"Lâu Tử Hoán, anh là đồ khốn, Nhạc Nhạc đang ở bên ngoài, nó đang tìm
tôi, tôi nên làm gì bây giờ?" Tử Khê luống cuống, cô phát điên đẩy Lâu
Tử Hoán ra, váy ngủ của cô bị hắn xé vụn, cũng đã thành vải rách, cô bật khóc. Cô không thể để Nhạc Nhạc nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô,
tuyệt đối không thể.
Lâu Tử Hoán bị cô khóc làm mất hứng, hắn
bước xuống giường vài bước, từ tủ quần áo cầm ra áo sơmi của hắn ném lên trên người cô: "Lau nước mắt đi, mặc vào rồi lập tức cút!"
Tử
Khê không quan tâm lời nói ác độc của hắn, vội vàng mặc áo sơmi của hắn
vào, may mắn áo sơmi đủ dài, có thể che được toàn bộ đùi cô.
Lâu Tử Hoán nhìn bộ dáng cô mặc áo sơmi của mình, thân mình thon thả, đùi
thon dài trắng nõn, mắt rưng rưng ánh lệ. Ngực hắn căng thẳng, nuốt nước bọt, thân thể lại nóng lên. Hắn oán hận trừng mắt nhìn cô: "Mặc xong
còn không mau cút đi, tiểu quỷ kia không thấy cô, có lẽ muốn đánh thức
toàn bộ mọi người trong nhà."
Tử Khê không muốn lại đấu võ mồm
cùng hắn nữa, cô mở cửa. Thấy Nhạc Nhạc đứng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ
bừng vì khóc, cô đau lòng ôm lấy con gái: " Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, A Tử ở đây, A Tử ở đây!"
Nhạc Nhạc ôm cổ của cô, hơi ngừng khóc nức nở: "A Tử, mẹ đi đâu, vì sao không theo Nhạc Nhạc ngủ?"
Tử Khê ôm lấy nó trở về phòng, cô không biết khi xuống lầu, Lâu Tử Hoán đã mặc quần áo đứng ở cửa nhìn cô. Cô vội vàng quay đi, bước nhanh trở về
phòng.
"Nhạc Nhạc, con sao lại tỉnh lại thế, gặp ác mộng sao?" Cô lau nước mắt cho Nhạc Nhạc, cùng nằm xuống với nó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc gắt gao dựa vào ngực cô: "Không phải, Nhạc
Nhạc là bị cái cô kia đánh thức, cô hỏi con có muốn biết mẹ ở đâu hay
không? Sau đó kéo con xuống giường, cô nói mẹ ở ngay cái phòng kia, sau
đó đẩy con đi đến!"
Tử Khê nhận ra, không ngờ lại là Lâu Nhược
Hi, cô ta ngay cả Nhạc Nhạc cũng không buông tha. Về sau cô càng phải
cẩn thận hơn, bản thân không thể để cho cô ta làm Nhạc Nhạc bị thương
tổn. "Nhạc Nhạc, mẹ chỉ đi ra ngoài một chút thôi. A Tử sẽ không bỏ con, đã khuya rồi, mau ngủ đi!"
Nhạc Nhạc khóc cũng mệt mỏi, hít mùi thơm trên người Tử Khê đi sâu vào giấc ngủ.
Chỉ có Tử Khê, mắt mở to, như thế nào cũng không tài nào ngủ được.
Sáng sớm Tử Khê phải đi làm chương trình, cô sớm đưa Nhạc Nhạc đến trường.
Cả ngày hôm nay đều là chụp ngoại cảnh, cô ngay cả nước mang theo còn
chưa uống. Khi đến giữa trưa, cô rốt cục có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, từ rất xa cô nhìn thấy Trần Hựu An đi tới. Cô vùi đầu ăn Fastfood, cũng
không muốn nói chuyện với chị ta.
Trần Hựu An cầm hộp thức ăn, vẻ mặt áy náy nói: "A Tử, thực xin lỗi!"
Tử Khê thở dài, mấy ngày nay cô đã muốn tránh cô ta. Rõ ràng là Trần Hựu
An cảm thấy áy náy đối với cô là, nhưng cô lại cực lực tránh mặt chị ta, khi làm việc không nói, nhưng khi xong việc cô cũng lập tức rời đi,
không tán gẫu thêm một câu. Nhưng mà điều phải đến cũng cũng đến, giống
như đối mặt Lâu Tử Hoán, cô thế nào cũng không thể trốn thoát.
