Tử Khê nghe Lâu Tử Hoán nói Nhược Hi đã đồng ý làm việc tại quỹ cũng rất bất ngờ. Cô không ngờ Lâu Nhược Hi lại chịu nghe lời dễ dàng như vậy
nhưng thấy Lâu Tử Hoán yêu thương em gái như thế, cô cũng chẳng nói gì
thêm.
Mấy ngày nay, Lâu Tử Hoán hằng ngày đều ở đây, cô phải bố
trí một phòng cho hắn, đành phải bày biện phòng khác cho Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc không thích thế, con bé muốn lấy lại phòng, không muốn cho chú
"người xấu" ở lại đây. Bọn họ rất thường hay cãi nhau, Tử Khê có đôi khi nghĩ đây không thể là sự thật được. Cô không nên có thời gian hạnh phúc như vậy, cô thậm chí còn thấy rất sợ hãi, liệu Lâu Tử Hoán có thể đột
nhiên thay đổi sắc mặt, nói với cô: "An Tử Khê, cô đừng suy nghĩ viễn
vông, tất cả chỉ là một hồi trò chơi mà thôi!"
Cô lo lắng khôn
nguôi như thế, không dám biểu hiện gì trước mặt Lâu Tử Hoán. Chỉ có Nhạc Nhạc hay khẽ vuốt mi tâm của cô, nói: "A Tử, mẹ không phải sợ, Nhạc
Nhạc sẽ ở bên cạnh mẹ à!"
May là có Nhạc Nhạc, cô mới có được cảm giác cô thực sự có thể hạnh phúc.
"An Tử Khê, mẹ đang ở Quân Duyệt, con mau tới đây!" Cô vừa bắt điện thoại đã nghe thấy mệnh lệnh của mẹ mình truyền đến.
Cô đồng ý rồi đi làm cơm cho Nhạc Nhạc và Lâu Tử Hoán. Cô mua đồ ăn, chờ
Lâu Tử Hoán đón Nhạc Nhạc tan học về là có thể ăn cơm ngay.
Cô hạ quyết tâm không để ý tới lời của mẹ cô, cuối cùng vẫn không bỏ lơ được, đành thay đồ, cầm ví, đi gặp mẹ.
Mẹ cô đã ở sẵn trong phòng chờ cô, cô vừa bước vào cửa đã bị mẹ cô nắm lấy tóc: "Con nhỏ chết tiệt này, mày thiếu đàn ông sao? Không ngờ lại có
thể dụ dỗ đàn ông của tao hả!"
Tử Khê đau quá muốn đẩy bà ra,
nhưng căn bản cô không đánh lại được lực đạo của bà ta. "Con không biết ý mẹ là gì? Mẹ, mẹ buông tay ra trước đi!"
An Dạ Vũ buông tóc cô
ra, đẩy cô vào ghế sô pha: "Mày còn dám giả bộ với tao à, mày chưa thấy
quan tài chưa đổ lệ phải không? Mày xem những bức ảnh này là cái gì, mày biết rõ tao với Hắc Diệu Tư là quan hệ gì, thế mà lại còn dám liếc mắt
đưa tình với hắn. Mày vẫn còn thiếu đàn ông à, Lâu Tử Hoán không thỏa
mãn được mày à? Thì ra Lâu Tử Hoán không thỏa mãn được mày, bên ngoài có nhiều đàn ông như vậy, mày hà cớ gì hết lần này đến lần khác phải dụ dỗ Hắc Diệu Tư, mày nói tao nghe thử xem."
Tử Khê nén đau, lật xem tập ảnh, chính là những bức ăn chụp cô và hắn cùng ăn tối bữa trước,
Hắc Diệu Tư kéo cô ngồi đối diện với hắn, từng góc chụp đều cận cảnh,
thật sự là rất thân mật. "Con chỉ là cùng Hắc Diệu Tư ăn cơm thôi, nhưng con không dụ dỗ ông ta."
"Mày còn dám ngụy biện sao!" An Dạ Vũ
liền tát cô một cái, "Có người tận mắt thấy mày cùng Hắc Diệu Tư vào
Quân Duyệt thuê phòng, mày giải thích thế nào? An Tử Khê, sao mày lại đê tiện như thế, không phải mày không biết quan hệ giữa tao và Hắc Diệu
Tư, thế mà mày lại dám cùng Hắc Diệu Tư lên giường, mày cố ý làm khó tao phải không?"
