Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 3: 3: Ảnh Chụp




Editor: caramela
Beta-er: xiangxiang48
_______________________
"Tìm đường chết a!"
"Tôi còn chưa thấy qua người nào kiêu ngạo như vậy."
Người khoanh tay trước màn nước thảo luận, ở phía xa lục tục đi tới một vài người nữa, đều là thành viên của đội ngũ bị tổn thất nặng nề trong phó bản thế giới này, phải nhận thêm thành viên mới.

Lúc nhìn thấy người đàn ông cao lớn, hai bên liếc mắt nhìn nhau, nhưng rất nhanh bị hành động của người trên màn hình thu hút.

"Cậu ta sẽ không phải là muốn đi cầu cứu người chủ trì đấy chứ?"
Ước chừng thật sự là vì không biết nên mới không sợ, theo ý nghĩ nào đó, sự tồn tại của người chủ trì thậm chí còn đáng sợ hơn so với quỷ quái.

Trong màn hình, Nguyệt Quý tiên sinh đã nghiêng người cho Tô Nhĩ đi vào, cửa chậm rãi bị đóng lại, có một cô gái xinh đẹp không đành lòng: "Phỏng chừng sẽ chết rất thảm."
Mùi hương nhàn nhạt của hoa trên người bay đến, đóa hoa bên tai Nguyệt Quý tiên sinh màu sắc ban đêm sáng hơn một ít so với ban ngày.

Tô Nhĩ: "Nơi này phát sinh cái gì cũng đều bị theo dõi sao?"
Nguyệt Quý tiên sinh lắc đầu, nhìn chằm chằm vào phần cổ yếu ớt, cười nói: "Đương nhiên sẽ không."
Tô Nhĩ đi đến trước mặt hắn: "Ông chuẩn bị giết tôi?"
Loại dê tự vào miệng cọp này còn chủ động tiến về trước một bước đúng là làm cho người ta bị mê hoặc.

Nguyệt Quý tiên sinh ngây ra trong nháy mắt đột nhiên cảm nhận được bên hông tê rần.

Cúi đầu nhìn qua thấy đồ vật đen sì đâm vào phần bụng, nhíu mày: "Cái quái gì đây?"
Súng phóng điện vô dụng.

Thời điểm Tô Nhĩ tới đã định một phen đánh cược, rất rõ ràng, cậu thất bại rồi.

Mặt không đổi sắc thu tay lại: "Thoải mái chứ?"
Nguyệt Quý tiên sinh dễ dàng đoạt lấy đồ vật trong tay cậu, thoáng nghiên cứu một chút lại đột nhiên ném trả vào tay Tô Nhĩ, vừa rồi thứ này...!Hình như hấp thu sinh mệnh lực trên người mình.

Tô Nhĩ nguyên bản làm động tác hai tay chuẩn bị, lợi dụng lò xo làm cơ quan nhỏ, một khi Nguyệt Quý tiên sinh đụng đến vị trí kia, sẽ bị quẹt vào tay, cậu liền có thể thừa cơ tấn công vào đóa hoa hồng bên tai đối phương.

Đóa hoa phô trương như thế bình thường đều tương đương với trái tim của BOSS.

Đương nhiên, tỉ lệ thành công của mình còn chưa đủ 10%.

Nhưng nếu như lưu lại trong phòng, chắc hẳn liền 5% cũng chưa tới.

Dù sao con rắn kia tốc độ quá nhanh, dù làm bị thương, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, tám phần là cậu sẽ bị cắn trúng.


Hiện tại xem ra, cái súng phóng điện này cũng không phải là không có tác dụng.

Bảy ngày bảy đêm?
Chúc Vân ở trong điện thoại đặc biệt nhắc tới quyển sách này...!Nếu là bởi vì bị cấm toàn mạng xã hội, có lẽ bí quyết sống sót chính là buông thả chăng?
Tô Nhĩ mấp máy môi, tạm thời cũng không tìm thấy cách diễn đạt nào tốt hơn để tự bào chữa, liền thuận theo loại logic này tiếp tục đi xuống: "Tôi là muốn giúp ông thoải mái." Ngừng một chút rồi nói: "Vừa rồi trong nháy mắt đó, có phải ông cảm thấy nhàn nhạt đau đớn cùng với cảm giác tê dại truyền thẳng đến dây thần kinh não, trong đau đớn cảm giác được thoải mái dễ chịu, thoải mái dễ chịu đến mức từ bên trong sinh ra sảng khoái không?"
Còn chưa có nói xong, một cánh hoa lẻ loi trơ trọi mà nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất.

