Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 43: 43: Chửi Bới




Bình thường sau khi trở về từ phó bản, Triệu Tam Lưỡng đều sẽ chủ động liên lạc với Tô Nhĩ, hẹn ra ngoài ăn cơm.

Lần này thì khác, lúc Triệu Tam Lưỡng gọi cho Tô Nhĩ, đã năm ngày trôi qua kể từ khi phó bản kết thúc.
Tô Nhĩ đoán: "Gần đây chắc là bận đến mức thở thôi cũng không có thời gian nhỉ."
Triệu Tam Lưỡng ẩn ý ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Tô Nhĩ: "Nếu không biết Kỷ Hành mới lấy được thành tựu, anh nhất định sẽ điên cuồng hỏi thăm tôi tình tiết trong trò chơi, sau đó bắt đầu mất hết nhân tính mà chế nhạo."
Bên kia im lặng một trong phút chốc, ngay sau đó truyền đến một trận cười to.
Triệu Tam Lưỡng cười đến gập cả người, nuốt một ngụm nước bọt mới nói: "Ăn lẩu, đi không?"
Ngày mai là thứ sáu, cảm giác nghỉ trước một ngày cực kỳ hạnh phúc, Tô Nhĩ đồng ý.
Để không làm chậm trễ cậu ôn tập bài học cho kỳ thi Đại Học, Triệu Tam Lưỡng trực tiếp chọn địa điểm ở cổng khu dân cư chỗ Tô Nhĩ.
Hắn lại thay đổi kiểu tóc, phía dưới bị uốn cong, tóc thì nhuộm xanh khói.
Tô Nhĩ nhàn nhạt nói: "Làm tóc nhiều không tốt lắm đâu."
Triệu Tam Lưỡng sờ lên tóc, đột nhiên kéo xuống, thì ra là tóc giả, bên trong là cái đầu đinh.
"Tôi toàn dùng tóc giả đi làm tóc, đương nhiên tất cả các bộ tóc giả cơ bản đều là loại dùng một lần."
Tô Nhĩ cổ họng khẽ động: "Như này cũng được à?"
Triệu Tam Lưỡng: "Có tiền là được."
"..."
Tô Nhĩ kêu nồi cà chua, đại khái là do dầu tương đối ít, sôi rất chậm.

Trong khi chờ đợi, chợt nghe Triệu Tam Lưỡng dùng ngữ khí cảm khái nói: "Trò chơi rất nhanh sẽ nghênh đón sự thay đổi lớn."
Lực chú ý rời khỏi đáy nồi đỏ rực, Tô Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Tam Lưỡng: "Tôi hôm trước mới vào phó bản, bất hạnh gặp phải mấy tên đáng ghét.

May mà lần này lực chú ý của bọn họ không có tập trung ở người chơi, mà là người chủ trì."
Tô Nhĩ nhíu mày: "Sau đó thì sao?"

Triệu Tam Lưỡng cười đến hả hê lại làm động tác cắt cổ: "Tổ tiên có câu, không có kim cương thì đừng ôm đồ gốm vào người*."
*没有金刚钻别揽瓷器活: một hữu kim cương toản biệt lãm tử khí hoạt, ý nói chuyện không có khả năng thì đừng làm, phải cân nhắc mọi chuyện trước khi làm.
Rất nhiều người nghĩ đến ngay cái người chơi mới có thể chọc giận người chủ trì mà vẫn toàn thân trở ra, còn đạt được điểm thành tựu, bọn họ tại sao không được? Kết quả là phải bỏ ra cái giá lớn cực lớn.
Không biết nghĩ đến cái gì, Triệu Tam Lưỡng sung sướng mà cong cong khóe miệng, sau một lúc lâu mới nhắc nhở: "Thời gian cậu tiến vào trò chơi không lâu, chưa trải qua nhiều cái gọi là lòng người hiểm ác."
Tô Nhĩ gật đầu, không phủ nhận điểm ấy.
Trận tân thủ gặp đồng đội tốt, mấy lần sau đó đều chỉ dùng đạo cụ tổ đội, vì vậy ngay cả khi có ai đó ngang nhiên truyền đạt ác ý với cậu, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Nghĩ tới đây, Tô Nhĩ nói: "Lúc tôi vào phó bản một mình, sẽ đặc biệt chú ý."
"Trong thời gian ngắn khả năng không lớn." Triệu Tam Lưỡng nhúng sách bò, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn cậu một cái: "Về sau hoặc là lão đại, hoặc là thành viên khác mang cậu theo."
Một là hiện tại Tô Nhĩ quá mức phô trương, rất nhiều người chơi đều muốn bới móc tin tức từ trên người cậu, một mình tiến vào trò chơi sẽ rất nguy hiểm.

