Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 53: Lâu Tử Hoán đến



“An Tử Khê, cô là người đàn bà đầu tiên nói chuyện với tôi như vậy!” Hắc Diệu Tư trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng.

Tử Khê chỉ cảm thấy vẻ tươi cười của hắn thực sự chói mắt, càng chán ghét hắn cái loại này không ai bì nổi, biểu hiện ta là cao quý của hắn. “Hắc Diệu Tư, năm đó ông cùng mẹ tôi bóp chết con của tôi. Ở trong mắt tôi, ông căn bản chính là kẻ thù của tôi. Tôi không có khả năng gả cho kẻ thù của mình! Quá khức của tôi vốn chính là một mớ hỗn độn, Lâu gia với tôi một chút quan hệ đều không có. Cho dù ông làm gì, tôi đều không sao cả.” Cô sẽ không vì chuyện gì mà khuất phục, cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào mà khuất phục!

Lúc này cửa phòng mở, bên ngoài có tiếng vệ sĩ: “Thiếu gia, Lâu đại thiếu gia đến!”

Hắc Diệu Tư hoàn hồn, ngược lại cười đến càng thần bí. Đối thủ của hắn rất mạnh, như vậy tốt lắm, trò chơi lại càng kích thích, rất tốt chơi.

Hắc Diệu Tư đứng dậy, mở cửa ra hiệu, như một quý ông: “Kỵ sĩ của cô tới cứu cô, chúc mừng cô!”

Kỵ sĩ? Lâu Tử Hoán tuyệt đối không thể là kỵ sĩ của cô, sẽ chỉ là tai họa của cô. Tốc độ của Lâu Tử Hoán rất nhanh, bọn họ bị bắt đến đây chưa được hai giờ, hắn đã tìm đến đây, hắn là làm như thế nào đến được?”

Lúc cô xuống lầu, Lâu Tử Hoán ngồi trên sô pha ở phòng khách. Nhìn thấy cô xuống dưới, hắn cơ hồ là đen mặt nghiêm nghị đi đến kéo cô về phía sau: “Hắc đại thiếu, anh lao lực tâm tư mời ba tôi cùng em gái đến đây, là có ý gì?”

Hắc Diệu Tư nhìn thấy động tác của Lâu Tử Hoán theo bản năng bảo hộ thân thể An Tử Khê, con ngươi đen hiện lên một tia cảm xúc. Vẻ tươi cười trên mặt hắn không thay đổi: “Chẳng lẽ lệnh tôn chưa nói với cậu sao? Lâu Phong, chúng ta không phải đã sớm hẳn là có cùng quan điểm sao? Đám hỏi hai nhà Hắc Lâu, về sau chúng ta hợp tác cùng nhau, cùng phát triển!”

Tử Khê biến sắc, sớm đã có chung quan điểm? Cô nhớ tới Lâu Tử Hoán bức mình cam chịu là con gái Lâu gia, thì ra hắn sớm lên kế hoạch giao cô cho Hắc Diệu Tư, làm quân cờ hy sinh trong hợp tác kinh doanh của bọn họ. Kỳ thực không phải nằm ngoài dự đoán, Lâu Tử Hoán vốn hận cô, hắn muốn trả thù cô. Có thể lợi dụng đương nhiên hắn sẽ trăm phương nghìn kế để lợi dụng, có thể hy sinh thì sẽ không chút do dự hy sinh. Cô không nên để ý, tim vẫn là bị đau đớn rất lớn, ngay cả thân thể cũng cứng ngắc!

“Hắc Diệu Tư, anh đang nói cái gì mà chung nhận thức?” Lâu Tử Hoán cau mày, khuôn mặt tươi cười của Hắc Diệu Tư trong mắt hắn cực kỳ chói mắt, hắn hận không thể cho hắn ta mấy quyền.

“Hắc thiếu, chỉ sợ anh hiểu lầm!” Lâu Ngọc Đường cũng đi đến đây nói: “Tôi vừa rồi là nói việc kia có thể từ từ nói chuyện, nhưng là cũng không có đạt thành cùng chung nhận thức như lời anh nói!”

“Ồ?” Hắc Diệu Tư cũng không bất ngờ, không tức giận, “Hiểu được bàn bạc là có thể, lần khác tôi lại mời Lâu bá phụ gặp bàn bạc, Lâu bá phụ sẽ không tránh gặp mặt đi!”

Hắc Diệu Tư khi nào thì đổi cách gọi ba hắn thành bá phụ? Nói vậy ba hắn đã cùng Hắc Diệu Tư nói không ít chuyện. Hắn nhíu mày: “Hắc tiên sinh nếu muốn hẹn gặp ba tôi, cũng không cần phải dùng đến phương thức này!”

Hắc Diệu Tư thưởng thức nhìn Lâu Tử Hoán, Lâu Tử Hoán xác thực không đơn giản, vừa rồi rõ ràng còn nổi giận đùng đùng, hiện tại đã muốn hoàn toàn trấn định xuống dưới. Hơn nữa có thể ở như vậy đoản thời gian biết là hắn trói lại Lâu Ngọc Đường cùng An Tử Khê nhưng lại tìm tới nơi này, có này nại hắn còn có tư cách trở thành đối thủ của hắn.

