Tử Khê vô tri vô giác không có mục đích lái xe trở về biệt thự của Lâu
Tử Hoán. Cuối cùng, xe dừng lại trước cổng trường của Nhạc Nhạc, cũng đã là giờ tan học. Cô ngồi ở trong xe nhìn theo Nhạc Nhạc đeo cặp sách đi
ra.
Nhạc Nhạc vừa liếc mắt đã thấy xe của Tử Khê, chạy nhanh
tới. Cô cũng xuống xe, Nhạc Nhạc nhào vào lòng cô: "A Tử, hôm nay mẹ đến thật sớm à nha! Làm sao mẹ biết chúng con sẽ tan học sớm, con còn tưởng rằng phải đợi mẹ thật lâu."
Hóa ra là con bé được tan học sớm,
Tử Khê cười cười: "Đó là bởi vì chúng ta có thần giao cách cảm mà!" Khi
cô nói xong câu đó, tim cực kì đau đớn. Cô ôm chặt lấy Nhạc Nhạc, liên
tục hôn vài cái lên khuôn mặt con bé.
"A Tử, mẹ làm sao vậy?"
Nhạc Nhạc lo lắng nhìn cô, ngày hôm nay, A Tử có chút kỳ quái. Cả người
cô dường như có chút đau lòng, cô ôm lấy con bé có chút không thở nổi.
Nhạc Nhạc hài lòng cười: "Thế nhưng A Tử, chúng ta sáng sớm mới thấy nhau không phải sao? Cũng là mẹ đưa con đi học mà."
Tử Khê cầm túi sách của con bé, giúp con bé mở cửa xe. Lên xe, giúp con
bé thắt dây an toàn. Hôn lần nữa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé:
"Không có cách nào khác, ai bảo Nhạc Nhạc đáng yêu như thế, A Tử lúc nào cũng chỉ nghĩ đến con!"
Nhạc Nhạc cười rất hài lòng: "Con cũng rất thích A tử, bởi vì A Tử cũng rất đáng yêu nha!"
Khóe mắt Tử Khê đã ươn ướt, Nhạc Nhạc đáng yêu như thế, ngây thơ như thế,
làm sao cô có thể để cho con bé chịu loại tội này đây? Con bé có thể sẽ
hận cô hay không, con bé vẫn còn rất nhỏ! Cô khẽ cười đau đớn. Cô có thể bị mọi người trong thiên hạ chửi rủa, cô có thể bị mọi người trách cứ
nhưng cô cũng muốn Nhạc Nhạc phải chịu những chuyện như thế sao?
Họ lái xe về nhà, vừa vào cửa liền nhận được điện thoại của Lâu Tử Hoán,
anh nói công ty tăng ca nên sẽ về trễ. Cô làm cơm cho Nhạc Nhạc, giúp
con bé tắm rửa, rồi cùng con bé ngủ. Nhìn khuôn mặt con bé ngủ say, cô
càng không thể để Nhạc Nhạc bị thương tổn, cô không thể.
Rời
khỏi phòng Nhạc Nhạc. Cô gọi điện thoại cho Hắc Diệu Tư. Hắc Diệu Tư
không ngoài ý muốn nhận được điện thoại của cô, thậm chí so với hắn dự
đoán còn sớm hơn. "Tử Khê cô đã quyết định rồi?"
"Tôi có thể đáp ứng ông, nhưng ông phải đưa bản sao cho tôi trước." Tử Khê nói một cách dứt khoát.
"Cứ vậy đi, chỉ cần cô ly hôn với Lâu Tử Hoán, tôi sẽ đưa bản sao cho cô.
Hơn nữa Hắc Diệu Tư tôi cam đoan với cô, về sau cũng không nói tới vấn
đề này." Hắc Diệu Tư thảo luận qua điện thoại.
Tử Khê cúp điện
thoại, cửa lúc này cũng mở ra, Lâu Tử hoán đã trở về. Vẻ mặt Lâu Tử Hoán uề oải, cô giúp anh cầm lấy áo khoác. "Hôm nay làm việc mệt lắm sao? Ăn cơm chưa?"
Lâu Tử Hoán ngồi vào sô pha nhắm mắt lại, một tay
kéo cô ôm vào lòng. "Chẳng qua chỉ là cùng nhân viên bất đồng. Ngày hôm
nay, ba chính thức tuyên bố, đề cử anh tiếp nhận vị trí tổng tài tập
đoàn Lâu thị cùng chức chủ tịch hội đồng quản trị. Đương nhiên sẽ có
người lên tiếng phản đối anh, nhưng cũng đã giải quyết rồi."
Lâu Ngọc Đường lại có thể giao tập đoàn cho anh, lòng cô kinh sợ. Lâu Ngọc
Đường sẽ lui về giao quyền lại sao? Thế nhưng nghĩ đến sức khỏe của Lâu
Ngọc Đường bây giờ, không lui về cũng không được. Từ sau khi ông ấy nằm
viện, tin tức về bệnh tim của Lâu Ngọc Đường được truyền ra làm cho cổ
phiếu của Lâu Thị sụt giảm đã 1 lần chạm đáy. Lâu Tử Hoán lấy danh phận
tổng tài cùng chủ tịch lãnh đạo Lâu Thị vượt qua giai đoạn khó khăn.