Còn nữa, với tư cách người đạt nhiều điểm thành tựu nhất, đối phương rất có thể thật sự tập hợp đủ hai mươi bốn thành tựu, thoát khỏi trò chơi mãi mãi.
Bọn họ cũng muốn nhìn một chút, thực sự liệu có một ngày người chơi có thể giải thoát hoàn toàn hay không.

Mà sau khi rời khỏi, sẽ xảy ra điều gì.
Triệu Tam Lưỡng còn có rất nhiều lời muốn nói, đột nhiên lau miệng, nói câu đù mé: "Lão đại sao lại tới đây?"
Kỷ Hành đẩy cửa vào, trực tiếp đi tới, hướng thẳng chỗ hắn.
Đang lúc Triệu Tam Lưỡng nghi ngờ làm sao anh tìm được đến tận đây, chỉ thấy Tô Nhĩ vô cùng bình tĩnh mà vặn vặn cúc áo: " Chip định vị."
Bản thân sống một mình, lỡ chả may có người khác muốn hại cậu, có người biết rõ vị trí cụ thể sẽ tốt hơn rất nhiều.

Vì thế Tô Nhĩ đặc biệt tiêu tiền tìm người đặt làm cái cúc áo này, quỹ tích hành động hằng ngày sẽ tự động gửi đến trên điện thoại di động của Kỷ Hành.
Triệu Tam Lưỡng nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Kỷ Hành không để ý tới hắn, kéo ghế ngồi xuống nhìn về phía Tô Nhĩ: "Tin tức về người chủ trì đã truyền đi không sai biệt lắm, tháng này cậu còn một lần phải vào phó bản, chuẩn bị đi lúc nào?"
Tô Nhĩ suy nghĩ một chút: "Chủ nhật."
Ngày 20 có kỳ thi thử, chờ hoàn thành xong chỉ tiêu cứng nhắc một tháng hai lần trong trò chơi, trước cuối tháng cậu không định vào thêm phó bản nữa.
Kỷ Hành gật đầu: "Trò chơi lần này, tôi mang..."

Lời còn chưa dứt, Triệu Tam Lưỡng đã đi trước một bước: "Không bằng để tôi đi?"
Hắn còn chưa thấy qua Tô Nhĩ vượt phó bản như thế nào.
Triệu Tam Lưỡng thường ngày không đáng tin cậy, nhưng biểu hiện trong trò chơi hoàn toàn trái ngược, Kỷ Hành cảm thấy khả thi, hỏi Tô Nhĩ: "Cậu thấy thế nào?"
"Tôi muốn đi cùng anh."
Lời nói ngắn gọn dứt khoát, không mang theo bất luận hàm ý gì.
Triệu Tam Lưỡng biện minh cho mình: "Tôi cũng rất lợi hại đó..."
Tô Nhĩ cắt ngang hắn: "Anh không nhất định có thể chịu đựng được sự tổn hại do tôi gây ra."
Triệu Tam Lưỡng không rõ cho lắm.
Kỷ Hành tức thì nhớ lại tất cả hành động của Tô Nhĩ, không chút nghi ngờ sau khi trò chơi kết thúc Triệu Tam Lưỡng sẽ điên cuồng khóc lóc kể lể, tỏ vẻ vĩnh viễn cũng không muốn lại cùng người này vào một phó bản.
Với tư cách là đội trưởng, có trách nhiệm bảo vệ tâm lý đội viên khỏe mạnh, ngay lập tức nói với Tô Nhĩ: "Sáng chủ nhật tôi tới tìm cậu."
Sau khi Tô Nhĩ gật đầu, Kỷ Hành nghiêng mặt qua nhìn về phía Triệu Tam Lưỡng vẫn chưa hiểu ra sao, liếc nhìn nồi lẩu sôi sùng sục: "Tôi mời khách, coi như là chúc mừng cậu được giúp đỡ."
"..."
Giỏi tổng kết kinh nghiệm là một tố chất không thể thiếu của học sinh ưu tú, Tô Nhĩ viết ra tổng kết phó bản: Cầu thắng lợi trong ổn định, hèn mọn bỉ ổi mà phát triển mới là vương đạo.
Vì thế tối thứ bảy, cậu thậm chí còn nghe bản nhạc nhẹ, rồi liên tục tiến hành ám thị tâm lý: Phó bản sau, cầu ổn định!
Sáng sớm chủ nhật, Kỷ Hành đã thấy Tô Nhĩ ăn mặc rất thoải mái, ánh mắt tĩnh lặng như nước, mang vẻ mặt phật tính đi tới chỗ mình.
Anh nhịn không được mà nhếch khóe miệng, đưa tới một cái kính râm.
Tô Nhĩ cầm trong tay nghiên cứu một chút: "Đạo cụ tổ đội thật đúng là có vô vàn kiểu dáng."
Không nhìn ra được cái gì nên dứt khoát đeo lên, vô số mã hiệu đồng thời xuất hiện trên mắt kính, hết cái này tới cái khác tràn vào đại não, mang đến một cảm giác mê muội mãnh liệt.