"..."
Nguyệt Quý tiên sinh sắc mặt đại biến sờ về phía bên tai, quả nhiên, trong nháy mắt đó không phải là cảm giác sai, cái đồ vật này thật sự có thể hấp thu sinh mệnh lực.

Cảm thấy được sát khí lạnh lẽo hướng tới mình, Tô Nhĩ quyết đoán nói: "Hư nhược không chịu bồi bổ, điện giật quen thì tốt rồi."
Nguyệt Quý tiên sinh rất quý trọng đóa hoa kia, hoài nghi hỏi: "Thật sao?"
Đương nhiên là giả, Tô Nhĩ nhắm mắt lại, câu trước cậu còn nói một cách lớn lối về phương pháp bị điện giật, bây giờ thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nhưng trước mắt vì mạng sống, cậu không thể không trái với lương tâm nói: "Đây là một đạo cụ thần kỳ, có thể dưỡng sinh."
Biết liệu pháp sốc điện chứ?
Cuối cùng bổ sung một câu: "Tôi nào dám lừa ông."
Nguyệt Quý tiên sinh nhìn cậu một cái thật sâu, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa tép riu mà thôi, một bàn tay là có thể ấn chết: "Nếu có một chữ nào là giả", hắn mỉm cười: "Thân thể của cậu sẽ là chất dinh dưỡng tốt nhất cho đóa hoa này."
Tô Nhĩ giơ tay lên, không chút do dự điều chỉnh đến công suất lớn nhất, nhắm ngay vào chính giữa đóa hoa hồng.

Đây là cơ hội tốt để tấn công cận chiến, cùng lắm thì liều chết một phen đánh cược.

Xì xì ____
Súng phóng điện động tĩnh có chút lớn, hoa chẳng những không héo rũ, mà ngược lại màu sắc càng thêm diễm lệ một chút.

"Thoải mái quá." Nguyệt Quý tiên sinh thích ý mà nheo mắt lại.

Tô Nhĩ tay run lên, mơ hồ cảm thấy đau răng.

Sách này bị cấm không oan, cái logic này mà cũng đúng sao!
"Đáng tiếc..." Nguyệt Quý tiên sinh liếc mắt nhìn Tô Nhĩ, đáng tiếc thứ này bản thân không thể sử dụng được.

Chưa từ bỏ ý định mà lại thử một chút, nhưng chỉ cần mưu toan sử dụng bản thân sẽ bị hấp thu sinh mệnh lực, xem như là người thể nghiệm thì ngược lại cũng không ngại.

Đạo cụ nhận chủ tuy rằng hiếm, nhưng cũng không phải là không có, hắn nhớ kỹ có một người chơi sau khi thông qua phó bản độ khó cao, đạt được một con búp bê chết thay, nhưng mà người mới này lại từ đâu có được?
Rạng sáng 7:30.

Cửa bị mở ra, Tô Nhĩ xoa xoa đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi đỡ tường đi ra, cả đêm không thể nghỉ ngơi, phải giật điện cho Nguyệt Quý tiên sinh, đã đủ mệt mỏi rồi.


Lầu trên lại truyền ra âm thanh nghẹn ngào nức nở.

Tô Nhĩ nhíu nhíu mày đi lên, trông thấy ba người khác tụ họp ở cửa phòng của mình, Lý Lê còn chảy hai giọt nước mắt.

Lúc quay người trong nháy mắt nhìn thấy cậu, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch, giống như nhìn thấy quỷ.

Lùi ra sau hai bước mới bình tĩnh lại hỏi: "Cậu còn sống?"
Tô Nhĩ nhẹ gật đầu, trông thấy trên sàn nhà có dấu vết dính nhớp, ở góc trên ghế còn treo một mảnh da rắn bị tróc ra.

