Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 135: Thế này càng kích thích



Lâu Tử Hoán nhìn mặt cô, cô đang ngay dưới người hắn, mùi hương trên người cô quen thuộc như vậy. Năm năm trôi qua, chỉ có vào giờ khắc này, hắn mới cảm giác được chính mình đang sống. Hắn vuốt ve mặt của cô: " An Tử Khê, vì sao em phải trở về? Em đã trở về, em cũng đừng tưởng lại có cơ hội trốn thoát khỏi anh. Anh không bao giờ sẽ thả tay em ra nữa sẽ, không bao giờ nữa."

"Anh biết anh đang nói gì sao?" Lẽ nào hắn thực sự cho rằng, sau nhiều năm như vậy, xảy ra nhiều việc như vậy, bọn họ còn có thể bắt đầu một lần nữa sao? Lòng cô bấn loạn không ngừng được, lúc trước nhìn thấy cô thì lạnh nhạt vô tình hiện tại lại nói sẽ không buông tay cô. Cô thực sự không rõ hắn, lẽ nào hắn muốn trêu đùa cô như vậy thật hay sao?

Lâu Tử Hoán hôn lên môi cô: "Anh vẫn biết mình đang làm gì, mình muốn gì? Là em đã chết lòng nên không rõ tình hình thôi!"

"Lâu Tử Hoán!" Cô thở hổn hển, hơi thở hắn tràn vào miệng cô, rất nóng, rất ấm. Đầu óc cô u tối rồi, cô bất giác sát môi lại, bất giác đáp lại. Tay cô đặt lên cổ hắn, da thịt nóng cháy của hắn cách áo sơmi mỏng sát trên người cô, thân thể cô cũng nóng lên.

Khi hắn cởi y phục của cô, khi môi hắn trượt xuống cổ cô, thì cô thở hổn hển hỏi: "Lâu Tử Hoán, anh không hận em sao? Vì sao, vì sao anh hiện tại. . . . ." Hắn phát hiện ra so với tưởng tượng hắn càng muốn cô. Năm năm qua đi, vô số đàn bà qua lại với hắn, hắn vẫn có thể lạnh lùng mà dây dưa với họ. Nhưng hễ chạm tới người đàn bà này, máu hắn bắt đầu sôi trào, thần kinh không bình tĩnh. Hắn thực sự muốn cho tới bây giờ đều chỉ có cô.

Lâu Tử Hoán không có biện pháp khắc chế chính mình, hắn ôm lấy cô đặt lên giường. Bỏ đi từng cái từng cái y phục trên người cô, đồng thời cũng bỏ đi quần áo của chính mình. Hắn tinh tế hôn lên mỗi một chỗ trên da thịt cô, nhìn da thịt cô biến thành màu hồng.

Khi bọn họ kết hợp cùng một chỗ thì cả hai cùng phát ra tiếng ngâm nga, Tử Khê mở ánh mắt mê ly nhìn hắn, ánh mắt hắn cũng đang vững vàng dừng lại trên người cô. Tử Khê vươn tay sờ mặt hắn, mũi một trận chua xót khổ sở. Cô kéo đầu của hắn, hôn lên hắn.

Khi Tử khê tỉnh lại thì, ánh mặt trời đã chiếu sáng toàn bộ bên ngoài. Trong lúc nhất thời, cô vẫn còn chưa có phản ứng mình đang ở nơi nào. Cô ho khan một tiếng, toàn bô kí ức đêm ùa đến, cô và Lâu Tử Hoán đã lên giường sao!

Đầu của hắn dựa trên vai cô, phả hơi bên tai cô: "Mở mắt, anh biết em tỉnh!"

"Em, em phải đi, Nhạc Nhạc tỉnh lại phát hiện không thấy em sẽ lo lắng." Cô không dám quay đầu lại nhìn hắn, thầm nghĩ giật lại tay đang đặt trên lưng hắn.

Lâu Tử Hoán cười to: "Nhạc Nhạc đã lớn như vậy rồi, còn có thể không có mẹ liền khóc sao? Yên tâm, nó rất tốt, không có việc gì."

"Anh trước tiên buông đã, có được hay không?" Cô nghe thấy được mùi nguy hiểm, tay hắn chọc phá giữa hai chân của cô, cô bị hắn dây dưa nguyên một đêm, nơi ấy vẫn còn đau. Thế mà hắn còn muốn làm cái gì nữa, cô phải mềm giọng, "Lâu Tử Hoán, anh đừng như vậy, buổi sáng em còn có buổi tuyên truyền."