Hắc Diệu Tư tán thưởng nhìn Lâu Tử Hoán, Lâu Tử Hoán quả thực không đơn giản, vừa rồi rõ ràng còn nổi giận đùng đùng, bây giờ đã hoàn toàn trấn định lại. Hơn nữa có thể trong thời gian ngắn như vậy đã biết hắn bắt cóc Lâu Ngọc Đường cùng An Tử Khê mà lại còn tìm đến nơi này, có lòng nhẫn nại thế này hắn còn có tư cách trở thành đối thủ của mình.

“Tôi làm vậy cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng thật ra Lâu đại thiếu, tôi thật sự tò mò, cậu như thế nào trong thời gian ngắn như vậy tìm được nơi này?”

Lâu Ngọc Đường cùng An Tử Khê đều nhìn về phía hắn, bọn họ đều thực bất ngờ.

Lâu Tử Hoán trào phúng cười: “Chỉ cần biết rằng là ai làm, muốn tìm được, làm sao có khó khăn?”

“Vậy làm sao cậu biết được, là tôi mời Lâu bá phụ đến đây làm khách, mà không phải là bọn cướp bình thường?”

“Nếu là bọn cướp bình thường, sẽ không để cho bác hội bác Trương an toàn trở về. Cho dù thả bác Trương về, nếu là bọn cướp chỉ cần tiền, chắc chắn muốn bác Trương trở về chuyển lời, muốn tôi chuẩn bị tiền. Nhưng là bọn cướp này lại thoải mái thả họ đi, không nói chút gì là muốn bao nhiêu tiền? Hơn nữa, bác Trương miêu tả trang phục của bọn cướp, tự nhiên làm cho tôi liên tưởng đến đám vệ sĩ bên người Hắc tiên sinh trước đây đến dự tiệc sinh nhật của ba tôi. Trên thực tế, gần đây Lâu gia cùng Hắc tiên sinh quả thực có chút va chạm, mà ba tôi cự tuyệt không gặp anh. Với tính cách của Hắc tiên sinh, chắc chắn cũng phải tìm gặp được một lần mới đúng!”

Hắc Diệu Tư nghe xong, cười ha ha, tán thưởng Lâu Tử Hoán hơn nữa. Đây cũng không phải là suy nghĩ của một người mới vào thương trường. Người bình thường, người nhà bị bắt cóc, sớm đã hoang mang lo sợ. Hắn lại bình bình tĩnh tĩnh, tâm tư kín đáo, trong hai giờ không chỉ đoán được là hắn đã bắt có Lâu Ngọc Đường cùng An Tử Khê, mà còn tìm được khu biệt thự tư nhân cực bí mật này của hắn. Khu biệt thự này, chỉ có người nhà Hắc gia, còn đâu người biết đến chỉ có số ít vài người.

“Hắc tiên sinh, bây giờ đã khuya, chúng tôi có thể đi rồi sao?” Lâu Tử Hoán không muốn cùng hắn nhiều lời vô nghĩa nữa, nhận xét về Hắc Diệu Tư ở trên thương trường không tốt, hắn đối với hắn ta cũng không có thiện cảm.

“Tôi vố n định mời Lâu bá phụ cùng An tiểu thư ở lại nhà mình một đêm, nếu Lâu tiên sinh đã tự mình tới đón, tôi cũng không nài ép ở lại, xin cứ tự nhiên!” Mục đích của Hắc Diệu Tư đã đạt được, càng đoán được Lâu Tử Hoán có chuẩn bị mà đến. Bọn họ sau này chính là sẽ hợp tác, lúc này tất nhiên muốn thả người.

Lâu Ngọc Đường: “Hắc thiếu, như vậy chúng tôi cáo từ!”

“An tiểu thư!” Hắc Diệu Tư gọi Tử Khê lại, lấy ra tấm card màu bạc lấp lánh, “Đây là danh thiếp của tôi, về sau hoan nghênh liên lạc nhiều hơn!”

Tử Khê nhìn nụ cười không có ý tốt của hắn, hắn nhất định là cố ý. Lâu Tử Hoán cầm lấy tay cô, lực rất lớn. Với hiểu biết của cô về hắn, đây là giấu hiệu hắn đang cố gắng kiềm chế tức giận. Cô do dự, nhận lấy hay không?

Hắc Diệu Tư không thèm để ý, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm danh thiếp trên tay hắn cơ hồ muốn đốt nó thành tro, nói tiếp: “Tin tưởng tôi, cô sẽ cần!”

Lòng Tử Khê sinh ra bất an, không biết hắn về sau còn muốn làm cái gì? Cuối cùng cô vẫn là nhận lấy.

“Tốt lắm, đi thôi!” Lâu Tử Hoán nói ra vài chữ này, cơ hồ là nghiến răng nói ra.

Tử Khê chỉ biết cứng ngắc thân thể theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.