Đợi đến khi kính râm vỡ nát biến mất không thấy gì nữa, Tô Nhĩ thành công được truyền tống vào phó bản.
Thế giới gần như tối đen.
Bên cạnh còn có mấy người đang đứng, miễn cưỡng có thể thấy rõ hình dáng.
Tô Nhĩ rất nhanh đã phát hiện nơi phát ra tia sáng yếu ớt ấy...!Là từ trên huy hiệu của cậu với Kỷ Hành.

Thành tựu mới nhất đang lóe sáng, khiến cho bọn họ trở thành ngôi sao sáng nhất trong thế giới hắc ám.

Trong bóng đêm, vang lên một vài tiếng cười.
Kỷ Hành không bị ảnh hưởng, ra hiệu Tô Nhĩ đứng gần một chút.
Không cần anh đặc biệt giải thích, Tô Nhĩ cũng chủ động dựa sát vào, dưới tình huống không thấy rõ người, khó tránh khỏi sẽ có một loại ảo giác tùy thời sẽ bị sinh vật khác đánh lén.
Thời gian cứ như vậy trôi qua thêm vài phút.
Đùng!
Một cục đá từ giữa không trung rơi xuống đất, động tĩnh không lớn nhưng đã làm cho tất cả người chơi vô thức lui về phía sau một bước.
Xa xa có người cầm theo đèn lồng đi tới, trong ánh sáng âm u là một gương mặt trẻ con non nớt.

Cô bé thắt bím tóc sừng dê, đeo một chiếc kính đen cũ kỹ, khiến cô trông có vẻ cứng nhắc nhàm chán.
"Phiền chết rồi phiền chết rồi..." Nhanh chóng đếm số người chơi, cô bé cáu kỉnh đứng lên: "Đáng nhẽ ra đã không cần phải tăng ca rồi."
Sau đó ánh mắt của cô đột nhiên trợn tròn, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nhĩ: "Chuyện này đều là do một tên khốn kiếp, khiến cho trò chơi hiện tại ưu tiên sắp xếp ông già với trẻ nhỏ làm người chủ trì phó bản mà hắn tham gia!"
"..."
"Hy vọng có vài người nhớ kỹ..." Cô bé trưng ra đôi mắt cá chết, tròng trắng trong mắt càng lộ rõ hơn: "Chỉ có biến thái mới có thể ra tay với một đứa bé, không sai, phó bản không phải là nơi ngoài vòng pháp luật! Ba năm trở lên, tối đa tử hình*!"
*三年起步, 最高死刑: tam niên khởi bộ, tối cao tử hình; lời cảnh báo cho tội phạm ấu dâm, có thể bị phạt từ 3 năm tù trở lên, mức cao nhất là tử hình.
Tô Nhĩ bị ẩn ý trong lời nói làm cho nhíu mày, cậu là một học sinh cấp 3 tương lai sáng lạn, không nên bị vũ nhục nhân cách như này, mở miệng nói: "Em gái này..."
"Phi!" Cô bé nhổ bãi nước bọt: "Ai là em gái anh, đừng có trèo loạn quan hệ."
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lúc trước đụng phải người chủ trì phần lớn thời gian đều sẽ tỏ vẻ đoan chính, một bộ tư thái cao cao tại thượng.

Nhưng mà cô bé trước mặt hiển nhiên không thể thành thạo trong việc khống chế cảm xúc, biểu hiện ra sự chán ghét và căm thù đến cực hạn.
Có mấy người chơi thấy một màn như vậy trong lòng mừng thầm, người chủ trì đặc biệt nhằm vào một người chơi có lợi cho bọn họ chơi trò chơi.

Ít nhất thì hiện giờ, Tô Nhĩ có thể hấp dẫn rất nhiều hỏa lực.
Sau khi cô bé nói xong lời cảnh cáo, rốt cuộc trở lại chuyện chính, nói câu mở màn: "Hoan nghênh mọi người tiến vào thế giới bảy ngày bảy đêm."
Nói xong làm bộ vung vẩy bím tóc sừng dê.
"Phó bản trò chơi tên là rồng, phượng hoàng và chuột.

Ở chỗ này, tất cả những đứa trẻ đều lấy hình thức sinh ba, lúc mười sáu tuổi, đứa kém nhất phải bị đưa đi trại cải tạo.

Không sai, các người chính là một đám cặn bã bị loại bỏ."

