Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 41: Chương 41




"Tang...!gì cơ?"
Lão giả không hiểu thuật ngữ mới lạ này lắm, trực tiếp đi tới, nói với giọng ra lệnh: "Tránh ra."
Tô Nhĩ nào dám tránh, trạng thái tồn tại của Thiên Nhất Quái càng thiên về nửa người nửa quỷ, trên người còn có một chút đạo hạnh.

Lỡ mà bị cảm nhiễm thì còn ai có thể đối phó được?
Lão giả không có vẻ gì là sợ hãi, mắt thấy sắp bị đẩy ra, con ngươi Tô Nhĩ khẽ động đột nhiên nói: "Tại sao ông không tự đoán mệnh cho mình?"
"Đoán không ra." Lão giả trần thuật sự thật: "Năng lực của ta, chỉ có thể xem bói cho người khác thôi."
"Cái gọi là tang thi, có thể thoát khỏi luân hồi!"
Cách nói phóng đại rất dễ hấp dẫn lực chú ý của người khác, lời này vừa nói ra, ông lão quả nhiên không có trực tiếp động thủ.
Đã có thời gian giải thích, Tô Nhĩ vội vàng bắt đầu nói điểm quan trọng: "Có điều chúng chỉ là những cái xác không hồn..."
Tận lực dùng từ ngữ phổ thông dễ hiểu đi miêu tả mối nguy hại của tang thi, thời đại này bất cứ ai nghe được ngôn luận như này đều cho rằng là chuyện hoang đường*, cũng may bản thân ông lão sẽ không đi theo hướng bình thường, đi nghiên cứu cũng không có bình thường cho lắm, đại khái hiểu rõ bảy tám phần, nghi ngờ hỏi: "Sẽ lây nhiễm giống như ôn dịch sao?"
*天方夜谭: thiên phương dạ đàm, chuyện nghìn lẻ một đêm, chuyện khó tin, hoang đường.
Tô Nhĩ cười khổ: "Ôn dịch tốt xấu thì cũng có thể chữa trị, nhưng bị thứ này cắn thế thì hoàn toàn xong rồi." Hít sâu một hơi nói: "Một khi không được ngăn chặn kịp thời, sẽ lây nhiễm cho những người khác, cho con cháu sau này, thế giới này sớm muộn gì cũng chấm hết."
Trong mắt người chơi, người và quỷ bên trong phó bản đều là NPC, dù vậy, Tô Nhĩ cũng tự nhận cõng không nổi cái tội hủy diệt thế giới.
Lão giả nhìn chằm chằm cậu, dường như đang đánh giá thật giả trong lời nói.
Rầm! Mép cửa sắt đã biến dạng, có vẻ là sắp không chống đỡ được bao lâu.
Trong lúc cầm cự, Tô Nhĩ lộ ra vẻ lo lắng.
Lão giả rốt cuộc cũng có động tác, nhíu mày mang đến một tảng đá lớn đè lên trên, âm thanh phía dưới trở nên trầm đục, nhưng tảng đá lắc lư đã chứng minh đồ vật bên trong không có bất kỳ ý định từ bỏ để đi ra ngoài.
Người chết đương nhiên là không biết mệt rồi, nhất là cơ thể người chết đã được Thiên Nhất Quái cải tạo qua, càng thêm cường hãn hơn.
Tô Nhĩ gầm nhẹ một tiếng: "Tới phủ đệ của Vương Tuần, tìm đồng bọn của tôi.

Tai họa đang đến gần, tối nay chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực đi giải cứu thế giới này!"
"..."
Đều là nói cả, giọng điệu cũng dõng dạc, nhưng từ trong miệng cậu, nghe như nào cũng thấy rất chói tai.
Lão giả nhìn Tô Nhĩ một cái thật sâu, cũng không sợ cậu thừa cơ chạy trốn, nếu là nói dối, chạy tới trên phố chính là tự tìm đường chết.

Sau khi tạm thời đắn đo, cuối cùng chọn đi ra ngoài.
Xác định Thiên Nhất Quái thật sự đã đi xa, Tô Nhĩ thậm chí không muốn lãng phí thời gian để thở một hơi, tranh thủ thời gian cố gắng nắm giữ con mắt kỳ quái trong cơ thể.
Rầm rầm rầm!
Tiếng động dưới cửa sắt làm cho người ta bất an, lại thêm lúc nữa, Tô Nhĩ thật sự không cách nào bình ổn tinh thần, đứng lên, chạy tới trong sân bê thêm hai tảng đá đè lên xung quanh.

