Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 153



Lâu Tử Hoán nói như cuồng phong bão táp, liên tục đả kích làm cô ta choáng váng. Hóa ra mọi nỗ lực của cô ta mấy năm nay đều là công cốc, chỉ cần An Tử Khê xuất hiện, cho dù cô ta có là em ruột của hắn cũng không nghĩa lý gì.

Lâu Nhược Hi cười, lộ vẻ sầu thảm: "Anh cái gì cũng đã biết, anh cũng đã phán tội em rồi, còn hỏi em làm gì nữa?"

"Bởi vì anh muốn cho em cơ hội, tựa như năm đó, hết lần này đến lần khác anh cho em cơ hội. Em là em gái duy nhất của tôi, từ nhỏ đến lớn đều luôn yêu thương, đến bây giờ anh còn không nguyện ý tin tưởng em sẽ làm ra chuyện như vậy. Thế nhưng, sự thực bày ra trước mắt, anh không thể không tin."

"Anh cho em cơ hội." Lâu Nhược Hi đầy nước mắt cười to, "Anh sẽ cho em cơ hội, bất quá là anh muốn định tội em mà thôi! Ở trong mắt anh, còn có một chút nào thương tiếc sao? Trong mắt của anh chỉ có An Tử Khê, căn bản không có sự tồn tại của em."

Lâu Tử Hoán nghe cô ta nói như vậy cũng không giận, ngược lại hắn nở nụ cười: "Đúng vậy, từ giờ trở đi anh sẽ không cho em cơ hội nữa. Có câu này em nói sai rồi Nhược Hi, ở trong mắt anh, không phải chỉ có An Tử Khê. Ở trong mắt anh, phàm là ai ngăn cản anh và An Tử Khê ở cùng nhau, anh cũng sẽ không bỏ qua dù chỉ là một người, cho dù em có là em gái anh cũng vậy thôi."

Hắn vừa mới nói xong, điện thoại trên bàn làm việc cũng vang lên, hắn cầm lấy điện thoại: "Nói!"

"Lâu thiếu, Lâu phu nhân đã tới!"

Lâu Tử Hoán mắt nhìn Lâu Nhược Hi thật sâu, khóe miệng cười một cách quỷ dị: "Để bà ấy vào!"

Sau một khắc, cửa phòng làm việc mở ra, An Dạ Vũ lo sợ đi vào đến bên cạnh cô ta."Tử Hoán, cậu gọi tôi tới có việc gì?"

Lâu Tử Hoán ra hiệu người bên ngoài đóng cửa lại, miệng vẫn cười nhạt nhìn hai người đàn bà trước mắt."Nhược Hi, đem những cái em vừa xem cho bà ấy xem."

Lâu Nhược Hi sợ hãi nhìn Lâu Tử Hoán, người đàn ông trước mắt đã không phải là anh trai của cô ta, mà là một ma quỷ khát máu. Cô ta không dám cãi lời mệnh lệnh của anh trai, cầm ba bản báo cáo đưa An Dạ Vũ.

An Dạ Vũ sớm bị dọa đến toàn thân run rẩy, bà ta cầm lấy báo cáo, vừa thấy nội dung đầu tiên thì văn kiện trong tay liền rớt xuống, sắc mặt bà ta tái nhợt nhìn Lâu Tử Hoán.

"Tôi nghĩ mẹ kế đại nhân, có phải bà nên giải thích một chút với tôi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hay không?" Lâu Tử Hoán thoả mãn nhìn sắc mặt An Dạ Vũ biến đổi, nhìn chằm chằm hắn.

"Tử Hoán, cậu hãy nghe tôi nói, tôi..." An Dạ Vũ nói không nên lời, sợ đến nỗi khóc lớn.

"Đừng nóng vội!" Lâu Tử Hoán quay sang người đàn bà hơn năm mươi tuổi đang không nhúc nhích đầy nước mắt, hắn thậm chí thấy buồn cười."Nói chậm rãi, tôi sẽ nghe bà nói. Bất quá, mỗi lời bà nói sắp tới phải suy nghĩ cho cẩn thận rồi mới nói, bằng không tôi khó bảo đảm mình sẽ làm ra việc gì."

An Dạ Vũ càng thêm sợ hãi, bà ta kinh hồn nhìn Lâu Tử Hoán, miệng lẩm bẩm giải thích: "Tử Hoán, ta không phải cố ý, lúc đó ta thực sự không có cách nào, một biện pháp nhỏ cũng không có."

"Vậy vì sao báo cáo năm đó cho thấy ba ta và An Tử Khê là quan hệ cha con, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho các người, đừng khiến tôi nổi giận lần nữa!" An Dạ Vũ hơn năm mươi tuổi rồi, thế nhưng vẫn giữ được bộ dáng thùy mị. Bà rơi nước mắt, làm người ta thương tiếc. Thế nhưng Lâu Tử Hoán đối với Lâu Nhược Hi cũng không có một tia thương tiếc, huống chi An Dạ Vũ, hiện tại duy nhất điều hắn nghĩ đến là muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?

