“Cô tuyệt đối không
đáng giá được người ta thương hại!” Trừng mắt liếc cô một cái, Lâu Tử
Hoán hít sâu một hơi, mở hòm thuốc ra, nhất váy ngủ của cô lên bôi thuốc cho cô.
Cô vội vàng che làn váy, mặc kệ đang đau đớn vô cùng,
cũng không muốn cho hắn chạm vào cô, cô quật cường phản bác: “Tôi là
không đáng được đồng tình, lại càng không cần sự thương hại của anh.”
Lâu Tử Hoán tự nói với mình, không cần so đo với cô, bằng không cũng sẽ bị
cô làm cho tức chết. “An Tử Khê, cô không phải là yêu nhất vẻ đẹp của
mình sao? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, vết thương trên người cô,
nếu không bôi thuốc, sẽ để lại vết sẹo!”
Ngẫm lại là có đạo lý,
cô thế này mới buông lỏng tay ra, nhìn biểu hiện hắn còn thật sự bôi
thuốc cho cô, trong lòng lại hơi nóng lên, giọng nói cũng chua ngoa như
vậy: “Lâu Tử Hoán, anh không phải rất chán ghét tôi sao? Vì sao còn muốn cứu tôi, vì sao muốn đến bôi thuốc cho tôi?”
Hắn cũng muốn biết
vì sao, hắn cười: “Sai lầm rồi, tôi không phải cứu cô! Tôi chỉ là không
muốn xảy ra án mạng ở Lâu gia, đứa con gái phát điên như cô lời gì cũng
đều nói ra, tôi cũng không muốn cho cô tìm được cơ hội bôi đen Lâu gia.”
Hắn làm chuyện xấu còn chưa đủ nhiều sao? Hôm nay ở khu rừng nhỏ, thiếu
chút nữa cường bạo cô, chẳng lẽ so với việc mẹ cô làm với cô có cao
thượng hơn sao?
Hắn bắt đầu bôi thuốc cho vết thương trên mặt cô. Mặt cô sưng phù thật sự rất to, hắn lại dùng bông tăm nhúng vào thuốc
nhẹ nhàng bôi lên mặt cho cô.
Mặt hắn tiến lại rất gần, cô thậm
chí có thể thấy rõ lỗ chân lông của hắn. Trên người hắn có hương thơm
của sữa tắm, rất dễ chịu. Cô rốt cục biết, vì sao Lâu Tử Hoán bình
thường lạnh như băng, mà còn có nhiều nữ sinh yêu mến hắn, coi hắn là
người tình trong mộng. Hắn thật sự rất tuấn tú, chóp mũi thẳng, ánh mắt
sáng ngời có thần, môi mỏng, đường nét lại rõ ràng. Tóc mái rơi lộn xộn
trên trán, lông mi hơi dài, hơi hơi nhếch lên, đẹp trai gợi cảm đến quá
mức.
Nhận thấy được tâm tư mình đang dao động, cô đột nhiên rất
tức giận bản thân, né tránh hắn đụng chạm nói: “Lâu Tử Hoán, tôi không
cần sự đồng tình của anh, anh cũng không cần làm như vậy!”
Lâu Tử Hoán dừng lại, gắt gao trừng mắt với cô: “Cô cảm thấy tôi sẽ đồng tình
với cô sao? An Tử Khê, mời cô không cần tự mình đa tình!” Hắn buông
thuốc xuống, “An Tử Khê, tất cả mọi đau đớn của cô đều là do cái mồm này của cô đưa tới.” Nói xong, hắn liền nổi giận đùng đùng rời đi.
Tử Khê cười cười, miệng cô rất xấu rất độc ác, một chút cũng không đáng yêu!
Lâu Tử Hoán vô cùng phỉ nhổ chính mình, làm sao lại tràn ra lòng đồng tình, người con gái này căn bản là không đáng. Nghĩ như vậy, hắn vẫn là tới
gọi Trương mẹ, bảo bà đi chăm sóc cái người đáng giận kia.
Hắn
trở lại phòng, Lâu Nhược Hi đã đứng bên cửa phòng hắn. Cô ta mặc một bộ
váy ngủ màu trắng, bộ dáng bàn chân trần trụi đáng thương. Lâu Tử Hoán
thở dài, đi nhanh lên: “Nhược Hi, đã trễ thế này, em thế nào còn không
đi ngủ?” Hắn không nói hai lời, ôm lấy Nhược Hi vào phòng, đặt cô ta
trên giường, kéo cái chăn lên, sợ cô ta bị cảm lạnh.
“Anh, anh đến phòng Tử Khê sao?” Mặt Lâu Nhược Hi chôn ở trong chăn, mắt lóe ra ánh sáng dị thường.
Lâu Tử Hoán thời dài, tức giận vừa rồi dành dụm toàn bộ đều nói ra: “Em như thế nào còn không ngủ, ngày mai còn phải đi học!”
“Em không ngủ được!” Giọng nói của Lâu Nhược Hi vô cùng thấp, hốc mắt trong phút chốc bắt đầu hiện hồng, “Em vừa mơ thấy ác mộng, em lại mơ thấy
mẹ, cả người mẹ đều là máu, nằm trong bồn tắm lớn, thật đáng sợ. Anh,
đêm nay em có thể ngủ với anh được không?”
Lâu Tử Hoán tràn đầy
đau lòng, hắn ôm lấy em gái nằm trên giường vào trong lòng: “Đứa ngốc,
đều đã qua đi. Anh đáp ứng em, anh sẽ không bỏ qua cho người đã hại chết mẹ đâu!”
Lâu Nhược Hi ôm lấy thắt lưng anh trai, hít vào hơi thở của hắn, thật tốt quá, anh trai vẫn là của cô. Hồi lâu, cô nói: “Tử
Khê, thật sự rất đáng thương!”
Nghĩ đến gương mặt quật cường kia, trong lòng hắn căng thẳng, rất nhanh liền nói: “Nhược Hi, em rất thiện
lương. An Tử Khê tuyệt không đáng giá được đồng tình, được rồi, đã
khuya, mau ngủ đi!”
Lâu Nhược Hi cuối cùng an tâm, nhắm mắt lại
dựa sát vào người anh trai nặng nề ngủ. Lâu Tử Hoán lại mở to mắt đến
hừng đông, cả đầu đều là gương mặt làm hắn cáu giận kia.