"Con không có!" Khuôn mặt cô bừng lên vẻ phản đối
kịch liệt, "Con có đi gặp ông ta, nhưng con chưa từng cùng ông ta lên
giường, tin hay không tùy mẹ, con phải đi đây!"
An Dạ Vũ không cho cô đi, bà kéo cô về chỗ cũ: "Tao còn chưa nói xong, mày đi thế nào được."
Tử Khê rất hận mẹ mình, từ khi còn bé cô đã bị như thế này, chỉ cần không
thuận ý bà, bà sẽ thẳng tay trừng trị cô, dùng lời lẽ cay độc để mắng
chửi cô, không có gì ngoài ô nhục. "Mẹ còn muốn nói gì nữa, tôi có nói
nữa mẹ cũng không tin. Nhạc Nhạc còn đang chờ, tôi phải về nhà!"
"Mày ngồi xuống cho tao!" An Dạ Vũ túm cô kéo trở lại ngồi vào ghế sô pha,
"Mày nói tao nghe xem, mày nói thật cho tao biết, Hắc Diệu Tư rất có
hứng thú đối với mày có đúng không?"
Tử Khê bị bà túm tóc sinh
đau, cô trợn mắt nhìn bà ta: "Tôi không biết ông ta đối với tôi có hứng
thú hay không, nhưng tôi không có hứng thú với ông ta, một chút cũng
không. Như vậy mẹ đã thỏa mãn chưa? Có thể thả tôi đi rồi chứ?"
"A Tử, con nghe mẹ nói này!" Bà lại đè lấy cô, "Mẹ có thể cảm giác được, Hắc Diệu Tư đối với con rất có hứng thú, cơ hội của con tới rồi đó!"
Tử Khê không thể hiểu được, mới phút trước mẹ cô còn chỉ trích cô dụ hoặc
Hắc Diệu Tư, thế nào mà giờ lại thay đổi sắc mặt thành ra thế này. "Mẹ,
mẹ có ý gì?"
"Ý của mẹ là thừa dịp Hắc Diệu Tư vẫn còn hứng thú
với con, con nên nắm lấy cơ hội." Ánh mắt An Dạ Vũ lóe lên niềm hưng
phấn, "Những năm gần đây, Hắc Diệu Tư đối với mẹ càng ngày càng lạnh
nhạt, nếu không phải do địa vị Lâu phu nhân của mẹ còn có chút giá trị
lợi dụng với hắn, hắn đã sớm đá mẹ đi rồi. Tử Khê, hiện tại hắn có hứng
thú với con, đây chính là cơ hội của con, con hãy giúp mẹ giữ chặt lấy
ông ta."
Tử Khê không tin vào tai mình, mẹ cô lại có thể nói ra
được những lời này. Cô đẩy bà ta ra: "Mẹ điên rồi. Mẹ muốn điên thế nào
thì tùy mẹ, con đi trước đây!"
"A Tử, A Tử!" An Dạ Vũ cầm lấy
tay cô không chịu buông, "Con hãy nghe mẹ nói, không sai, Lâu Tử Hoán
đúng là đáng mặt đàn ông, phía sau hắn còn có Lâu Thị, còn có Tập Mỹ,
thế nhưng hiện tại tất cả mọi quyền hành đều nằm trong tay Lâu Ngọc
Đường. Còn Tập Mỹ lại là ngoài họ, cũng không chắc ăn. Nhưng Hắc Diệu Tư thì khác, toàn bộ Hắc thị đều do hắn nắm giữ, Lâu Tử Hoán căn bản không thể so bì với hắn được. Tử Khê, con nên tỉnh táo suy nghĩ một chút, mẹ
kì thực không ngại việc con phát sinh quan hệ với Hắc Diệu Tư, con là
người thông minh, con phải hiểu rõ ai mới là người đàn ông mình có thể
dựa vào."