Hiện tại, quảng cáo cho thời trang Hi Hi cũng đã hoàn thành có thể trưng bày rồi, tiếp đó lợi nhuận sẽ tăng lên. Hắc Diệu Tư đánh úp Lâu thị ,
phía sau Lâu Tử Hoán lại có Tập Mĩ hỗ trợ, công ty do anh quản lý, tài
chính được Tập Mĩ rót vào, Hắc Diệu Tư dù có lợi hại cũng không có cách
phản công, sau cùng còn bị thiệt hại nặng nề. Những chuyện này Lâu Tử
Hoán cũng không nói cho cô biết, anh không muốn cùng cô nói bất cứ
chuyện gì có liên quan tới Hắc Diệu Tư. Tử Khê biết, nhưng cô giả vờ như không biết, bởi vì cô biết Lâu Tử Hoán không thích cô có bất kì dính
dáng gì tới Hắc Diệu Tư.
"Ba anh đi tìm em có đúng hay không?"
Đầu của anh đặt lên vai của cô, "Mặc kệ ông ấy nói cái gì, em cũng đừng
để ở trong lòng, chỉ cần đi theo anh là được."
"Anh, anh làm sao biết được?" Đầu Tử Khê ngước lên nhìn anh.
"Có người thấy em và ba vào quán cà phê, ông ấy còn quỳ xuống phải không?"
Lúc Lâu Tử hoán nói lời này thì trong mắt mang theo một tia sầu khổ khó
tả. "Anh phải để cho ông ấy thất vọng rồi. Hôm nay, anh nói với ông ấy
là dù ông ấy có chấp nhận hay không, chúng ta nhất định sẽ ở cùng nhau.
Hôn lễ của chúng ta, ông ấy tham gia đương nhiên chúng ta sẽ rất vui,
ông ấy không tham gia cũng không miễn cưỡng, đối với ông ấy mà nói quả
thật rất tàn nhẫn."
"Đừng để ông ấy tham gia!" Tử khê kích động
nói, lại nói đến, giữa bọn họ sẽ không có hôn lễ gì cả. Trong lúc nhất
thời, bi thống. "Ba anh cùng mẹ em, thôi quên đi, thật ra không cần hôn
lễ nào cả."
"Phải làm, anh không thể để em cứ như vậy theo anh,
anh muốn cho mọi người biết em là Lâu phu nhân."Anh hôn nhẹ lên cái
miệng nhỏ nhắn của cô, "Anh không hối hận với quyết định của mình, anh
hy vọng em cũng không phải hối hận."
"Hay là dời hôn lễ lại một
thời gian nữa! Anh bây giờ vừa tiếp nhận vị trí tổng tài cùng chủ tịch
Lâu thị, chắc là có rất nhiều việc quan trọng. Chờ anh công tác ổn định, chúng ta sẽ bàn tiếp về hôn lễ, anh nói thế có được không?" Cô biết
hiện tại Lâu Tử Hoán cần một lời hứa của cô, nhưng cho tới bây giờ cô
không thể cho anh bất cứ hứa hẹn nào.
Lâu Tử Hoán ngẫm lại cũng
đúng, anh chính thức tiếp quản Lâu thị, lúc này tổ chức hôn lễ đúng là
không đúng lúc. "Được rồi, sau một thời gian nữa, chúng ta sẽ tìm khoảng thời gian thích hợp. Anh sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng, hiện tại em
suy nghĩ thật kỹ, em muốn một hôn lễ như thế nào. Cũng có thể liên hệ
công ty tổ chức hôn lễ, về việc này chắc là em rất am hiểu rồi. Anh định mua một căn nhà, một căn biệt thự cho anh, em và Nhạc Nhạc ba người
chúng ta ở cùng nhau. Em giống anh đều thích biển, tốt nhất là một căn
biệt thự có thể nhìn thấy biển, còn có thể xem mặt trời lặn."
"Tốt nhất là nên có một khoảng sân nhỏ rải sỏi." Cô bi thương, cũng hùa theo viễn tưởng, "Chúng ta trồng một cây hoa quế, khi mùa thu sẽ ngửi được
hương quế. Nhạc Nhạc thích vẽ tranh, có thể xây một cái đình cho Nhạc
Nhạc ngồi vẽ tranh. Hai bên đình có một cái xích đu, con bé vẽ tranh
mệt có thể chơi xích đu."
"Còn anh đâu?" Anh mất hứng, trong lòng cô tất cả chỉ có tiểu quỷ kia.
Cô cười cười, không biết có phải là vui quá hóa buồn hay không, cô thật
muốn khóc "Anh có thể xây một hồ bơi nhỏ ở sân sau, bình thường anh muốn tập thể dục thì còn có thể bơi. Hơn nữa, buổi tối em với anh cũng có
thể cùng nhau đi dạo tối."
Mắt Lâu Tử Hoán mờ ám không gì bằng,
tay anh bắt đầu đụng đến nội y của cô, cắn vành tai của cô: "Dạo tối thế nào? Tắm trần sao? Nếu như anh không muốn bơi thì làm sao bây giờ, hay
là anh sẽ làm việc khác!"
Cô nắm lấy tay Lâu Tử Hoán, nhắc nhở
anh: "Anh quên rồi sao? Khi anh làm xong giải phẫu, bác sĩ dặn trong
vòng hai tháng anh không được vận động nha!".
Anh rống lên một
tiếng, tức giận đến nghiến răng ôm chặt lấy cô mà cù. Hai người chơi đùa trên sô pha một lúc, anh vẫn không hề phát hiện khóe mắt Tử Khê rơi lệ.