Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 7: 7: Đối Lập




Trong lòng còn có nghi ngờ, nhưng hữu kinh vô hiểm* qua được một kiếp, Hiên Viên Ngạo Vũ không có so đo quá nhiều chi tiết vụn vặt.

Sau khi thoải mái uống một hớp nước, mọi người mới bắt đầu hậu tri hậu giác* đem lực chú ý đặt trên tấm ảnh trong túi Tô Nhĩ.

*hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.

*hậu tri hậu giác: trì độn ngu ngốc.

Ngoại trừ Trương Hà, không ai biết rõ lai lịch của ảnh chụp này, Tô Nhĩ giải thích dăm ba câu, Lý Lê vẻ mặt hâm mộ: "Cái này có phải là đạo cụ mà trong sách tuyên truyền đề cập tới?"
Tô Nhĩ: "Cũng không chắc là bảo vệ tính mạng hay sát hại tính mạng nữa."
Lý Lê kịp phản ứng: "Không thể khống chế hay sao?"
Tô Nhĩ gật đầu.

Ánh mắt hâm mộ trong nháy mắt nhạt đi rất nhiều, vong hồn có thể tạo ra ảo giác, ai biết nó có thể ra tay với người nắm giữ nó không.

Lý Lê mắt nhìn Hiên Viên Ngạo Vũ: "Qua 15 nữa, lại tới thời gian kể chuyện xưa rồi."
Chủ đề trong nháy mắt trở nên trầm trọng.

Hiên Viên Ngạo Vũ: "Có thể thử ném tiếp lần nữa hay không?"
Tô Nhĩ: "Lúc trước là do bất ngờ, nhưng sáng nay nó không nghe chuyện xưa nên vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo."
Lúc tỉnh đối với tiểu quái vật này động thủ động cước, thật sự có chút mạo hiểm.

Lần này thế nhưng là đến phiên Trương Hà kể chuyện xưa, tâm trạng hắn căng thẳng: "Thật sự không được thì cho nó ăn ít thuốc rồi ném ra bên ngoài!"
Lý Lê: "Chỗ nào có thuốc? Hơn nữa làm sao cho ăn?"
Liền trên ý nghĩa chân chính cũng không tính, thường ngày cũng chưa từng thấy qua đứa bé uống nước hay là đi vệ sinh.

"Tôi thấy trong góc có thuốc diệt chuột." Trương Hà nghiến răng: "Đừng quên nó ăn thịt tươi, cùng lắm thì tôi cắt lấy một miếng thịt."
Cắt thịt để bảo vệ tính mạng, cũng đáng.

Lý Lê không muốn giội một gáo nước lạnh, do dự một chút vẫn là nói: "Thuốc diệt chuột có tác dụng không?"
Trương Hà vẻ mặt lạnh lẽo: "Quỷ bình thường đều không có thực thể, nó còn có thân thể, có thể thử một lần."
Cũng không thể ngồi chờ chết được.

"Cắt ngang một chút", Tô Nhĩ hiếm khi không nói lời nói chỉ hướng bên giường: "Tôi cảm thấy nó có thể nghe hiểu chuyện mọi người thảo luận."
"..."
Mọi người trước sau cứng ngắc mà nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần theo tuổi thì đứa bé này vẫn còn rất nhỏ, còn có thiết lập trước khi ngủ nghe chuyện xưa, để cho bọn họ vô thức không có cân nhắc đến IQ của đối phương.


Giờ phút này đứa bé đang nằm trên giường trẻ em không có thanh chắn bảo vệ, đầu dựa vào bên giường, cổ vặn vèo thành một đường cong quỷ dị, cứ như vậy treo ở đó, ánh mắt đen kịt nhìn chằm chằm bọn họ.

Trương Hà run giọng nói: "Giống như thật sự có thể nghe hiểu!"
"Trước khi muốn nói xấu phải liếc mắt nhìn sau lưng xem có chính chủ ở đấy không", Tô Nhĩ chân thành nói: "Làm thành như bây giờ rất lúng túng."
Trương Hà hít ngược khí lạnh: "Tôi sợ là bị ghi hận rồi."
Tô Nhĩ hỏi lại: "Không bị ghi hận thì có thể sống sót được sao?"
"..." Có đạo lý.