Tử Khê xót xa nhìn mẹ, mẹ cô vốn rất đẹp, nhưng giờ
phút này cô nghĩ bà trở nên xấu xí không gì sánh được. Cô yên lặng một
lúc, không biết quyết định đoạn tuyệt tình nghĩa mẹ con là đúng hay sai. "Mẹ, mẹ nghe con nói này. Con không biết mẹ nghĩ gì, nhưng con nói cho
mẹ rõ, con đối với Hắc Diệu Tư một chút hứng thú cũng không có, càng
không thể có khả năng theo ý mẹ bám lấy ông ta. Mẹ bảo phải lựa đàn ông
làm chỗ dựa, con không hiểu rõ ý mẹ. Con ở cùng Lâu Tử Hoán vì con muốn ở cùng anh ấy, dù là Lâu Thị hay Tập Mỹ con đều không muốn dính líu tới.
Vì thế, xin mẹ buông tha giấc mộng xuân thu của mẹ đi, con sẽ không phối hợp với mẹ đâu."
"An Tử Khê!" An Dạ Vũ thét lên, "Tao không
đồng ý mày ở cùng với Lâu Tử Hoán, mày ở cùng với nó, Lâu Ngọc Đường
nhất định sẽ không đồng ý. Đến lúc đó ông ta sẽ trách mắng tao, mày biết rõ tao ở trong nhà đó cực khổ biết chừng nào, mày còn gây thêm phiền
toái cho tao. Mày nghe lời tao, lập tức rời xa Lâu Tử Hoán, đem đứa nhỏ
kia trả về cô nhi viện. Sao tao lại sinh ra đứa con gái ngu ngốc như mày kia chứ, mày rảnh rỗi quá không có việc gì làm đúng không? Lại đi nuôi
con của người khác. Tao đã gọi điện thoại cho Hắc Diệu Tư, giờ này chắc
là hắn đang đứng đợi ở dưới lầu rồi, mày phải hầu hạ ông ta thật tốt, có nghe thấy không."
An Tử Khê rất hận, cô sao lại có một người mẹ như thế, cô đúng là điên rồi mới tới đây gặp bà. "Mẹ, từ lúc tôi bị
đuổi khỏi Lâu gia năm mười tám tuổi, mẹ đã không còn tư cách xen vào
cuộc đời tôi nữa. Nhạc Nhạc là con gái tôi, tôi sẽ chăm sóc con bé, sẽ
nuôi nấng nó nên người, mẹ yên tâm tôi sẽ không xin mẹ một xu nào cả. Về phần Hắc Diệu Tư, tôi đã nói với hắn từ trước, tôi không có hứng thú
chơi trò chơi cùng hắn, cũng không thể thỏa mãn tính hiếu kì của ông ta. Tôi van mẹ, mẹ sống như thế này còn chưa đủ tồi tệ sao, sao lại muốn
kéo tôi cùng xuống vực thẳm chứ, sao lại bắt tôi sống mà không có lòng
tự trọng vậy."
Lúc này, cửa mở ra, Hắc Diệu Tư vẻ mặt tươi cười đang đứng trước cửa "Xem ra tôi lại được xem một màn kịch hay rồi!"
An Dạ Vũ vừa thấy Hắc Diệu Tư, trên mặt lộ vẻ tươi cười: "Diệu Tư, ông đã đến rồi!"
An Tử Khê chán ghét khuôn mặt tươi cười đó của Hắc Diệu Tư, hắn cười nhạo
mẹ cô, thế mà bà không hề nhận ra điều đó, vẫn thản nhiên bước đến lấy
lòng hắn. Cô cuối cùng cũng hiểu, Hắc Diệu Tư quả thật đã từng yêu mẹ
cô. Thế nhưng sau nhiều năm như vậy, khi thấy rõ sự thấp hèn của mẹ cô,
tình yêu đắm đuối ấy đã vội tan biến hết. Hắn coi trọng cô, không phải
vì sự hiếu kì, cũng không phải vì Lâu Tử Hoán, mà chính là tình yêu của
hắn đã bị mẹ cô vứt bỏ không thương tiếc. Hắn không thể tìm thấy được
tình yêu mê đắm đó ở mẹ cô - một người đàn bà dung tục, hắn không thể
làm gì khác hơn là tìm lại thứ hắn đã mất ở cô.
"Hai người cứ
chậm rãi trò chuyện, tôi đi trước!" Cô không muốn ở lại thêm một phút
giây nào cả, đặc biệt là khi mẹ cô vẫn còn đang ở đây.
Hắc Diệu Tư nắm cổ tay cô: "Tử Khê, tôi vừa mới tới, cô lại muốn đi, sao lại không nể tình như thế chứ. Huống chi cũng là do mẹ cô mời tôi tới,
bảo cô có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi."
