Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 35: Xin anh em các người buông tha cho tôi



Lâu Nhược Hi giống như vẫn còn chưa có phản ứng lại được từ lời nói của Tử Khê một khắc trước, lời nói của Tử Khê trở thành một sự đả kích không nhỏ đối với cô ta. Lòng bàn tay cô ta còn hơi hơi phát run: “Sẽ không, anh nói qua, anh ấy thực chán ghét cô, giống như chán ghét mẹ cô. Anh ấy sẽ không quấn quít lấy cô, Tử Khê, cô vì sao không phải là anh trai tôi thì không được, vì sao?”

Cô thấy Lâu Nhược Hi gần như biểu hiện của bệnh tâm thần, thật sâu ý thức được, tình cảm yêu anh trai của Lâu Nhược Hi thực sự nghiêm trọng. Cô ta luôn luôn yếu đuối, chỉ cần vừa nói đến anh trai cô ta, biểu tình trong ánh mắt lập tức liền thay đổi, loại tình cảm này gần như là bệnh hoạn. Một tiểu công chúa như vậy, tất cả mọi người đều yêu thương cô ta, làm sao có thể biến thành như vậy?” Cô tuyệt không đồng tình, thậm chí lúc đối diện với ánh mắt của cô ta, lập tức trở nên cảnh giác: “Nhược Hi, cô không muốn làm rõ ràng. Không phải tôi không có anh cô là không thể, mà là anh ta không chịu buông tha tôi. Cô nghĩ rằng tôi muốn cùng anh ta dây dưa không rõ sao? Là hắn muốn báo thù, mẹ nợ con trả. Nhưng thật ra tôi cầu xin cô, cầu xin cô buông tha cho tôi, cầu xin anh cô buông tha cho tôi, tôi một chút cũng không muốn có quan hệ gì với Lâu gia!”

Rầm! Cửa mở ra, Lâu Tử Hoán mặt xanh mét xuất hiện ở cửa. Lời nói của An Tử Khê, hắn một chữ cũng không bỏ ngoài tai.

“Anh!” Vừa nhìn thấy anh trai, Lâu Nhược Hi hốc mắt lập tức đỏ, nước mắt cũng rơi xuống, giống như vừa chịu oan uổng thật lớn.

Đối mặt với em gái, sắc mặt Lâu Tử Hoán dịu đi. Bước nhanh đến trước mặt em gái, ôm cô ta vào trong ngực: “Em làm sao có thể nghĩ đến đây? Trước khi đến cũng không gọi điện cho anh, nếu không phải bác Trương gọi điện thoại cho anh, anh còn không biết.”

“Em, em ở nhà thực buồn. Dì An mấy ngày nay đều ở nhà, em không dám ra khỏi cửa phòng. Buổi sáng, dì An đi ra ngoài, em mới bảo bác Trương đưa em đến đây, Anh, em cũng không thể ở đây với anh sao, em không muốn ở kia, không muốn rời xa anh.” Lâu Nhược Hi nói chuyện, nước mắt rơi càng nhiều, thân thể còn trận trận phát run.

Lâu Tử Hoán trên mặt hiện lên một chút hận ý, lập tức ôm sát em gái: “Nha đầu ngốc, em không cần sợ người đàn bà kia, bà ta không dám làm gì với em!”

Tử Khê vậy mà lại nở nụ cười, Lâu Tử Hoán nói đúng cực kỳ. Trong cái nhà kia, người không có địa vị nhất chính là mẹ cô, bà ấy căn bản không có khả năng làm gì với tiểu công chúa của Lâu gia. Lâu Nhược Hi nói như vậy, chẳng qua chỉ là muốn khiến cho Lâu Tử Hoán đau lòng thôi.

“Nhưng là, mỗi lần em vừa nhìn thấy dì An là đã sợ rồi. Đêm qua em lại gặp phải ác mộng, mơ thấy mẹ. Mẹ ở trong phòng tắm, toàn thân đều là máu. Anh, em rất sợ, em thật sự rất sợ!” Lâu Nhược Hi thân mình run rẩy dữ dội hơn, ngón tay gắt gao bấu vào vạt áo Lâu Tử Hoán, môi trắng bệch.

Lâu Tử Hoán thật đau lòng, kia đâu chỉ có là ác mộng của em gái, cũng là ác mộng của hắn. Ngay cả hắn đều thừa nhận không nổi, huống chi Nhược Hi yếu ớt.

Tử Khê nhìn không được, cô không muốn xem anh em họ tình sâu như thế nào. Lâu Nhược Hi hiển nhiên có một thủ đoạn khống chế được Lâu Tử Hoán, thủ đoạn kia rất hiệu quả, chặt chẽ kiềm chế tất cả tình cảm của Lâu Tử Hoán.

“Nhược Hi, là anh không tốt, anh không nên cho em ở lại nhà cũ. Lát nữa anh sẽ bảo vú Trương thu dọn quần áo của em mang đến đây, nơi này vốn còn có phòng của em, em cũng là chủ nhân duy nhất trong căn nhà này, em muốn ở liền ở đi!” Hắn đau lòng nước mắt của em gái, hắn từng thề, không thể lại làm cho em gái chịu tí xíu thương tổn. Bây giờ nó khóc thương tâm như vậy, hắn thực đáng chết.

Tử Khê thấy anh em bọn họ anh anh em em còn muốn thật lâu, muốn trở về phòng tìm một chỗ yên lặng cho lỗ tai.

Cô còn chưa đi được hai bước, chợt nghe thấy Lâu Nhược Hi nói: “Anh, Tử Khê cũng ở đây sao? Anh, anh không phải từng nói, mẹ chết không có quan hệ gì với Tử Khê sao? Anh bỏ qua cho Tử Khê đi, không cần làm cô ấy khó xử!”

Lâu Tử Hoán biến sắc, quay đầu đen mặt hướng về phía cô. Nhưng là quay đầu đối với Lâu Nhược Hi lại lập tức ấm áp như gió xuân, giọng nói nhẹ nhàng: “Việc anh ở cùng An Tử Khê không phải như em nghĩ như vậy, sau này anh sẽ từ từ nói cho em. Em muốn xem phòng của em không, anh tự trang trí phòng cho em nha!”

Lâu Nhược Hi còn muốn nói gì, vẫn gật gật đầu, tùy ý Lâu Tử Hoán nắm tay đi qua chỗ An Tử Khê.

Trong mắt Lâu Tử Hoán căn bản không có An Tử Khê, đi qua cô như đi qua không khí bình thường, trong suốt hơn nữa không quan trọng. chính là ánh mắt Lâu Nhược Hi đầy toan tính, ngẫm lại ba tháng sau này, muốn cùng ở dưới một mái hiên với cô ta, thật sự là không xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.