Tô Nhĩ: "Cá nhân tôi cảm thấy, đã muốn cẩn thận lại không thể đem quỷ quái như Thượng Đế mà đối đãi, sợ hãi rụt rè chẳng phải muốn nghẹn chết à?"
Trương Hà trầm mặc một lát, đã tiếp nhận một phần quan điểm.

Hoàn toàn chính xác, quy tắc tử vong đã thăm dò, hiện tại phải tìm được câu chuyện xưa chân chính mà đứa bé muốn nghe là tốt rồi, đến nỗi bọn họ biểu hiện thái độ ra sao, cũng không ảnh hưởng đến sự sống chết.

Tô Nhĩ: "Nếu không luyện lòng can đảm một chút, dù sao chuyện xưa khẳng định phải kể rồi, xong liền nói: 《bố ơi, lại ném con lần nữa》?"
Trương Hà lập tức đứng ngồi không yên, dường như đứa bé đã dùng ánh mắt lăng trì mình và Tô Nhĩ ngàn lần, dù có thích thú nhưng vẫn khoát tay từ chối đề nghị tìm đường chết.

Tô Nhĩ thì lại không cho là đúng, nếu có một ngày thật sự phải đi đến đường cùng, dù là thực lực cách xa, cậu sẽ liều chết đánh cược một lần cũng phải kéo được một sợi tóc của kẻ giết người.

"Vẫn còn chút thời gian." Cậu nói: "Trước mang tôi đi xem cái lư hương kia."
Gác xép lâu ngày bị phủ đầy bụi bặm, cửa sổ thì khóa chặt, bên trong tản ra mùi gỗ mục nát.

Lần trước Tô Nhĩ tới nơi này trọng điểm đều đặt trên việc tìm sách, không có chú ý đến còn có lư hương.

Hiên Viên Ngạo Vũ lòng còn sợ hãi chỉ vào bệ cửa sổ: "Là ở chỗ đó." Nói xong mở to hai mắt: "Tôi nhớ trước khi mất ý thức, rõ ràng đã lỡ tay gạt lư hương xuống đất."
Mà giờ phút này nó lại vững vàng đặt ở chỗ đó.

Có vết xe đổ, Tô Nhĩ tránh việc tiếp xúc trực tiếp, đem ảnh chụp ra dò hỏi người phụ nữ bên trong: "Bên trong lư hương cất giấu người nào?"
Người phụ nữ: "Tiến thêm chút nữa đi, tôi không thấy rõ."
Tô Nhĩ ngược lại lùi về sau một bước, dùng sức siết chặt một góc của ảnh chụp cảnh cáo nói: "Đừng có giở trò bịp bợm."
Thấy không lừa được cậu, người phụ nữ chỉ đành tạm thời nhẫn nại.

Lúc đầu muốn chuẩn bị cấu kết với quỷ bên trong lư hương liên thủ hại Tô Nhĩ, nhưng sau khi chân chính thấy rõ lại kinh ngạc mở miệng: "Sao lại là cô ta?"
"Người nào?"
"Là bạn học cũ của tôi."
Không chờ Tô Nhĩ đặt câu hỏi, người phụ nữ bắt đầu lẩm bẩm: "Không có khả năng, cô ta là người thành kính nhất trong chúng tôi, phải là người được chọn để hầu hạ bên người Niết Diễn thần mới đúng!"
"Tà giáo hại người rất nặng." Trương Hà ở sau lưng thì thầm một câu.


"Cậu thì biết cái gì!" Người phụ nữ bị chọc giận, bốn mắt nhìn nhau, Trương Hà trong nháy mắt đã cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trước mặt dường như không phải gác xép âm u mà là ngôi nhà mang cho người ta cảm giác an toàn.

Cái giường ấm áp, thoải mái, dễ chịu chỉ có cách một chút thôi, nằm lên đó có thể kết thúc tất cả ác mộng.

Mắt thấy kém một bước nữa liền có thể hưởng thụ thoải mái, tiếng hét chói tai vang lên bên tai.