An Dạ Vũ
khuôn mặt tươi cười nói: "Đúng vậy, Diệu Tư, Tử Khê muốn nói chuyện với
ông, kì thực con bé rất kính nển và ngưỡng mộ ông, trước đây đã làm
nhiều chuyện không phải, ông nể tình bỏ quá cho."
"Đúng vậy, tôi đúng là có chuyện muốn nói với ông."An Tử Khê quay đầu nói, "Tôi muốn
nói rằng Hắc Diệu Tư, ông là một người điên. Ông cứ chơi vui vẻ đi, tôi
sẽ không cùng chơi với ông đâu."
"An Tử Khê, mày lại nói bậy bạ
gì đó?" An Dạ Vũ căm tức cô, lập tức cười với Hắc Diệu Tư, "Diệu Tư, ông đừng suy nghĩ gì cả, con bé xấu hổ ấy mà."
Hắc Diệu Tư vuốt ve
khuôn mặt của An Dạ Vũ nhưng mắt lại nhìn cô, siết chặt lấy cổ tay cô:
"Không sao, tôi thích tính cách nóng bỏng của Tử Khê, rất thú vị,"
"Buông tôi ra!" An Tử Khê trừng mắt nhìn hắn, "Hắc tiên sinh, xin ông buông tay tôi ra!"
"An Tử Khê!" An Dạ Vũ gấp rút nắm lấy cô, "Diệu Tư muốn nói chuyện với mày, mày lại tỏ thái độ gì thế, mày qua đây, chúng ta ngồi xuống từ từ nói
chuyện."
"Mẹ!" Cô quay đầu nhìn mẹ, "Dùng cách này để chà đạp
tôi mẹ hả dạ chưa? Mẹ cho rằng Hắc Diệu Tư thật sự có hứng thú với tôi
sao? Hắn vốn dĩ xem chúng ta chỉ là trò tiêu khiển, trong mắt hắn tôi
với mẹ không đáng được nhắc tới, cùng lắm chỉ là quân cờ cho hắn chơi
bời, làm vật yêu để hắn nô đùa mà thôi. Cuộc sống như vậy mẹ thấy rất
tốt sao? Tôi là con gái của mẹ, mẹ cũng muốn tôi giống như mẹ sao?"
An Dạ Vũ bị cô hỏi vặn lại á khẩu không trả lời được, bà không có cách gì
phủ nhận lời Tử Khê nói! Rất nhiều năm trước bà đã biết, Hắc Diệu Tư
không yêu bà, hắn chỉ là chơi đùa với bà, dùng bà làm quân cờ để đối phó với Lâu Ngọc Đường, lúc thích hợp sẽ lấy ra để phản kích.
"Hắc tiên sinh, hôm nay rất vui vì có thể giúp ông giải trí, bây giờ, mời
ông buông tay tôi ra!" Viền mắt của cô có chút ửng hồng, nước mắt tích
tụ bên trong, nhưng cô vẫn thẳng lưng, điềm tĩnh nhìn hắn.
"Không cần!" Tử Khê quay sang nhìn mẹ rồi bước đi, không hề quay đầu lại.
Trong phòng chỉ còn lại Hắc Diệu Tư và An Dạ Vũ. An Dạ Vũ sợ hãi nhìn hắn:
"Diệu Tư, xin lỗi, tôi không nghĩ sự thể lại thành ra như vậy. Tử Khê
còn trẻ tuổi nên háo thắng, rất nhiều chuyện nghĩ chưa thấu, để hôm nào
tôi nói chuyện lại với nó."
Hắc Diệu Tư nâng cằm của An Dạ Vũ lên, cảm thán: "Trước đây bà rất đẹp, sao bây giờ lại thành ra thế này!"
An Dạ Vũ chảy nước mắt: "Diệu Tư, tôi..."
"Bà về đi, từ nay đừng tới đây nữa!" Hắc Diệu Tư buông bà ra, ngồi lên sô pha.
"Diệu Tư, ông hãy nghe tôi nói!" An Dạ Vũ hiểu rõ ý hắn liền vội vàng đi giải thích với hắn.
Hắc Diệu Tư ngước mắt nhìn bà chằm chằm: "Đi đi! Đừng để tôi nói lại lần thứ hai!"