"Tôi nghe thấy rồi, nhà thiết kế Trần, có thể cho tôi im lặng ăn cơm một
mình được không?" Cô bày ra khuôn mặt tươi cười nói máy móc.
Trần Hựu An như bị đánh một đòn thật mạnh, bối rối nói. "A Tử, chị không có
biện pháp. Hiện giờ Nghiên nhi bị vậy, chị cần tiền."
"Không cần nói, chị yên tâm tôi sẽ thực hiện hứa hẹn lúc trước, hoàn thành hợp
đồng." Cô không thể nói thêm được câu nào, nếu không cô khó cầm lòng mà
phát hỏa mất.
"A Tử!" trần Hựu An muốn nói lại thôi, "Nghiên Nghiên mấy ngày nay luôn hỏi chị, vì sao cô Tử Khê không tới thăm nó."
Tử Khê rốt cục không nhịn được, cô buông hộp cơm ra, nhìn chằm chằm Trần
Hựu An: "Chị Trần, chẳng lẽ chị cho là đến bây giờ chúng ta còn khả năng khôi phục quan hệ như trước sao? Lúc đại học khi tôi quen chị, là chị
giúp tôi, tôi rất cảm kích. Chị gặp khó khăn gì, nói với tôi, tôi có
chết cũng sẽ liều mạng giúp chị. Nhưng còn chị, không ngờ chị vì mấy vạn đồng tiền kia bán đứng tôi, bán đứng tôi cho một một người khác, chị
cho rằng tôi còn có thể làm bạn với chị sao? Có lẽ chị có thể, nhưng tôi muốn nói cho chị hay, tôi một chút cũng không làm được!"
Những người khác nghe thấy các cô khắc khẩu, ánh mắt đều hướng lại nhìn.
Trần Hựu An mặt xám đen, không biết nói thêm gì, đành phải trầm mặc rời đi.
Những người khác cũng không có nghe rõ các cô nói gì, chỉ nhìn thấy vẻ
mặt hung ác của An Tử Khê, còn hai mắt Trần Hựu An lại đỏ lên, cúi đầu
rời đi. Mọi người đều khe khẽ thì thầm to nhỏ, An Tử Khê thật cáu kỉnh,
mắng cả nhà thiết kế. Tử Khê nghe thấy bọn họ bàn luận như vậy xong thì
cười cười, từ nhỏ đến lớn cô cũng không được nhiều người thích, những
người khác muốn nói gì thì nói đi!
Cũng sắp đến năm giờ, việc quay phim chụp hình ngoại cảnh vẫn chưa xong. Nhưng là cô đứng ngồi không yên, cô muốn đón Nhạc Nhạc tan học. Cô gọi điện thoại cho Hắc Chí Cương, điện thoại hắn vẫn không gọi được. Cô
đành phải đi tìm Giang Viện thương lượng: " trợ lý Giang, tôi có việc
gấp, tôi đi trước đây!"
Sắc mặt Giang Viện lập tức trở nên khó
coi: " An tiểu thư, tôi xin cô có chút đạo đức nghề nghiệp được không?
Hôm nay nhiệm vụ quay phim chụp hình còn chưa hoàn thành, nhân viên công tác đều phục vụ cô hết mưc, cô lại nói cô phải đi. Cô muốn tất cả mọi
người phải chiều theo ý cô sao? "
Tử Khê cũng ý thức được tính
nghiêm trọng của sự tình, hôm nay chụp hình cơ hồ đều là bộ phận của cô, nếu cô đi tất cả mọi người đều phải nghỉ theo. Tiến độ quay phim chụp
hình của bọn họ sẽ bị chậm lại, cô muốn đi phải đợi lâu, Giang viện
đương nhiên không chịu đáp ứng.
"Thế nhưng, tôi phải đi. " Cô
không thể để Nhạc Nhạc một mình về nhà, con bé vừa mới đến thành phố vài ngày, mọi thứ vẫn còn bỡ ngỡ, để con bé về nhà một mình tất sẽ sợ hãi.
"Tôi nói lại lần nữa, tôi mặc kệ cô có bao nhiêu chuyện quan trọng, hôm nay
nhiệm vụ quay phim chụp hình nhất định phải hoàn thành. Nhà chụp ảnh
cũng đã vào chỗ rồi, mời cô lập tức qua đó." Giang Viện liều mạng hạ
lệnh, ấn tượng của cô đối với An Tử Khê càng ngày càng xấu đi.