Sọ não Trương Hà đều bị chấn động đến đau, thế giới trước mắt phát sinh biến hóa long trời lở đất: "Tôi đây là..."
Tô Nhĩ: "Bị quỷ ám."
Trương Hà: "Cậu đã cứu tôi một mạng."
Xem ra không phải ai cũng đều có năng lực đi chọc giận quỷ.

"Không phải tôi." Tô Nhĩ lắc đầu, chỉ hướng đối diện: "Là nó."
Thình lình đối mặt với khuôn mặt khô quắt của đứa bé, Trương Hà lại càng hoảng sợ.

Vừa rồi mọi người tụ lại, Tô Nhĩ không tiện dùng súng phóng điện, chỉ có thể tìm cách khác.

"Tính toán cũng đến thời gian đứa bé nên khóc rồi", cậu nói: "Chúng tôi toàn lực đem anh chuyển xuống dưới."
Lý Lê bên cạnh đống dạng may mắn không thôi: "Không nghĩ tới tiếng khóc thật sự có thể giúp phá tan ảo giác."
Tô Nhĩ: "Đáng tiếc thiết bị liên lạc không được mang vào, nếu không có thể lợi dụng cái thứ vứt đi này, ghi âm lại chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
"..." Dù sao thì Lý Lê cũng không dám nhìn biểu cảm của đứa bé giờ phút này.

Trương Hà khàn giọng nói: "Lư hương..."
"Cái đó chốc nữa rồi nói sau." Tô Nhĩ: "Trọng điểm là, nó đang khóc."
Trương Hà sững sờ, gặp được đường sống trong cõi chết, còn có so với đây nhân sinh càng kích thích? Nước bọt trong miệng tựa hồ đang rút khô, Trương Hà nhìn qua đứa bé thút thít nỉ non không dứt, chậm rãi há miệng muốn nói lại không nói lên lời.

Hắn đời này cũng không muốn trải nghiệm chuyện xưa trước khi ngủ đâu!
"Tôi đến vậy." Thấy anh ta sợ hãi rụt rè, Tô Nhĩ đột nhiên nói.

Vẻ mặt Trương Hà tràn đầy kinh ngạc.

Tô Nhĩ đi lên trước, bởi vì không có thanh chắn giường nên làm cho người ta mất đi cảm giác an toàn, cậu đứng cách đó 1 mét, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi mở miệng:
"Ngày xửa ngày xưa, có một cặp vợ chồng, người vợ thì xinh đẹp như hoa, cô ấy xinh đẹp biết bao...!Làn da trắng nõn nà, dung mạo xinh đẹp như Tây Thi, nhìn thẹn thùng nhưng trong lại lộ ra quyến rũ.

Người vợ quản việc nhà, người chồng ra ngoài phấn đấu, hai bên tạm bợ sống qua ngày.


Thẳng đến một ngày, người chồng bắt gian tại trận người vợ yêu đương vụng trộm, gian phu đả thương người chồng.

Người vợ bất đắc dĩ phải chăm sóc người chồng bệnh nặng trên giường...!Về sau, cũng là vào một ngày trời âm u, người vợ mang theo ước mơ về cuộc sống tốt đẹp, nói với người chồng: Đại lang, uống thuốc nào."
"..."
Chuyện xưa kinh điển có thể mang đến cho người ta những cảm nhận khác nhau.

Đứa bé nhất thời không biết có nên khóc hay không, trong chuyện xưa đúng là có người chết, miễn cưỡng bị coi như khủng bố.

Do do dự dự, cuối cùng cõi lòng tràn đầy không cam lòng mà nhắm mắt lại.

Tô Nhĩ nghiêng đầu sang chỗ khác cùng đồng đội nói: "Bị mỹ nhân cho uống thuốc độc, còn có thể lưu lại toàn thây, cũng coi như vẻ vang."
Trương Hà vẻ mặt phức tạp nhìn cậu, khó trách dùng nhiều từ ngữ hoa lệ trau chuốt đi miêu tả người phụ nữ xinh đẹp.