- -----------
Tất cả mọi người đều tắm mình trong ánh trăng.
Chỗ này trời tối sớm hơn, thời gian xuất hiện ánh trăng cũng sớm theo, Tào Nhạc Đạo hôm nay đang dạo bước trong sân, thân thể của hắn còn chưa phục hồi được, đôi môi bởi vì thời gian dài không uống nước mà trở nên nứt nẻ.
Cách 0 giờ ước chừng còn có một canh giờ, dựa theo lời đoán mệnh ngay sáng mai hắn sẽ chết.
Trong lúc thấp thỏm lo âu đã đi ra tận cửa sân, Tào Nhạc Đạo mang theo vài phần cam chịu số phận tìm đến Vệ Tuấn.
Cách đó mấy trượng, Vệ Tuấn trông thấy hắn, áy náy lắc đầu.

Loại trò chơi này đã định là phải chết trừ phi có đạo cụ cao cấp hoặc là thực lực bản thân cường hãn, nếu không gần như là không thể trốn thoát, ngày hôm qua hắn cũng là trùng hợp mà đi theo Tô Nhĩ.
"Không phải đến cầu anh cứu tôi, " Tào Nhạc Đạo sợ hãi con rắn kia, không dám tới quá gần: "Chỉ là hy vọng sau khi rời khỏi đây anh có thể bảo đảm đưa tiền cho người nhà tôi đúng hạn."
Vệ Tuấn gật đầu: "Tôi sẽ đích thân đi gặp người phụ trách tổ chức của cậu."
Được hắn cam đoan, cả người Tào Nhạc Đạo giống như thoát lực, vịn bàn ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "Như vậy cũng tốt..."
Không cần phải tiếp tục sống trong lo sợ, lúc trước tổ chức chiêu mộ người đến thăm dò phó bản này, ý đồ nghiên cứu tác dụng của giá trị mị lực, hắn không thể chờ đợi được mà báo danh.

Dù sao sớm muộn cũng phải chết trong phó bản, không bằng chết có giá trị chút.
Lẩm bẩm xong, đột nhiên ý thức được sắc mặt Vệ Tuấn không đúng lắm, ánh mắt đối phương dính chặt vào một chỗ.

Tào Nhạc Đạo nhịn không được quay đầu nhìn lại, sợ tới mức mềm cả chân ngay tại chỗ, thất thanh nói: "Thiên...!Thiên Nhất Quái!"
Vẫn còn chưa tới 0 giờ, như thế nào boss lại chủ động đến tận cửa thu hoạch, đích thân tới lấy mạng của hắn?
Vẻ mặt lão giả bất thiện: "Gọi người của các ngươi đi ra đi."
Tào Nhạc Đạo không để ý nhiều, nhích lại gần chỗ Vệ Tuấn, dần dần lấy lại bình tĩnh, cảm thấy lời nói này quá mức lớn lối rồi.
Quỷ càng lợi hại trong phó bản trong cũng không nói trực tiếp muốn đến tận cửa giết chết người chơi.
"Sợ là có lí do khác."
Vệ Tuấn nhìn ra vẻ mặt Thiên Nhất Quái không giống bình thường, không tiếp tục giằng co trong chuyện này nữa, coi như là hắn không đi gọi, đối phương cũng có năng lực diệt hết tất cả mọi người trong cái phủ này.
Rất nhanh, tất cả người chơi đều tập trung lại, bầu không khí giương cung bạt kiếm, dường như tùy thời sẽ chạm vào là nổ ngay.
Rắn hoa hận không thể bổ nhào lên người Tào Nhạc Đạo có thể chất yếu nhất, Thiên Nhất Quái vung tay áo, rắn hoa ngay lập tức ngừng công kích.
Ánh mắt quét qua, lão giả lạnh giọng hỏi: "Có ai biết tang thi là cái gì không?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Ánh mắt sắc bén liếc qua từng khuôn mặt, ý đồ nắm bắt cảm xúc chân thật của họ, xem ra lời Tô Nhĩ nói cũng có vài phần là thật.
Lão giả chậm rãi nói: "Ban ngày ta bảo tên khốn kiếp kia giải phẫu thi thể lấy trứng rắn ra, hắn sợ chết, liền đổ hết các loại dịch thi thể cùng một chỗ, muốn độc chết trứng rắn trước...!Sau đó lại nói với ta đã tạo ra tang thi..."
Lừa gạt cũng tốt, vạch trần cũng được, ông chờ những người này lên tiếng.