Sắc mặt Tử Khê cũng lạnh lùng: "Tôi cũng nói lại lần nữa, tôi hiện tại có
chuyện quan trọng, tôi phải đi ngay lập tức. "Nói xong, cô xoay người
bước vào trong xe thay quần áo.
Cô vừa nói xong, một chiếc xe
quen thuộc cách đó không xa đột ngột dừng lại, Lâu tử Hoán mặc y phục
màu trắng trang nhã bước xuống xe. Hắn tư thái tao nhã, dáng người thon
dài, nghiễm nhiên chính là bạch mã hoàng tử trong hiện thực. Hắn thấy Tử Khê đang cùng Giang Viện tranh luận ầm ỹ, nhíu mày đi qua: "Các cô đang làm gì thế?"
Giang Viện thấy Lâu Tử Hoán đến, lập tức đáp lại:
"Tổng giám đốc, hôm nay nhiệm vụ quay phim chụp hình còn chưa hoàn
thành, vậy mà An tiểu thư lại muốn đi."
An Tử Khê chưa từng nhìn mặt hắn trực tiếp, trí nhớ về tối hôm qua vẫn lưu lại trong đầu, cô
không có cách nào trắng trợn đối mặt hắn. Lo lắng của cô cũng suy giảm,
đáp lại nói: " Hôm nay thông báo vốn viết là từ mười giờ sáng đến bốn
giờ chiều, hiện tại đã 4 giờ rưỡi , các ngươi còn chưa xong. Việc của
tôi coi như đã xong, tôi phải đi!"
Lâu Tử hoán nắm cổ tay cô, tức giận trừng mắt nhìn cô: "Cô lại đang muốn làm cái quỷ gì hả?"
Tay hắn rất nóng, cô thở hổn hển: "Tôi phải đi, Nhạc Nhạc sắp tan học , tôi muốn đi đón con bé."
Lâu Tử Hoán nhìn đồng hồ, lại nhìn nhân viên công tác đứng cách đó không xa đang chờ An Tử Khê để bắt đầu, hắn nói: "Cô tiếp tục đi chụp hình, tôi
đi đón Nhạc Nhạc!"
Biểu hiện của cô làm cho hắn đột nhiên muốn hôn cô, muốn cắn lên cái miệng
nhỏ nhắn của cô. Hắn nhịn xuống, giả vờ như không kiên nhẫn nói: "Còn
không mau đi, yên tâm, tôi sẽ đem Nhạc Nhạc của cô an toàn về nhà."
Tử Khê lấy lại tinh thần, Lâu Tử Hoán muốn đón Nhạc Nhạc tan học, thật
đáng kinh ngạc . Còn có người đang đợi cô để tiếp tục công việc, cô gọi
điện thoại cho Nhạc Nhạc xong liền theo Giang Viện tiếp tục chụp hình.
Xe của Lâu Tử Hoán vừa đến trường tiểu học Thanh Vân, liền thấy Nhạc Nhạc
đeo ba lô nhỏ đứng ở cổng đợi. Các bạn nhỏ khác có cha mẹ đến đón, ai
nấy đều vui vẻ phấn khởi, đi chung với nhau. Chỉ có Nhạc Nhạc, cô độc
đứng ở cổng chính, bạn học khác cũng không để ý đến con bé.
Hắn
dừng xe lại, bóp còi, bước xuống xe. Nhạc Nhạc nhìn thấy hắn từ xa đi
tới, đôi mắt như hạt châu nhỏ lóe lên cảnh giác, vẫn đeo túi sách đi
tới. Không tình nguyện cúi đầu chào chú.
Lâu Tử Hoán cầm lấy ba
lô nhỏ nặng nề của con bé, ném ra ghế sau. Mở cửa xe, cho con bé ngồi
ghế trước, lại thắt dây an toàn cho nó. Nhạc Nhạc đột nhiên ngẩng đầu
nhìn vào mắt hắn, tròng mắt con bé đen nhánh, sáng ngời, có thần. Hắn cả người chấn động, trong lòng trào lên một cảm xúc khác thường. Hắn lớn
tiếng nói: "Làm sao vậy?"
Hơn nửa ngày, Nhạc Nhạc mới cúi đầu nói: "Cám ơn chú!"