Hiên Viên Ngạo Vũ càng thực tế hơn: "Có muốn thừa dịp bây giờ ném đứa bé ra ngoài?"
Tô Nhĩ ẩn ẩn trách cứ: "Không thể sử dụng bạo lực."
"..."
Tô Nhĩ ho nhẹ một tiếng: "Ngày hôm qua là trùng hợp, chỉ sợ hôm nay không có dễ dàng như thế."
Lý Lê lo lắng nói: "Vậy phải làm sao đây? Cũng không thể để cậu bị nữ quỷ đó cho uống thuốc độc được."
Tô Nhĩ nhìn chằm chằm đứa bé đang chợp mắt, trầm giọng nói: "Nó chân chính muốn nghe chuyện xưa gì, tôi đại khái có chút phỏng đoán, nhưng vẫn cần xác nhận lại một chút."
Trương Hà: "Dù thế nào thì cũng cảm ơn cậu."
Đối phương hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn.

"Trong nguy hiểm cầu phú quý." Tô Nhĩ: "Thành công qua cửa sẽ tính toán tích phân, trợ giúp đồng đội nói không chừng lại được thêm chút điểm."
Liền tính không phải, phần biểu hiện của cậu là nhiều nhất, theo lý mà nói hẳn sẽ được tính thêm một chút.

"..." Cảm động như thủy triều dâng lên lại như thủy triều hạ xuống rút về.

Hiên Viên Ngạo Vũ trông thấy một màn này, không khỏi lắc đầu, khó có thể tưởng tượng chính mình lại vì tình đồng đội như vậy mà cảm động thoát khỏi ảo cảnh.

Lý Lê hòa giải: "Vẫn là trước hết tìm ra cách thoát khỏi đây trước đã."
Trước 12h đêm, nếu không thoát khỏi đây, lại phải đối mặt với một vòng nguy cơ sinh tồn mới.

Trương Hà nhìn lư hương nhiều ra trên mặt bàn, dự cảm Tô Nhĩ suy đoán cùng thứ này có quan hệ.

"Hồn phách bên trong là của bạn học cũ đã kéo bà chủ nhà này gia nhập tà giáo." Tô Nhĩ mang theo trào phúng nói: "Nhưng mà rất suy yếu, trước mắt đang trong trạng thái sắp tiêu tán."
Trương Hà kém một chút muốn vỗ tay tỏ ý vui mừng, nhưng nghĩ đến kết cục chọc giận quỷ vừa nãy, vội vàng thu liễm lại, nghiêm mặt nói: "Quỷ không phải đều rất cường đại sao?"
"Cô ta bị tiểu quái vật kia cắn nuốt một bộ phận, giấu ở trong lư hương mới tránh được một kiếp."
Trương Hà hoàn toàn đánh mất ý nghĩ muốn ném đứa bé ra ngoài.

Tô Nhĩ: "Ngày đó biệt thự phát sinh sự kiện tự sát tập thể, bà chủ nhà và vị thành viên tà giáo này âm hồn không tan bị vây trong biệt thự này, thế những người khác đâu?"
Trương Hà phản ứng lại điều gì đó, đột nhiên có một phỏng đoán không tốt lắm.

Ngoảnh mặt nhìn đứa bé trên giường nói, nuốt nước miếng nói: "Chẳng lẽ đều bám vào người nó?"

Tô Nhĩ trầm ngâm: "Thời gian trò chơi là bảy ngày, vượt qua thời hạn có khả năng là sẽ chết, nhưng chết cũng có rất nhiều loại phương thức."
Cũng không đến mức bọn họ đứng tại chỗ, đầu giống như pháo hoa nổ tung, chuyện xưa kết thúc.

"Có khả năng nhất chính là bị đứa bé này giết chết", Tô Nhĩ: "Tôi đoán trong cơ thể nó có rất nhiều quỷ quái đang cắn nuốt nhau, cho nên mới suy yếu như thế."
Chuyện nuôi cổ xưa nay không thiếu, đợi đến lúc cón lại lệ quỷ mạnh nhất, chính là lúc bọn họ sẽ chết.

