Tử Khê ngồi ở ghế
sau, trên mặt phải còn nong nóng đau rát. Rõ ràng cái gì cũng chưa ăn
được, ăn gì vào đều nôn hết ra, dạ dày vẫn là rất khó chịu. “Bác Trương, dừng xe!” Bác Trương từ qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái: “An tiểu
thư, tôi đáp ứng với thiếu gia phải đưa cô về nhà của cậu ấy.”
Tử Khê đã không thể chịu đựng được, dạ dày chua xót, cô quả thực rất muốn
nôn. Cô dùng sức mở cửa xe: “Dừng xe, nếu không dừng xe lại, tôi liền
nhảy ra khỏi xe!”
Bác Trương thấy người cô lung la lung lay, bộ dáng thật sự muốn nhảy khỏi xe, nhanh chóng dừng xe lại ở ven đường.
Tử Khê lao xuống xe, ngồi xổm ở ven đường nôn như điên, kết quả không nôn
ra được cái gì, chỉ có dạ dày chua xót. Vừa nôn xong, cơ thể càng khó
chịu. Lâu Tử Hoán đêm nay sẽ không trở về nhà giam kia,vì sao cô còn
phải ngoan ngoãn trở về làm phạm nhân của hắn. “Bác Trương, bác lái xe
đi trước đi! Tôi tự mình đi taxi về!”
Bác Trương làm sao dám, kéo cô lên xe: “An tiểu thư, xin cô đừng làm khó tôi. Thiếu gia bảo tôi đưa cô trở về, nếu tôi không đưa cô trở về, thiếu gia sẽ trách tôi.”
“Bác yên tâm đi, bác Trương!” Cô dùng sức gạt ra, chạy đến giữa đường, “Ông ở Lâu gia làm việc nhiều năm như vậy, Lâu Tử Hoán làm sao có thể trách
bác được. Trong cảm nhận của anh ta, bác so với tôi quan trọng gấp trăm
lần vạn lần, cho dù là một con chó nhỏ ở ven đường cũng quan trọng hơn
tôi.”
“An tiểu thư, xin cô đừng nên tùy hứng, cô nhanh lên xe. Cô đứng ở trên đường cái như vậy, rất nguy hiểm!” Bác Trương khó xử đi lên kéo cô, nhưng cô căn bản không cảm kích.
“Tôi sẽ không lên xe
với bác!” Tử Khê vươn tay ra muốn cản taxi, “Bác đi đi, tôi muốn về nhà
tôi, không cần về lại cái nhà giam kia.”
Cô cùng bác Trương giằng co, đột nhiên phía trước có ánh sáng rọi thẳng đến, làm mắt cô nhức
nhối. Cô bản năng đẩy bác Trương ra, nhìn thấy luồng ánh sáng kia càng
ngày càng đến gần mình. Cô cười, có lẽ một lần giải thoát như vậy cũng
không hẳn là không được. Cô nhắm mắt lại, chờ đợi phút giây cái chết
đang đến gần.
Sau đó, tiếng phanh chói tai vang lên, cái gì cũng
không có xảy ra. Cô mở mắt ra, một chiếc xe màu xám bạc liền dừng lại
cách cô 10cm. Bên trong xe là một người đàn ông, do ánh sáng, cô không
nhìn rõ được bộ dáng của hắn.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông
tuấn lãng anh tuấn đứng ở trước mặt cô: “Tiểu thư, cô nếu muốn tìm cái
chết có thể đến tòa nhà Thế kỷ mới. Nơi đó có 35 tầng, cô nhảy xuống từ
trên tầng cao nhất, đảm bảo 100%, nhưng mà trước khi nhảy phải xem dưới
đường có người qua đường hay không. Cô đứng ở giữa đường như vậy, đâm
chết người là việc nhỏ, nếu làm dơ xe của tôi, còn hại tôi bị mời đến
đồn cảnh sát thẩm vấn, đó mới là vấn đề lớn.”
Cô ngẩng đầu, không rõ đầu năm nay làm sao vậy. Vì sao tên đàn ông đẹp trai tuấn lãng này
mở miệng toàn nói lời độc ác như vậy: “Tiên sinh, thực ngại quá. Hại anh bị sợ hãi, muốn tôi đưa anh đến miếu thờ, kiềm chế sợ hãi hay không.”
Người đàn ông ban đầu kinh ngạc trước sự khéo miệng của cô, sau khi nhìn kỹ
mặt cô, nâng mi: “Tiểu thư nhìn qua thực quen mặt, chúng ta có phải đã
gặp qua ở đâu không?”
Tử Khê khẽ cười: “Tiên sinh, thái độ của
anh không khỏi thay đổi quá nhanh đi! Còn có, cách làm quen này của anh
rất cũ rồi.” Nói xong, cô xoay người, muốn đi đón taxi.
Bác
Trương trấn định lại, đi lên đón cô: “Tiểu thư, nhanh lên xe đi! Tôi nói đứng ở giữa đường rất nguy hiểm, cô nhanh lên xe, tôi đưa cô về.”
Tử Khê vẫn không muốn trở về, cô dứt ra bác Trương đang dây dưa: “Tôi nói, tôi sẽ không về nơi đó.”
Người đàn ông tựa hồ hứng thú bừng bừng như đang xem kịch vui, mắt thấy cô phải gọi taxi, hắn đuổi theo: “Cô là An Tử Khê!”
Tử Khê quay đầu, mình là người mẫu, cũng chụp vài cái quảng cáo. Không nghĩ tới, mỗi người trong thành phố đều nhận ra?
“Tôi là Chung Khang Tề, cô còn có ấn tượng không?”
Chung Khang Tề? Cô cố gắng lục tìm, thực quen tai. Nhưng trong lúc nhất thời, đầu óc cô trống rỗng, không nhớ rõ trong trí nhớ của mình sẽ có một
người tên là Chung Khang Tề.
“Tôi là bạn học của Lâu Tử Hoán, tôi đã đến Lâu gia rất nhiều lần.Cô làm sao có thể ở chỗ này, hôm nay không phải là sinh nhật bác trai sao? Tôi vừa trở về, đang chuẩn bị đi chúc
thọ bác Lâu.”
Đúng vậy, bạn học của Lâu Tử Hoán có một người tên
là Chung Khang Tề. Lần cô bị Lâu Tử Hoán nhốt trong toilet làm nhục nhã, trong đám người đó có hắn. Lúc cô bị Lâu Tử Hoán cho ăn phải trứng gà
làm cô bị mẫn cảm xấu mặt, trong đám người đó cũng có hắn.
“Anh
nhận sai người, tôi không biết anh.” Dứt lời, cô ngăn taxi lại, ngồi lên xe. Mặc kệ bác Trương gọi cô, cô vẫn không nhúc nhích, bảo tài xế lái
xe. Chung Khang Tề đẩy đẩy gọng kính, cư nhiên nở nụ cười. Hắn khẳng
định An Tử Khê có nhớ hắn, nhưng là cô lại giả bộ không biết hắn. Thú
vị, thú vị!