Lâu Tử Hoán như bị ảo giác, vừa rồi khi đôi mắt nhỏ của Nhạc Nhạc nhìn
hắn, thật tình, so với mắt hắn lại giống nhau như đúc. Hắn nhớ lại rất
nhiều năm trước, cũng có một cô bé đeo ba lô đi vào Lâu gia. Hắn thừa
dịp khi không có ai nhìn cô, hung tợn nói với cô: "An Tử Khê, đừng nghĩ
đi vào Lâu gia, đổi thành họ Lâu thì mày sẽ là em gái thật của tao. Mày
chính là đứa con ngoài giá thú. » Cô cũng đã ngẩng đầu như vậy, cặp mắt
cũng sáng ngời có thần như vậy, không nói lời nào, liền đứng lên, chạy
về phòng.
Nhạc Nhạc ngoại trừ ánh mắt còn lại những chỗ khác đều rất giống Tử Khê trước đây, Lúc quật cường sẽ cúi đầu, ánh mắt lại mở
thật to , một chữ cũng không nói. Nhưng vì sao, hắn lại cảm thấy Nhạc
Nhạc cũng rất giống mình?
Lâu Tử Hoán nổ máy, hắn thấy không thoải mái. Nhạc Nhạc vẫn tựa vào cửa
xe, không nói gì. Lâu Tử Hoán vốn không thích trẻ con, con bé không nói
lời nào làm hắn thấy rất thoải mái.
"Chú à, cháu có thể yêu cầu chú một việc không?"
Thật lâu sau đó, khi xe vào đường cao tốc, hắn mới nghe được Nhạc Nhạc hỏi
như vậy. Hắn quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc tràn đầy kỳ
vọng. Hắn vừa chăm chú quan sát giao thông, vừa nói: "Cháu muốn chú đáp
ứng việc gì?"
"Chú có thể không ăn hiếp A Tử được không?" Giọng
nói của Nhạc Nhạc tràn ngập khẩn cầu, bàn tay nhỏ bé cầm lấy vạt áo,
khẩn trương hỏi hắn.
"Cháu làm sao biết chú ăn hiếp An Tử Khê? "Hắn bất giác nắm chặt tay lái, giọng nói vẫn giữ được bình tĩnh.
" Bởi vì ánh mắt chú nhìn A Tử rất quái lạ, ánh mắt màu tím rất giống đại ác ma muốn đem mẹ ăn mất. " Thân thể Nhạc Nhạc cũng ngồi thẳng dậy,
thật nhanh nói, " Chú à, A Tử không phải ác ma , mẹ là người tốt nhất
trong thiên hạ, mẹ là thiên sứ bảo hộ của Nhạc Nhạc! Mỗi lần chú cùng A
Tử nói chuyện xong, A Tử tuy rằng bộ dáng tỏ ra không có việc gì, nhưng
trong lòng lại rất đau . Cháu không muốn nhìn thấy A Tử đau lòng, như
vậy Nhạc Nhạc trong lòng cũng sẽ rất đau!"
Tim Lâu Tử Hoán chợt
căng thẳng, không rõ vì sao nghe Nhạc Nhạc nói mấy câu, tựa như có bàn
tay to nắm lấy trái tim của hắn, hắn ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.
"Tiểu quỷ, chuyện của người lớn, cháu không hiểu được đâu!"
" Cháu không phải tiểu quỷ, cháu tên là Nhạc Nhạc!" nói xong, nó lại cúi đầu.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, hắn liền liên tưởng đến khuôn
mặt đáng ghét hơn. "Tiểu quỷ, cháu có đói bụng không, chú dẫn cháu đi
ăn."
Nhạc Nhạc vẫn là cúi đầu nói: " Cám ơn chú, cháu chờ A Tử về sẽ cùng ăn. "
Lâu Tử Hoán không hiểu sao cảm thấy tức giận, chuyển động tay lái, tìm được tiệm cơm cho trẻ em cũng không tệ lắm, bèn dừng lại. Hắn tìm được vị
trí đỗ xe, mở cửa xe: " Xuống xe, chúng ta đi ăn cơm!"
Nhạc Nhạc nhìn hắn một cái, lại nhìn tiệm cơm trang hoàng rất đẹp phía sau hắn.
Nó chần chờ một chút, vẫn là bất động: "Không cần đâu, cháu muốn đợi A
Tử cùng ăn."