An Dạ Vũ quá hiểu hắn, hắn đã không còn là chàng trai năm đó, bà cũng đã
hiểu rõ ý hắn, chỉ là qua nhiều năm như vậy, bà đã quên tình cảm của bà
và hắn năm đó. "Tôi đi trước, tôi đợi điện thoại của ông!"
Hắc
Diệu Tư không nhìn lại bà, người đàn bà kia từ lâu đã mất đi sức hấp dẫn đối với hắn. Hiện tại trong đầu hắn là khuôn mặt xinh đẹp quật cường.
An Tử Khê, thế gian này còn có cô gái ngốc nghếch quật cường như vậy
sao. Hắn đột nhiên dường như lại nhớ tới lần đầu mới gặp kia, trong đêm
tối nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ, sau đó liền chìm sâu say đắm. Hắn bây
giờ, không phải là chàng trai trẻ sống bằng tình cảm, hắn sống bằng lí
trí, tự biết rõ bản thân mình muốn gì. Hắn hiện tại đã đứng ở trên tầng
mây, chỉ cần là cái hắn muốn, hắn sẽ không buông tay.
Tử Khê mau chóng trở về nhà, Lâu Tử Hoán cùng Nhạc Nhạc đang vui vẻ ngồi trước bàn ăn, cô vừa vào cửa, cả bốn con mắt đều nhìn về phía cô.
Nhạc Nhạc sớm bày tỏ thái độ không vui: "A Tử, mẹ đã đi đâu thế? Con sắp chết đói rồi!"
Tử Khê tuy rằng có chút hoảng hồn, nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản, bước nhanh
qua, hôn nhẹ lên mặt Nhạc Nhạc: "Xin lỗi, Nhạc Nhạc, A Tử vừa ra ngoài
làm chút việc. Sao hai người không ăn trước đi, không cần chờ mẹ đâu."
"Tôi không muốn chờ cô!" Lâu Tử Hoán cũng tỏ ý không vui, "là tiểu quỷ không thấy cô trở về sẽ không chịu ăn, cô làm cơm xong lại chạy ra ngoài, bọn tôi trở về đợi hơn hai giờ rồi, ngay cả bóng dáng cô cũng chả thấy đâu
cả, nói, cô đã đi đâu?"
"Lâu Tử Hoán, em xin anh, em không phải
là nhân viên của anh, cũng không phải là thuộc hạ của anh, anh đừng dùng thái độ này chất vấn em có được không?" Cô đương nhiên không thể nói ra cô đã đi đâu, nếu không Lâu Tử Hoán sẽ phát điên lên. "Đồ ăn đã nguội
hết rồi. Để em đi hâm lại. Nhạc Nhạc, chờ mẹ một tí là có thể ăn được
rồi."
"An Tử Khê, cô làm sao thế hả, ăn phải thuốc nổ sao?" Lâu
Tử Hoán bất mãn đuổi theo cô, "Tôi chẳng qua chỉ muốn hỏi cô đã đi đâu
mà thôi!"
Tử Khê đưa lưng về phía hắn, tay không hề làm đồ ăn:
"Được rồi, Lâu Tử Hoán, anh ra chơi với Nhạc Nhạc trước đi, đừng ở chỗ
này phá em. Anh không muốn ăn cơm, nhưng Nhạc Nhạc lại muốn ăn!"
Lâu Tử Hoán có thể cảm nhận ra có gì đó khác thường, thế nhưng An Tử Khê
đưa lưng về phía hắn, hắn không nhìn thấy được nét mặt của cô, mà Nhạc
Nhạc lại đang trừng mắt nhìn bọn họ. Hắn tiến đến bên tai cô nói: "Trở
về phòng, tôi với cô sẽ từ từ mà tính nợ."
Tai Tử Khê nóng lên, thiếu chút nữa đánh rơi cái nồi. Cô vội vàng nói: "Anh mau ra ngoài đi, chật chết đi được!"
Chết tiệt, cô dám lớn tiếng với hắn, xem ra gần đây hắn đã nuông chiều cô quá rồi!
"Chú "người xấu", mau tới đây, không nên làm phiền A Tử hâm đồ ăn nha!" Nhạc Nhạc ở phòng khách gọi hắn.
Lâu Tử Hoán trở lại phòng khách, trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc: "Tiểu quỷ, sao lại thế, chú không tốt với cháu sao?"