Tối hôm qua trước khi đi, cậu đặc biệt giũ chăn ra nhét gối đầu vào, hiện giờ mặt trên bị ăn mòn, sợi bông dính thành nhiều cục, tỏa ra một mùi hôi chua khó chịu.

Độc tính mạnh như vậy, đã vượt ra khỏi phạm vi mà loại rắn bình thường có thể làm được.

Nếu thật sự gặp phải, cái súng phóng điện liền da rắn cũng không thể xuyên qua.

Lý Lê sắc mặt trắng bệch: "Phỏng đoán của chúng ta thành sự thật rồi."
Những thứ khủng bố trong chuyện xưa sẽ biến thành thật thừa dịp ban đêm phát động công kích.

Trương Hà liền vội hỏi Tô Nhĩ đã đi nơi nào, như thế nào tránh thoát được con rắn đuổi giết.

Nói ra thì thật xấu hổ, lúc 12h đêm bọn họ đều nghe được động tĩnh, đáng tiếc là không ai dám bước ra khỏi phòng một bước.

"Nằm dưới sàn trong phòng người chủ trì."
Hiên Viên Ngạo Vũ mắt sáng ngời: "Thì ra còn có cách này."
"Đối với mọi người khả năng là không thích hợp." Tô Nhĩ bịa đặt lung tung: "Tôi là sinh vào giữa tháng bảy, thầy đoán mệnh nói là trời sinh được những thứ quỷ quái ưa thích, tôi xém chút nữa là đã chết rồi."
Nguyệt Quý tiên sinh vẫn như cũ đứng trong chỗ tối, đầy mặt tươi cười nói: "Hoan nghênh mọi người tùy thời tới tìm tôi."
Trong quy tắc, người chủ trì không thể giết hại người chơi, nhưng vẫn có thể tìm thấy lỗ hổng, ví dụ như trong trò chơi này, người chơi không được ra khỏi cửa vào ban đêm, một khi làm trái, người chủ trì có thể lấy chức trách là người giám sát, tiến hành mạt sát.

Nhìn ra được Hiên Viên Ngạo Vũ và Trương Hà đều có chút động tâm, tâm trạng Tô Nhĩ trầm xuống, nhìn từ bên ngoài, Nguyệt Quý tiên sinh ước chừng so với độc xà tốt hơn một chút, vì vậy bọn họ tình nguyện dùng cách này làm đường lui.

Tiếng khóc nỉ non đánh gãy âm thanh muốn cảnh báo của cậu, đứa bé bằng mắt thường có thể thấy so với hôm qua gầy ốm hơn một ít.

"Tay của nó..." Lý Lê che miệng lại cảm thấy buồn nôn.

Cánh tay gầy yếu bị nó cứng rắn gặm một đoạn có thể thấy được cả xương, trên đệm chăn còn thấm đầy máu tươi.


Trương Hà hít một ngụm khí lạnh: "Nó coi chính mình như là đồ ăn."
Thẳng thắn mà nói, nếu nó cứ như vậy mà chết thì bọn họ sẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng hiển nhiên năng lực phục hồi của con quái vật này rất mạnh, cũng không lâu lắm, xương tay liền khôi phục bình thường.

Trước mắt lại tới thời gian kể chuyện rồi.

Dùng lại trò cũ, nhưng mà tiếng khóc rống của đứa bé vẫn không ngừng lại, Tô Nhĩ lắc đầu: "Mỗi ngày đều không thể lặp lại câu chuyện giống nhau."
Trương Hà: "Trong truyện ngược lại có không ít yếu tố kinh dị khủng bố, chỉ là..."
Ai tới kể đây?
Ánh mắt mọi người vô thức đặt lên trên người Tô Nhĩ, cậu mở miệng từ chối: "Tối hôm qua tôi cũng là cửu tử nhất sinh."
Hiên Viên Ngạo Vũ vừa mới có ý định nằm dưới sàn trong phòng người chủ trì, Nguyệt Quý tiên sinh trong mắt sung sướng cơ hồ có thể thấy rõ.