Đều là người chơi có kinh nghiệm, biết rõ cái gọi là trại cải tạo chắc chắn không phải là nơi tốt đẹp gì.
"Nhưng mà trời không tuyệt đường người," cô bé cười tủm tỉm nói: "Hàng năm trại cải tạo sẽ có năm cái danh ngạch, chọn ra đứa trẻ được cải tạo tốt nhất đưa về xã hội làm Công dân cấp cao."
Có công dân cấp cao, dĩ nhiên cũng có công dân cấp thấp, không đợi người chơi dò hỏi, cô bé đã tri kỷ giải thích: "Toàn bộ công dân cấp thấp đến khi hai mươi tuổi đều sẽ bị đem đi tiêu hủy, suy cho cùng thì tài nguyên thế giới là hữu hạn, chỉ có người ưu tú mới có tư cách sử dụng."
Cô vỗ vỗ tay, trong túi áo mỗi người thoáng chốc có thêm một cái thẻ thân phận, tên họ giới tính không có thay đổi gì, chỉ đổi tuổi tác, tất cả đều là mười sáu tuổi.
"Theo kịp."
Cô bé cầm theo đèn lồng đi tuốt ở đằng trước, cô đi đường thích đá cục đá, bước chân lúc nhanh lúc chậm.
Phía trước là một cánh cửa sắt lớn, mặt trên rỉ sét loang lổ.
Người đàn ông mặc đồ lao động đứng ở cửa ra vào, đằng sau có mười người con trai con gái đứng ngay ngắn.
"Giáo trưởng." Cô bé lên tiếng chào hỏi.
Trên khuôn mặt cay nghiệt của người đàn ông mặc đồ lao động lộ ra một chút ý cười, quay đầu lại nhìn về phía những đứa trẻ đằng sau: "Đừng nhìn tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng là thần đồng nổi tiếng, hai tuổi có thể làm thơ, ba tuổi đã có thể viết văn, nhìn các cô cậu gần đây biểu hiện tốt, mới cho một cơ hội gặp mặt."
Tất cả mọi người treo lên một khuôn mặt đờ đẫn, chết lặng cúi đầu: "Cảm ơn giáo trưởng."
Tô Nhĩ nhiều lần bị nhắm đến, lắc đầu...!Người chủ trì trong phó bản có một thân phận rất bình thường, chẳng qua là loại thiết lập tiểu thần đồng này nghe thật sự lúng túng.
Cô bé không biết tâm tư của cậu, hơi tránh người ra làm cho người chơi hoàn toàn lộ ra: "Bọn họ là học viên mới nhất phải vào trại cải tạo, tôi gặp được trên đường, liền thuận tiện đưa tới đây."
Sau đó lại giới thiệu cho người chơi người đàn ông mặc đồ lao động: "Vị này chính là Trần giáo trưởng."
Trong sự im lặng, Kỷ Hành cung kính nói: "Chào Trần giáo trưởng, rất vinh hạnh được gặp ngài."
Trần giáo trưởng qua loa mà Ừ một tiếng, nhưng mà lúc nhìn anh sự chán ghét trong ánh mắt bớt đi một chút, lướt qua Kỷ Hành nói với người chơi khác với nét mặt giận dữ: "Một đám đầu gỗ, đứng đần mặt ra đó làm gì?"
Cùng theo Trần giáo trưởng tiến vào trại cải tạo, hai bên có lắp đèn đường, thấy rõ vật hơn rất nhiều.
Nói là trại cải tạo, kì thực nhìn cũng giống như trường học bình thường, có tòa nhà cao tầng có sân tập.
Tô Nhĩ còn đang suy nghĩ lời người chủ trì vừa nói lúc nãy, nếu như không trở thành được công dân cấp cao sẽ bị tiêu hủy lúc hai mươi tuổi, đây là điều kiện tử vong.

Nhưng bây giờ thân phận bọn họ chỉ mới mười sáu tuổi, chẳng lẽ năm đầu tiên không được chọn làm công dân cấp cao, còn có thể tiếp tục lăn lộn vài năm nữa?
Quay đầu thấy cô bé đi ở cuối đội ngũ, Tô Nhĩ thả chậm bước chân đi song song với cô: "Cho hỏi một chút..."
"Đừng nghĩ leo giường, đừng nghĩ minh hôn, càng đừng vọng tưởng làm cha nuôi tôi!" Vẻ mặt cô bé cảnh giác: "Nhớ kỹ ba năm trở lên, tối đa tử hình!"
Tô Nhĩ hết đường chối cãi.
Cô bé ngay lập tức khoanh tay cầm đèn lồng, bảo đảm khoảng cách một cánh tay, mắt cá chết một mực chú ý Tô Nhĩ, đề phòng cậu có bất kỳ hành vi vượt quá chuẩn mực.
___________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Nhĩ: Nhấn mạnh lần cuối, tôi! Không phải người tùy tiện!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.