỗ vỗ lên bụng của chúng nó, sau đó lại ngắm nhìn chúng nó ngủ say, cậu ngắm nhìn như thế rất lâu rất lâu sau, đến khi trời đã bắt đầu tối mịt, cậu vươn vai cái rồi đi ra ngoài, cầm một tách trà nhâm nhi uống rồi đi quanh sân

"Cảnh Minh! "

Cậu nghe thấy tiếng gọi thì quay qua nhìn, nhưng chẳng thấy ai cả, cậu tưởng nghe nhầm nên thôi cậu đi vào nhà, bà bói điên đứng ngoài hàng rào nhìn theo bóng cậu rồi mỉm cười

"Bao nhiêu năm rồi mà thằng bé nó vẫn không thay đổi, vầng đen trêи trán đã hoàn toàn biến mất không quay lại, đã nhiều năm như vậy mà chưa có chuyện gì xảy ra, thế là ta yên tâm rồi! Hoàng Gia Minh! Ta cũng đã yên tâm về ngươi rồi, cuộc đời sau này của ngươi sẽ trãi toàn gấm lụa vàng bạc, ta đã trả nợ hết cho ngươi rồi, ngươi đừng mắng ta nữa đấy nhé!"
Bà nhìn vào cái đèn hình hoa sen rồi mỉm cười nói, sau đó bóng bà chầm chậm khuất sau bóng đêm tĩnh mịch


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.