Lâu Tử Hoán không kiên nhẫn được nữa, nhanh chóng
vào trong xe ôm lấy con bé, đóng cửa xe. "Tí nữa chú sẽ gọi cho An Tử
Khê, bảo cô ấy đến đây. Chúng ta lựa món trước, cô ấy đến là có thể ăn
ngay, như vậy được chưa!"
Nhạc Nhạc thế này mới đồng ý, ôm lấy cổ hắn bất động.
Lúc Nhạc Nhạc ôm lấy cổ hắn, trong lòng không hiểu sao lại dấy lên cảm xúc, làm cho lòng hắn ưu tư. Hắn vốn dĩ ghét trẻ con, hiện tại lại có thể dễ dàng tha thứ cho một đứa trẻ giống như bạch tuộc đeo bám trên người
hắn.
Tuy không đặt bàn trước, nhưng vì quen biết chủ tiệm cơm,
quản lí đã sắp xếp cho bọn họ vị trí hoàn toàn độc lập. Lâu Tử Hoán lấy
thực đơn đưa cho Nhạc Nhạc, cho con bé lựa món mình thích. Nhạc Nhạc
ngẩng đầu: "Không phải chờ A Tử đến đây mới ăn sao?"
An Tử Khê
rốt cuộc cho tiểu quỷ này ăn mê hồn dược gì, làm cho con bé há mồm ngậm
miệng đều là A Tử. " Nghe xem cái bụng nhỏ của cháu đang kêu phải không, nhanh ăn cơm đi. Lát nữa, An Tử Khê đến đây, thấy cháu chưa ăn cơm, sẽ
không thích đâu. "
Nhạc Nhạc bĩu môi, A Tử sẽ không như vậy đâu! Nhưng con bé cũng không phản bác lại, hình vẽ món ăn trên thực đơn thật sự rất sinh động, con bé xem ngẩn cả người, chảy cả nước miếng. Hoa cả
mắt , ngược lại không biết nên ăn món gì.
Lâu Tử Hoán nở nụ
cười, tiểu quỷ vẫn là tiểu quỷ. Hắn gọi cho nó phần ăn của trẻ em, kèm
theo mật ong, đùi gà cùng rau dưa , mặt khác gọi thêm một cái thuyền
chuối to, nghĩ rằng trẻ con đều thích ăn mấy món này.
Lâu Tử
Hoán gọi cho An Tử Khê, báo cô biết hắn đã đón được Nhạc Nhạc. Hiện
tại, đạo diễn muốn chụp thêm một ít cảnh trong nhà, An Tử Khê căn bản
không thể tới được, nghe hắn nói đã đón được Nhạc Nhạc, cô cũng yên tâm.
" A Tử không tới sao? " Nhạc Nhạc nghe xong điện thoại, vẻ mặt thất vọng.
"Không nghe A Tử nói với cháu gì sao? Cô ấy muốn cháu ăn cơm thật nhiều, mau
ăn đi, không ăn chú liền đem cháu bỏ ở đây, cho chủ quán đem cháu đi bán đấy. "
Nhạc Nhạc vẻ mặt hoảng sợ, xác định người chú trước mắt chính là người xấu.
Bọn họ ăn cơm xong, Nhạc Nhạc ngồi trên xe ngủ thiếp đi. Khi đến cửa nhà,
con bé ngồi lệch qua ghế đang ngủ. Lâu Tử Hoán thở dài, xuống xe mở cửa
xe bên kia, ôm con bé đưa vào nhà.
Hắn ôm Nhạc Nhạc vào cửa, Lâu Ngọc Đường, An Dạ Vũ, Lâu Nhược Hi đều thấy. Bọn họ kinh ngạc, Lâu Tử
Hoán cư nhiên lại ôm Nhạc Nhạc trở về, khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc
Nhạc cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn xuất hiện trước mặt họ, bọn họ thậm chí có ảo giác, Lâu Tử Hoán và Nhạc Nhạc như là hai cha con ruột vậy.
Lâu Tử Hoán ra hiệu bảo bọn họ đừng lên tiếng, sau đó ôm Nhạc Nhạc trở về
phòng An Tử Khê. Khi hắn đem con bé đặt lên giường, Nhạc Nhạc mắt nhắm
mắt mở, tay vẫn còn ôm cổ hắn: "Chú à, chú cũng thích A Tử, đúng không? "