Nhưng không ngờ tới là đợi đến lúc nói xong chính là sự im lặng cực điểm.
Giờ phút này ánh mắt người chơi ánh mắt đều là mông lung mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, đầu óc Tào Nhạc Đạo đã chìm trong mờ mịt, thậm chí còn hoài nghi có phải đang ở trong ảo cảnh của quỷ quái hay không.
Hắn vừa mới nghe được cái quái gì vậy?
Tang thi?!
Cắn mạnh vào đầu lưỡi, mới xác định dù nghe rất ảo ma nhưng nó cũng là sự thật.
Vệ Tuấn đồng dạng không thể tưởng tượng nổi, ngây ngẩn trong chốc lát.
Tô Nhĩ là thành viên của Quy Phần, mọi người lần lượt vô thức đưa ánh mắt về phía Kỷ Hành.
"Mới đầu thì thấy rất kì quái," Kỷ Hành vô cùng bình tĩnh nói: "Nhưng mà không nói tới điều kiện tiên quyết sao?"(?)
Câu chuyện dù có đáng sợ đến đâu, có Tô Nhĩ làm chủ đề chính, nó có thể thành hợp lý.
Huống chi Thiên Nhất Quái dựa vào việc uống dịch thi thể để gia tăng số tuổi thọ, nên không có gì đáng ngạc nhiên khi một xác chết không phải người hay rắn bị đổ những thứ này vào rồi biến thành tang thi.
Biết rõ là không đúng lúc, nhưng Tào Nhạc Đạo nhịn không được dùng thanh âm yếu ớt nói: "Thế mệnh cách bị ngã chết của tôi có phải trong lúc vô hình bị cải biến rồi không?"
Tống Giai Nguyệt vẫn im lặng nãy giờ liếc hắn một cái: "Không chỉ mình anh, mà là toàn nhân loại."
"..."
Kỷ Hành xem như là người tỉnh táo nhất, dò hỏi Thiên Nhất Quái: "Tô Nhĩ muốn cho mọi người liên thủ đi giải quyết con tang thi kia sao?"
Lão giả không kiên nhẫn gật đầu.

Kì thực trong lòng rất khinh thường đề nghị của Tô Nhĩ, theo hắn, những người nhỏ yếu trước mặt này chỉ như con sâu cái kiến mà thôi, cũng chả có tác dụng gì lớn.

Chỉ là liên quan đến sự sống còn của Thiên Cơ thành, nên không thể đánh cược được.
Xoay người đi vài bước, quay đầu nhìn lại, thấy đám người Kỷ Hành vẫn còn đứng đấy, cảm thấy bất mãn.
"Còn không mau đuổi kịp."
Nhưng lúc này Kỷ Hành lại nói: "Bảo vệ thế giới, ai cũng có trách nhiệm."
Ngầm ám chỉ Thần Toán Tử cũng phải xuất ra một phần lực lượng mới đúng.
Bị nhắc nhở, Thiên Nhất Quái mới nhớ tới Thần Toán Tử, nhưng rất nhanh đã lắc đầu: "Hắn xuất quỷ nhập thần..."
Vệ Tuấn bỗng nhiên thấp giọng thở dài: "Thần Toán Tử không xuất hiện là chuyện tốt, chứng minh sự tình còn có thể cứu vãn được."
Lời còn chưa nói hết, Kỷ Hành đã liếc mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo nhìn phía trước.
Thần Toán Tử ngồi trên cành cây cổ thụ tráng kiện, trên người như phủ một tầng băng sương.
Vệ Tuấn cau mày, cũng không biết mình lúc nào đã mở khóa kỹ năng mỏ quạ đen này.

Thần Toán Tử có một túi da đặc biệt tuấn tú, vẫn nhớ lần đầu gặp trên núi, trên mặt hắn nhìn không thấy chút dục vọng, tham niệm nào, kể cả là sát ý, điểm này không giống với những người chủ trì khác, cũng làm cho mọi người càng thêm phòng bị.
Mà bây giờ...!Biểu hiện ôn hòa ý cười giả dối trong mắt không còn sót lại chút gì, thay vào đó là phẫn uất cùng sát ý.
Kỷ Hành ngẩng đầu nhìn ngọn cây: "Toàn dân biến thành tang thi có nghĩa là quy tắc thế giới sẽ bị cải biến, mà quy tắc thì cần phải có người đến bảo vệ.