Lâu Tử Hoán càng cười đắc ý : "Hiện tại đã là buổi trưa rồi, em xác định em còn muốn kịp buổi tuyên truyền vào giờ trưa?" Hắn nói xong, liền vào trong cơ thể cô. Hắn thoải mái thở dài, đây mới chính là chỗ tựa của hắn.

Cô không cam lòng mắng hắn, "Anh đúng là điên"

Tử Khê chưa bao giờ có hy vọng xa vời là có một ngày còn có thể ở cùng với Lâu Tử Hoán như thế này, cô mong cái gì cũng chưa xảy ra, Lâu Tử Hoán là người đàn ông mà cô yêu nhất trên thế gian này không có gì có thể thay đổi. E là giờ khắc này rất ngắn, nhưng cô lại cảm động muốn khóc. Bọn họ chặt chẽ cùng một chỗ, mỗi một tấc trên thân thể đều muốn dán chặt, bọn họ say sưa kết hợp, truy đuổi theo những xúc cảm dục vọng nguyên thủy của con người.

Rất lâu sau đó, hắn ôm cô đến phòng tắm, bọn họ nằm ở bồn tắm lớn, cô nằm ở trên người hắn. Mặt của cô dán trước ngực hắn nhẹ nhàng nói: " Lâu Tử Hoán, chúng ta không thể cùng một chỗ."

Lâu Tử Hoán cười nhạt: "Ai nói muốn cùng một chỗ với em? Có phải em nghĩ anh gian nan như vậy là muốn cùng một chỗ với em không?"

"Anh, anh nói cái gì?" Tử Khê đẩy hắn ra, không thể tin được đó là lời hắn nói.

Lâu Tử Hoán đem cô ôm chặt vào trong lòng, hạ thân ở trong nước mạnh mẽ xâm nhập cô. "Em không cảm thấy như vậy rất kích thích sao? Ngẫm lại, chúng ta chảy cùng một dòng máu, anh là anh trai của em, mà hiện tại thân thể của anh đang ở bên trong em, loại việc đàn ông cùng đàn bà mới có thể làm. Như vậy có phải rất thỏa mãn, rất vui vẻ hay không!"

"Lâu Tử Hoán!" Cô khóc lớn, thân thể cô một chút sức cũng không dùng được. Cô bị hắn đong đưa ngồi ở trên người hắn, cô bị hắn xâm nhập đến chỗ sâu nhất trong thân thể. " Anh điên rồi, Lâu Tử hoán, anh điên rồi."

"Đúng vậy, anh điên rồi." Hắn cũng ngồi lên cắn tai cô," từ lúc năm năm trước anh liền điên rồi, từ lúc em lần đầu tiên bước vào Lâu gia nhìn thấy anh, anh liền điên rồi. Chúng ta sẽ không cùng một chỗ, bất quá nếu người anh trai này cần bất cứ lúc nào em đều phải đáp ứng. Còn nữa, em tránh xa Chung Khang Tề ra cho anh một chút."

Tử Khê bị hắn khiến cho một chút khí lực đều dùng không được, vì sao hắn có thể có thể lực tốt như vậy, cô sắp chết, hắn còn có thể dằn vặt cô như thế ."Anh người điên, em sẽ không phối hợp với anh. Sẽ không, anh buông, để em đi."

"Yên tâm, anh sẽ." Hắn lại mạnh hơn một chút, thành công làm cho nước mắt cô rơi càng nhiều. "An Tử Khê, năm đó em đối với anh thế nào, anh còn không có tha thứ cho em. Hiện tại, em cũng không có quyền lợi nói bất cứ cái gì, chỉ có thể phối hợp với anh."

"Em không muốn, em không muốn!" Lâu Tử Hoán trở nên thật đáng sợ, cô cực kỳ sợ, như muốn trốn. Thân thể của hắn lại loại bỏ ý chí của cô, cô mềm lả trong lòng hắn, mặc hắn trêu đùa.

Một lần tắm, một lần làm sạch kéo dài cả tiếng đồng hồ, da đều nhăn lại.Tử Khê như một đứa trẻ cuộn mình lại trong lòng hắn, khóe mắt còn có lệ, trong miệng liên tục nói: "Em không muốn, em không muốn!"

Hắn ôm chặt cô, hôn môi cô nói: "Em muốn, An Tử Khê, em phải muốn."

"Lâu Tử Hoán, anh phải kết hôn không phải sao? Vì sao còn muốn dằn vặt em như thế?" Cô khóc mệt mỏi, đã không có nước mắt, giọng nói khàn khàn.

"Bởi vì, đây là em thiếu anh, em phải trả lại cho anh, bằng không anh vĩnh viễn cũng không cam tâm. Tử, chỉ có như vậy, anh mới có thể đem em trở lại bên cạnh anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.