Giết chết người chơi đối với người chủ trì dụ hoặc có thể nói còn hơn cả bị điện giật đến thoải mái, dù sao thì qua một đêm cảm giác mới mẻ cũng sẽ qua đi.

Hiên Viên Ngạo Vũ mấp máy môi, muốn nói gì đó cuối cùng lại không nói ra.

Lý Lê là nữ sinh, chung quy cũng không tốt cứng rắn đẩy cô ra ngoài, người được chọn để kể chuyện hơn phân nửa là muốn hắn và Trương Hà tự đưa ra lựa chọn.

Trương Hà cười khổ: "Kéo búa bao?"
Ai cũng đều không muốn chủ động đi chịu chết, không bằng giao cho vận khí.

Hiên Viên Ngạo Vũ gật đầu.

Lý Lê: "Nếu cảm thấy khó chọn quá thì tôi cũng tham dự?"
"Được rồi." Trương Hà cùng Hiên Viên Ngạo Vũ một ván định ra thắng bại, người sau phải kể chuyện xưa.

Sợ hãi lại mang theo chút nhận mệnh, Hiên Viên Ngạo Vũ hơi có chút cam chịu: "Nhanh ngủ đi, nếu không sói xám sẽ đến."
Đứa bé lần nữa không tình nguyện nhắm mắt lại.

Lý Lê nhỏ giọng nói: "Có thể tận lực thử tìm một vài thứ dễ đối phó."
"Vô dụng thôi" Trương Hà ở bên cạnh nói: "Tình huống trước mắt này, một cái chậu rửa mặt nói không chừng còn có thể dìm chết người."
Tô Nhĩ suy nghĩ một chút: "Chắc chắn phải có cách qua cửa, trước tìm bốn phía xem có manh mối hay không."
Trương Hà: "Hai người một tổ?"
Tô Nhĩ lắc đầu: "Ngày hôm qua ngu ngốc mà lãng phí cả một ngày, hiện giờ thời gian là sinh mệnh."
Biệt thự diện tích không nhỏ, tính cả gác xép nếu muốn xem xét từng góc xó một, thời gian một ngày có cố gắng cũng không đủ.

Không biết là bụng người nào đột nhiên kêu một tiếng.

Lý Lê ngượng ngùng nói: "Có chút đói."
Trương Hà: "Buổi sáng tôi có xem qua, trong tủ lạnh có bánh mì đã hết hạn sử dụng."
Có thể ăn một chút đã coi như không tệ, mọi người cứng rắn ăn mấy miếng nhét đầy bao tử, sau đó tách ra tìm tòi trong biệt thự.

Tô Nhĩ phụ trách tầng hai, trong phòng có để một bức ảnh gia đình, chắc hẳn nếu phủi hết bụi trên khung xuống, người trong tấm ảnh trông sẽ rất sống động.

Cậu đột nhiên cảm thấy mình và người trong tấm ảnh không khác nhau nhiều lắm, đều lấy một loại phương thức giam cầm tồn tại.


Sau khi gia đình xảy ra biến cố, cậu càng coi thường sinh mệnh.

Chính thức làm cho Tô Nhĩ hoảng sợ chính là, cậu thậm chí còn không cảm thấy đau khổ khi thấy cha mẹ rời đi.

Người thân nhất qua đời lại không cảm thấy đau xót, chẳng phải là đã đánh mất nhân tính cơ bản sao?
Tiến vào thế giới này, ngoại trừ ban đầu cảm thấy kinh dị, Tô Nhĩ còn cảm thấy may mắn, có lẽ cậu có thể mượn cơ hội này tìm lại một vài thứ gì đó.

Trong tấm ảnh một nhà ba người đều cười rất vui vẻ, chăm chú nhìn vài giây, Tô Nhĩ đột nhiên có chút choáng váng đầu óc.

Tròng mắt người trong tấm ảnh tựa hồ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu.

"Đến đây." Người phụ nữ bên trong ôn nhu mở miệng, khuôn mặt chậm rãi phát sinh thay đổi, dần dần trùng khớp với hình dáng của mẹ trong trí nhớ.