Ngươi có năng lực đi cứu vớt thế giới này nhưng lại không làm gì, thì ngươi chính là kẻ tiếp tay cho tai họa này."
Lời nói đầy khí thế mạnh mẽ.
Có người chơi nhỏ giọng hỏi: "Cái này có phải là trói buộc đạo đức* trong truyền thuyết không?"
*道德绑架: lấy danh nghĩa đạo đức để yêu cầu, ép buộc người khác và tác động đến hành vi của họ.
Không cần người khác trả lời, nhìn bộ dạng Kỷ Hành dường như phải khẳng khái chịu chết kia, là đã biết chân tướng.
Không đứng yên chờ câu trả lời, Kỷ Hành nói xong liền đi theo Thiên Nhất Quái rời đi, người chơi khác cũng lần lượt đuổi theo.
Ban đêm đường đi không có một bóng người, ngay cả người canh phu đều nhìn không thấy.

Thỉnh thoảng trong hốc tường lại chui ra một con rắn mặt người, nhưng bị Thiên Nhất Quái bức bách, lại hậm hực lùi về hốc tường.
"Cũng may..."
Lý Ly thấy thế nhịn không được cảm khái một câu, may mà bọn họ ngày đầu tiên vào Thiên Cơ thành đã tìm được chỗ ở, nếu không ban đêm khó tránh khỏi số phận bị rắn truy đuổi.

Đọc thêm các chương mới tại ( T R ???? ???? T R ???? ???? Ệ ????﹒????n )
Còn chưa đi đến quỷ trạch, đã nghe được một hồi âm thanh kì lạ, đẩy cửa vào thì phát hiện Thần Toán Tử trước đó vẫn ngồi ở trên cây vậy mà lại đến trước bọn họ một bước.

Trong nội viện là một mảnh hỗn độn, hòn đá bị chia năm xẻ bảy, thành giếng cũng bị đập ra một cái lỗ.

Tô Nhĩ thì đang đứng trong sân, đằng sau là tang thi, đằng trước là Thần Toán Tử.

Trước mặt cậu chỉ có hai lựa chọn, trốn đến sau lưng Thần Toán Tử mà cầu cứu, hoặc là đối đầu trực diện với tang thi.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy người thứ ba, trong lòng không khỏi khẽ buông lỏng, vội vàng dùng khẩu hình miệng nói: "Cứu tôi."
Tang thi tựa hồ có trực giác của mãnh thú, lúc Thần Toán Tử đến, dù không có tư duy, cũng biết nguy hiểm, đứng yên tại chỗ.

Bây giờ lại càng có nhiều người hơn, tiếng hít thở có thể kích thích đến nó, cuối cùng không kiềm chế được điên cuồng nhào đầu về phía trước.
Tốc độ của nó tương đối nhanh, kế thừa hoàn hảo thiên phú săn mồi của loài rắn.
Tô Nhĩ không còn xoắn xuýt nữa, lập tức chạy tới hướng Thần Toán Tử bên kia.
Người chủ trì muốn giết mình lần nữa, khả năng vi phạm quy tắc là rất nhỏ.
Đúng là trong tích tắc, Thần Toán Tử thật sự muốn không tuân theo quy định giết chết tên khốn nạn này, nhưng bận tâm sau đó sẽ phải trả giá đắt, đành cứng rắn nhịn xuống.
Thần Toán Tử chặn công kích phía trước, hai bóng người nhanh như thiểm điện, một cánh tay của tang thi bị cắt bỏ, từ bên trong chui ra mấy con rắn hai mắt đỏ rực, bò nhanh tới chỗ đám người.
Tận mắt thấy sự đáng sợ của đồ chơi này, vẻ mặt Thiên Nhất Quái dần trở nên nghiêm túc, trong sân có vô số rắn mặt người, nếu như có mấy con bị lây bệnh, sẽ để lại hậu quả không thể lường được.
Lão giả để rắn mặt người tản ra, người chơi thì tổ đội với nhau giết chết những con rắn bị lây nhiễm, Thần Toán Tử vẫn đang điên cuồng chiến đấu với tang thi.

Đa số người chơi đều mang vẻ mặt ngơ ngác, bọn họ thậm chí còn không biết mình đang làm cái gì, tại sao lại biến thành cục diện kề vai chiến đấu với người chủ trì rồi?
Trong lúc suy nghĩ bay tán loạn, khắp nơi trong sân đều là xác rắn, rắn sau khi bị cắt thành vài khúc, còn có thể nhúc nhích công kích.