Căn cứ quan sát của cậu, theo thời gian trôi qua, tốc độ đứa bé này chìm vào giấc ngủ càng ngày càng chậm, móng tay, móng chân mỗi ngày đều càng dài thêm, sắc bén hơn.

Trong túi truyền đến tiếng chửi rủa của người phụ nữ, chỉ trích cậu đang nói xằng bậy/nói hươu nói vượn, tin tưởng chắc chắn rằng những người đó đã được chọn làm tùy tùng cho thần.

Tô Nhĩ đi đến bên giường trẻ em, giật lấy tấm đệm dưới người đứa bé, mọi người thấy được kinh hồn bạt vía, sợ đứa bé tỉnh giấc.

Rất nhanh lại nghĩ lại, nếu là giả bộ ngủ, làm sao lại tỉnh giấc được?
Những vết máu dày đặc lốm đa lốm đốm bắn tung tóe trên đệm, tất cả đều là bị đứa bé tự gặm bản thân lưu lại.

Tô Nhĩ lấy ảnh chụp ra, Trương Hà đã ăn quả đắng trong tay nữ quỷ, phản xạ có điều kiện lùi về phía sau một bước.

Con người khi sợ hãi thường theo bản năng dùng máu để lại sau khi phải chia ly, người phụ nữ trong tấm ảnh nhưng là liếc thấy trong máu còn đọng lại một chữ vặn vẹo cứu.

Tô Nhĩ: "Bà có thể sống sót không phải là ngẫu nhiên." Cậu chỉ vào chữ cứu kia: "Vong hồn của chồng bà đồng dạng cũng còn trong thân thể này, hắn đang muốn truyền lại tin tức cầu cứu với người từ bên ngoài đến."
Cho dù không đúng sự thật, vẫn có thể thấy hình dáng trong tấm ảnh đang vặn vẹo.

"Không có khả năng!" Giọng nói người phụ nữ mang theo nồng đậm khủng hoảng, dốc sức liều mạng che kín tấm màn cuối cùng: "Đây tất cả đều là lời nói dối của cậu!"
Tô Nhĩ thở dài: "Quỷ không cần đồ ăn, huống chi là muốn gặm thân thể mình, nó chỉ sợ là muốn hủy diệt cái thứ đã biến thành vật chứa tội ác."
Đáng tiếc sáng nay lại không thấy xuất hiện cùng loại hình ảnh, đứa bé ở ngoài cửa khó khăn tiến lên, chỉ sợ trong lúc đó đã căn nuốt vong hồn của chồng bà ta.

Tinh thần người phụ nữ hiển nhiên đã tới cực hạn, Tô Nhĩ xoay người, thu thập ý kiến đồng đội: "Tiếp tục như vậy nữa, tôi lo lắng bà ta sẽ tiến hóa thành lệ quỷ trước mất."
Trương Hà thăm dò nói: "Không bằng cậu tìm vài câu thích hợp an ủi."
Tô Nhĩ bất đắc dĩ nhẫn nại tính tình, ấm giọng an ủi: "Tôi đưa bà đi xả nước trong bồn cầu cho tỉnh táo chút được chứ?" Dừng một chút còn nói: "Có lẽ nếu so sánh đau khổ với xả nước bồn cầu, bà sẽ cảm thấy thừa nhận đau khổ bây giờ không đáng kể chút nào."
Đối lập có khi còn có thể sinh ra hạnh phúc.

"..."
______________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Nhĩ: Đột nhiên không muốn công bố chân tướng, có chút nhớ nhung vị tỷ tỷ tiểu thư sẽ tìm đến buổi tối.

Đồng đội:...!Tỉnh táo lại đi!
Tô Nhĩ: Tôi còn muốn kể chuyện xưa về hồ yêu, nàng câu dẫn thư sinh gian khổ học tập, hút dương khí của thư sinh.

Đồng đội:...!
Tô Nhĩ: Thời gian còn nhiều, lại đến một phiên bản 《Nguyệt Quý tiên sinh quỳ liếm ta》, 《ngàn vạn mỹ nữ lệ quỷ nói yêu ta》, còn có 《người chủ trì tranh nhau vì ta mang cầu chạy》..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.