Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 39: Nó là con gái tôi



Tử Khê xuất hiện ở nhà cũ, quản gia cũng hoảng sợ. Vị tiểu thư này, từ sáu năm trước đều không xuất hiện ở Lâu gia! Tử Khê mặc bộ váy màu tím nhạt, tóc vén cao, trang điểm trang nhã. Cô nhợt nhạt cười, hào phóng chào hỏi: “Bác Mạnh, đã lâu không gặp!”

Bác Mạnh ngẩn người, biểu tình cứng ngắc đáp lại: “Tiểu thư, đã lâu không gặp!”

Mệt bà ta còn có thể xưng hô một tiếng tiểu thư. Cô đi vào hội trường, mẹ cô đi theo Lâu Ngọc Đường chiêu đãi khác. Vẻ xinh đẹp của cô gây xôn xao không nhỏ, không ít anh mắt đều dán trên người cô. Cô lạnh lùng tự nhiên, thanh nhã gật đầu chào khách.

Lâu Ngọc Đường cũng chú ý tới cô, ngoài dự đoán lại bày ra khuôn mặt tươi cười. Cô không thể không đi qua, như thế nào lại muốn bày ra chiêu này. Không đợi cô mở miệng, Lâu Ngọc Đường lôi kéo tay cô: “Con đã tới rồi. Lại đây, ba giới thiệu cho con gặp mặt vài vị thúc thúc một chút!”

Tử Khê không hiểu gì, khi nào thì quan hệ của cô cùng Lâu Ngọc Đường lại tốt đến mức ông ta giới thiệu cô cho người khác. Cô không có cãi lại, liếc mắt nhìn mẹ một cái. Mẹ cô ý cười dạt dào, như thể bọn họ thế này là đương nhiên.

“Tống tổng, Chung tổng, đây là con gái tôi Tử Khê. Tử Khê, chào chú Tống, chú Chung đi!” Lâu Ngọc Đường kéo cô đến bên cạnh, hào phóng giới thiệu.

Tử Khê càng thêm kỳ quái, nhiều năm như vậy, Lâu Ngọc Đường chưa bao giờ gọi cô một tiếng con gái, càng không có thừa nhận đứa con gái kế là nàng đây. Bây giờ, lại hào phóng giới thiệu cô với người bên ngoài như vậy.

“A Tử, còn không chào hỏi hai chú đi, như vậy không lễ phép!” An Dạ Vũ nhéo cánh tay cô, nháy mắt với cô.

Tống Quốc Đống cùng Chung Hữu Tài gật đầu, Tống Quốc Đống nheo mắt đánh giá cô: “Lâu tổng, lệnh thiên kim lớn lên thật xinh đẹp, nhìn còn rất có cá tính.”

“Lão Tống, nhìn ánh mắt ông này!” Ánh mắt Chung Hữu tài hiện lên một tia thần bí, “Đây không phải là người mẫu ngôi sao An Tử Khê gần đây rất nổi tiếng sao? Lâu tổng, lệnh thiên kim như thế nào không cùng họ với ông?”

Lâu Ngọc Đường cười nói: “Đứa ngốc này rất mạnh mẽ, muốn tự lập, không muốn để cho người khác biết tôi là ba nó mà ưu tiên cho nó. Năm ấy 20 tuổi, kiên quyết muốn đổi họ thành họ An. Tôi cũng không có cách với nó nữa, liền tùy theo ý nó thôi!”

Hai lão sắc quỷ này đem cô toàn thân cao thấp đánh giá một cái, coi cô như không có mặc quần áo. Cô không biết ý của Lâu Ngọc Đường là gì, cô đã bị phản cảm tới cực điểm. Cô một chút cũng không muốn cùng Lâu gia có quan hệ gì, vừa định mở miệng làm sáng tỏ.

Một cánh tay nóng cháy đặt trên lưng cô, cô nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Đứa ngốc, em rốt cuộc cũng đến. Anh còn tưởng em vẫn đang giận dỗi người anh trai này, không chịu đến! Chào chú Tống, chú Chung!”

Tống Quốc Đống cùng Chung Hữu Tài nhìn đánh giá Lâu Tử Hoán tuấn tú lịch sự, gật đầu đáp lại.

“Đi, chúng ta đi khiêu vũ, anh nhận tội với em, thế nào?” Nói xong, Lâu Tử Hoán lôi kéo cô đi vào sàn nhảy.

An Tử Khê bị hắn làm cho không hiểu ra sao, sau khi đi vào sàn nhảy, cô ngẩng đầu cười nói: “Anh trai thân mến, anh có thể nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Lâu Tử Hoán vẻ mặt tươi cười, gắt gao ôm vòng eo cô: “Cô nghe rõ cho tôi, cô đóng giả thân phận đại tiểu thư của Lâu gia cho thật tốt. Cái gì cũng không cần hỏi, làm tốt bổn phận của cô là được rồi.”

An Tử Khê cảm thấy buồn cười, lời nói đầy cưỡng ép, rất đương nhiên. Cô đáp ứng làm tình nhân của hắn ba tháng, nhưng là cũng không có nghĩa cô còn có thêm vào cung cấp phục vụ. “Cho nên, đây là nguyên nhân anh và ba anh muốn tôi hôm nay xuất hiện?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.