May là làm nổ tung đầu sinh vật biến dị dường như lúc nào cũng có ích, tình cảnh dần được khống chế.
Vào khoảnh khắc trăng sáng nhất, con tang thi đáng sợ nhất kia rốt cuộc cũng bị nghiền nát hoàn toàn.
Mùi hôi thối, mùi mồ hôi, tiếng thở dốc xen lẫn cùng một chỗ, tay áo ai cũng không thể tránh khỏi dính máu, ngay cả là Thần Toán Tử.
Vì sợ hãi người chủ trì, người chơi đứng thành nhóm, giữ một khoảng cách.

Nhưng dù có tận lực giữ khoảng cách, sân lại lớn như vậy, liếc cái là có thể thấy được.
Thần Toán Tử khẽ nghiêng người, ánh mắt giống như có thể xuyên thấu qua cơ thể của Tô Nhĩ.
Tô Nhĩ nghĩ nghĩ, chỉ vào Thiên Nhất Quái: "Hắn ép bức tôi, thi thể cùng những thứ chất lỏng ngổn ngang kia đều do hắn cung cấp."
Lão giả hung hăng trừng mắt qua, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không có phản bác.

Ông quả thật cũng có ý muốn lợi dụng trứng rắn giết chết Tô Nhĩ, cho dù không chết được, làm tên đó buồn nôn thôi cũng được.
Có thể nói, Thiên Nhất Quái cung cấp người, còn Tô Nhĩ thì tự do triển khai, rồi dẫn tới hậu quả xấu.
Thần Toán Tử cái gì cũng chưa nói, chỉ nhìn Tô Nhĩ, ánh mắt sắc bén làm cho người khác tránh cũng không thể tránh.
Tô Nhĩ có loại ảo giác chột dạ, cứng ngắc mà nói sang chuyện khác: "Đứa bé đâu rồi?"
Lời vừa nói ra, không khí dường như có thể ngưng kết thành băng.
Há miệng, còn muốn nói tiếp gì đó, chợt nghe một tiếng Cút ẩn chứa lệ khí truyền đến.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, người đã ở trạm trung chuyển, xung quanh còn có mấy người chơi mới ra khỏi phó bản, một trong số họ đang đi về nơi giám bảo dưới sự bảo vệ của thành viên trong đội.
Xác nhận đã chính thức thoát khỏi phó bản, Tào Nhạc Đạo vốn tưởng rằng số kiếp đã định cúi đầu nhìn xuống hai tay, không thể tưởng tượng nổi nói: "Chúng ta...!đã ra ngoài rồi sao?"
"Tại sao có thể như vậy?" Tô Nhĩ cũng khiếp sợ, như thể đã để bay mất một trăm triệu: "Bảy ngày mới qua được một nửa, tôi còn chưa kịp làm gì mà."
Phó bản kia có rất nhiều điểm đáng để khám phá.
Có ít người, trời sinh đã có khả năng làm cho người khác phải câm nín không thể trả lời.
Bầu không khí thoáng chốc trầm mặc đến xấu hổ.
Tô Nhĩ ý thức được điểm ấy, mấp máy môi, ánh mắt thoáng nhìn Kỷ Hành, hai tay anh đút trong túi quần, lưng thẳng tắp, đang ngẩng đầu nhìn lên trời.
Cậu nghi hoặc: "Đang nhìn gì thế?"
Kỷ Hành thấp giọng nói: "Đợi thiên địa biến sắc, chờ mây đen bao phủ, chờ âm thanh nhắc nhở của thế giới vang lên."
Nói cách khác, là đang đợi điểm thành tựu của Tô Nhĩ.
"..."
Những người khác đại khái cũng ôm ý nghĩ giống nhau, không ai vội vã rời đi để về thế giới thực.
Có người chơi đi ngang qua, nhận ra Kỷ Hành, thấy đại lão ngửa đầu nhìn lên trời, vô thức dừng bước lại cùng ngẩng đầu nhìn theo, không bao lâu, phụ cận đã có hơn mấy chục người tụ tập.
Qua vài phút, một người đàn ông chả hiểu sao cũng chờ đợi theo thật sự không nhịn được, tìm thấy thiếu niên có vẻ dễ nói chuyện hỏi: "Này người anh em, tại sao ai cũng nhìn lên trên vậy, chỗ đó có gì à?"
Tô Nhĩ chậm rãi nhắm mắt lại: "...!Ai mà biết được?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.