Đại não giống như đồng hồ sắp hết điện, sắp đình chỉ hoạt động, thanh âm ôn nhu văng vẳng ở bên tai: "Cầm lấy tay tôi, cậu sẽ đạt được điều cậu mong muốn nhất."
Cùng với những gì Tô Nhĩ thấy hoàn toàn không giống, giờ phút này trong tấm ảnh người phụ nữ vẻ mặt tràn đầy ác độc, chờ mong mà nhìn đồng tử của Tô Nhĩ dần dần mất đi tiêu cự, mắt thấy sắp thành công.

"Vĩnh viễn an nghỉ..." Người phụ nữ mê hoặc nói.

Thân thể thiếu niên đột nhiên run lên, lông tóc đều dựng đứng cả lên, thân thể dưới sự điều khiển của đại não phát ra mệnh lệnh cuối cùng...!giật điện chính mình.

Sau ba lần giật điện, ánh mắt Tô Nhĩ khôi phục thanh minh, vung một cái tát hướng tới phía ảnh chụp, ngôn từ chính nghĩa nói: "Tôi đến là vì tìm lại cảm xúc bị mất đi, chứ không phải là đi tìm chết."
Trong tấm ảnh, mặt người phụ nữ bị tát lệch qua một bên, Tô Nhĩ nhìn qua lòng bàn tay run lên, lại nhìn ánh mắt hoảng sợ của người phụ nữ, vui vẻ: "Xem ra năng lực của bà chỉ giới hạn trong thời gian tạo ra ảo giác."
Đem ảnh chụp cất vào trong túi quần, Tô Nhĩ ra khỏi phòng, nhìn về phía Nguyệt Quý tiên sinh đang đứng trong chỗ tối: "Trong nhà vệ sinh xảy ra chuyện thì có bị công chiếu không?"
Nguyệt Quý tiên sinh: "Hình ảnh mấu chốt sẽ bị dán mosaic."
Là trò chơi kinh dị, WC thế nhưng cũng là nơi quỷ quái thường xuất hiện, tự nhiên sẽ bị công chiếu."
"..." Tô Nhĩ thở dài: "Cũng may chỉ có lần thứ nhất là như thế."
Cứ thế mãi thì ai mà chịu nổi?
Bỏ qua ý định trong WC giật điện ảnh chụp vài cái, đột nhiên quay trở lại có vẻ quá đột ngột, Tô Nhĩ đứng ở bên cạnh bồn cầu, hai tay cầm theo ảnh chụp: "Tôi hỏi bà đáp, im lặng hoặc trả lời có hoặc không..."
Câu nói tiếp theo cũng không nói gì, nhưng lại nhấn xuống nút xả nước, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.

"Vấn đề thứ nhất, tôi có đẹp không?"
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào mắt của cậu, ở trong đó lóe ra sự hung ác của dã thú, vô thức lắc đầu.

"Quả nhiên là dối trá." Tô Nhĩ không có một chút do dự đem ảnh chụp xé một đoạn ném vào trong nước, cách mấy milimet nữa là sẽ kéo đứt cánh tay người phụ nữ: "Tôi chán ghét nói dối."
Người phụ nữ nhịn không được chửi ầm lên: "...Súc sinh!"
Tô Nhĩ ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng mà xé từ chỗ cánh tay, người phụ nữ đau đớn hét lên.

Bên ngoài màn nước.

"Thật ác độc." Tên Smart thu hồi vui đùa trên mặt: "Nhưng mà cậu ta rõ ràng là không chịu ảnh hưởng của ảnh chụp."
"Có lẽ là ý chí mạnh mẽ." Có người mở miệng: "Loại ảo giác này mỗi người mỗi khác."
Tên Smart nhìn về phía người đàn ông cao lớn, người sau thoát khỏi trạng thái nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt ra: "Tôi cảm thấy hứng thú đấy, đêm qua cậu ta làm như thế nào mà có thể sống sót đi ra từ trong phòng của người chủ trì."
Tên Smart nghĩ đến hình ảnh Tô Nhĩ đỡ tường đi ra, lẩm bẩm: "Bán đứng thể xác, cứu rỗi linh hồn?"
"...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.