Lâu Tử Hoán đưa Tử Khê về bệnh viện. Hắn không có ý muốn vào, chỉ đỗ xe ở cửa: “Xuống xe đi, tôi không vào!”
Tử Khê không nhìn hắn, hoặc nên nói là cô không muốn nhìn hắn, im lặng xuống xe.
Khi Tử Khê trở lại phòng bệnh thì Thạch Nam chuẩn bị rời đi, cô cảm kích gật đầu với hắn, mở cửa phòng đi vào.
Nhạc Nhạc đã tỉnh, mở to mắt nhìn trần nhà. Tử Khê đau lòng nhìn con gái, cô ngồi vào bên giường, sờ lên trán cô bé: “Nhạc Nhạc, mẹ xin lỗi!”
Nhạc Nhạc xoay tay…nhìn cô thì hai hàng nước mắt lại chảy ra: “A Tử, vì sao không thể sống cùng nhau, vì sao thế?”
“Bởi vì A Tử và ba xấu xa đã không thể yêu nhau lần nữa, không thể!” Cô nói xong, mũi cay cay muốn khóc. Cô và Lâu Tử Hoán phải thật sự chặt đứt. Hắn muốn lấy người khác, còn cô lại giống như rơi từ trên tháp cao xuống, vô cùng đau khổ.
Khuôn mặt Nhạc Nhạc dại ra, A Tử nói không thể lại yêu nhau chứ không phải là không yêu, như vậy là về sau vẫn có thể ở cùng nhau! Nhạc Nhạc dâng lên một tia hy vọng, nhìn dáng vẻ tiều tụy đau khổ của Tử Khê, cô bé càng quyết tâm, cô bé nhất định phải để cả ba người bọn họ ở cùng nhau.
Được một lát, điện thoại của Tử Khê vang lên. Tử Khê thấy người gọi đến là Hắc Chí Cương, do dự vài giây, nhìn Nhạc Nhạc rồi ra ngoài cửa nhận điện thoại.
“Tử Khê, em không sao chứ?” Hắc Chí Cương hỏi cô, giọng nói trầm thấp.
“Không có việc gì đâu, mọi việc đều ổn rồi.” Cô không ngờ Hắc Chí Cương lại biết nhanh như vậy, giống như An Tử Khê cô chỉ cần có hành động nhỏ xíu nào cũng lọt vào mắt bọn họ.
“Anh, anh nghĩ có thể giúp gì đó cho em.”
Giọng hắn càng ngày càng gần, Tử Khê ngẩng đầu lên, Hắc Chí Cương đang đứng ở đầu kia của hành lang, trong tay cầm điện thoại. Hắn bước về phía cô, Tử Khê nhìn hắn đi thoải mái tới gần mình, gương mặt ngày càng rõ ràng thì cô lại muốn lùi bước.
Không cần anh làm gì cả! Những gì nên làm Lâu Tử Hoán đều đã làm tốt rồi, nhưng cô không thể nói với hắn như vậy.
“Anh đã thấy xe của Lâu Tử Hoán.” Vẻ mặt Hắc Chí Cương chua xót. “A Tử, em vẫn ở bên cạnh Lâu Tử Hoán sao?”
Vấn đề này hắn đã từng hỏi một lần, cũng không thể trách hắn hỏi lại, Nhạc Nhạc là con gái Lâu Tử Hoán, tên kia sẽ không bỏ rơi Nhạc Nhạc.
“Thật xin lỗi!” Hắc Chí Cương chặn lại lời nói của mình, khi hắn tới bệnh viện thì nhìn thấy Tử Khê bước xuống từ xe Lâu Tử Hoán. Trước mắt hắn là một mảng tối đen, hắn vừa nghĩ có chút hy vọng thì nháy mắt phát hiện ra tất cả đã tan biến.
“Vừa rồi em ra ngoài cùng hắn là để nói chuyện về Nhạc Nhạc.” Tử Khê không muốn giải thích nhưng cô lo lắng hiện tại mình còn chưa trả lời Chí Cương, cô không muốn để hắn hiểu lầm.
“Thì ra là thế!” Hắc Chí Cương thở dài nhẹ nhõm: “Không có việc gì chứ?”
Cô lắc đầu: “Con bé không sao, nhưng trong khoảng thời gian này vì chịu nhiều kích thích nên tinh thần của nó không ổn lắm.”
“A Tử!” Hắc Chí Cương giữ cô lại, kéo cô ngồi vào ghế, cầm tay cô nói: “A Tử, để anh chăm sóc cho em! Anh biết chuyện Lâu Tử Hoán kết hôn, cả em và Nhạc Nhạc đều không vui vẻ gì, anh nguyện ý chờ em, chờ hai người đồng ý chấp nhận anh.”
Chí Cương làm Tử Khê hoảng sợ, đột nhiên hắn thổ lộ như thế khiến cô lo lắng, hiện tại cô không có một chút chuẩn bị nào.
“A Tử, anh không muốn nhìn em phải vất vả như vậy. Anh muốn chăm sóc em, làm người để em dựa vào khi mệt mỏi.” Hắc Chí Cương nói rất chân thành. Hắn biết lúc này Tử Khê đang rất yếu ớt, tuy rằng hắn nói ra bây giờ là đục nước béo cò nhưng cứ yên lặng đứng phía sau cô đã nhiều năm rồi, hắn đành bỉ ổi một lần.
Lời của Chí Cương làm Tử Khê cảm động không biết nên nói gì. Đúng là cô mệt muốn chết đi được, thật vất vả, cô cũng muốn lúc mình mệt mỏi có một bả vai để dựa vào. Nhưng bởi vậy mà chấp nhận Chí Cương liệu có được không?