"Tôi, tôi không có cách nào, thực sự không có cách nào! Lúc đó, tôi phải nói như vậy!" Thần trí An Dạ Vũ đã bị bao vây đến cực hạn, càng nói càng lộn xộn, không có trật tự."Tử Hoán, tôi không phải cố ý nói như vậy, thực sự là không phải. Cậu tha thứ cho tôi đi, tha thứ cho tôi, tôi thực sự không phải cố ý!"

"Đừng chọn khiêu khích kiên nhẫn của tôi!" Lâu Tử Hoán nghe không được điều mình muốn, nét nhìn trên mặt bắt đầu không tốt lắm."Kết quả báo cáo năm đó làm sao mà có, tôi chỉ muốn biết các người làm sao mà có."

"Tôi, tôi không biết!" An Dạ Vũ gần như lui vào trong góc phòng, "Năm đó, Diệu Tư nói với tôi, khiến tôi một mực chắc chắn Tử Khê là con gái của ba cậu, tôi không biết vì sao bản báo cáo lại có ? Tôi thực sự không biết."

Toàn bộ ánh mắt Lâu Tử Hoán đều hướng Lâu Nhược Hi: "Nhược Hi, tôi nghĩ cô có thể cho tôi đáp án!"

Lâu Nhược Hi cười nhạt: "Anh không phải đã có đáp án rồi sao? Anh trai, anh có thể trực tiếp ra hình phạt rồi!"

"Nhược Hi, đến bây giờ cô còn không chuẩn bị nói thật với tôi?" Lâu Tử Hoán khoanh tay nhìn cô ta, "Hiện tại đừng khiêu chiến tính kiên nhẫn của tôi!"

"Hẳn là anh đã nghĩ tới rồi không phải sao? Không sai, năm đó là em liên hợp với Hắc Diệu Tư, hắn mua chuộc bác sĩ làm ra bản báo cáo, AND so sánh với của ba là của em, căn bản không phải của An Tử Khê."

Hắc Diệu Tư, năm đó chỉ có thể là Hắc Diệu Tư, ngoại trừ hắn còn có thể có ai có bản lĩnh làm ra chuyện như vậy."Tôi nghĩ là sự tình không chỉ đơn giản như vậy nhỉ?" Hắn nhìn về phía An Dạ Vũ, "Biết đâu bà có thể cho tôi đáp án."

An Dạ Vũ cũng không nhìn hắn, liếc mắt cũng không dám. Bà ta liều mạng lắc đầu, thân thể lui lại phía sau." Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết, không nên hỏi tôi, cái gì cũng không nên hỏi!"

"Lẽ nào bà muốn tôi tin rằng, An Tử Khê có nhóm máu Rh âm là trùng hợp? Có lẽ là tôi nên lấy AND của bà và An Tử Khê đi xét nghiệm một lần nữa, chắc là sẽ có đáp án!"

Hắn vừa nói như thế, sắc mặt Lâu Nhược Hi cũng thay đổi, sắc mặt An Dạ Vũ cũng thay đổi. Bà cũng thật không ngờ, Lâu Tử Hoán sẽ nói ra những lời như vậy, càng không có cách tưởng tượng ra ý tứ phía sau!

"Tử Hoán, van cầu cậu , không cần như vậy!" An Dạ Vũ không khống chế được nắm lấy ống quần hắn, "Thực sự đã không còn, tôi thực sự không có lừa gạt cậu! Cậu không nên ác như vậy, Tử Khê đã chịu đủ khổ rồi, cậu buông tha nó đi! Cũng buông tha tôi có được hay không?"

Nhắc tới An Tử Khê, trong mắt Lâu Tử Hoán hiện lên một tia thay đổi. Hắn nhìn Lâu Nhược Hi: "Cô về trước đi!"

Lâu Nhược Hi cũng bị dọa sợ, lời anh trai vừa nói quá đả kích. Khi Lâu Tử Hoán nói với cô ta , thì một lát sau cô ta mới phản ứng được. Cô ta không nói gì nữa, nghe lời rời khỏi. Bất quá nếu đúng như anh trai vừa nói, thì trò chơi này vẫn còn rất là hứng thú.

"Kế mẫu đại nhân, Lâu Tử Hoán tôi chưa bao giờ tin trên đời này có chuyện trùng hợp, bà tốt nhất là nên nói thật đi, bằng không bà sẽ phải chịu khổ càng nhiều. Tôi sẽ tin bà, Lâu Tử Hoán tôi sẽ không nương tay đối với bất luận kẻ nào." Khóe miệng Lâu Tử Hoán cười vẫn không thay đổi, chỉ là ánh mắt tràn ngập cảnh cáo.

An Dạ Vũ thật không ngờ chuyện đã nhiều năm như vậy vẫn trở thành như ngày hôm nay, kỳ thực bà làm sao lại không lo sợ đây! Lâu Tử Hoán trước mắt hiển nhiên không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, bà đã không có đường lui!

"Cậu nói rất đúng, tất cả không phải là trùng hợp." An Dạ Vũ ngẩng đầu, "Tử Khê đích xác cũng không phải là con gái ruột của tôi, con gái của tôi đã chết ngay khi sinh ra, Tử Khê là do tôi ôm lấy! Năm đó lúc tôi sinh con, đúng là của Ngọc Đường, em gái của cậu. Tôi chỉ là vì muốn có một bảo đảm tại Lâu gia, nên mới nhận nuôi Tử Khê!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.