Bảy Ngày Yêu

Chương 4



35

Tôi đã thành công trong việc chọc tức Cận Lan. Hắn đóng sầm cửa bỏ đi, trước đó còn nhìn tôi với ánh mắt thất vọng: "Lâm Thất Thất, sao em lại trở nên như thế này?"

Đúng, tại sao tôi lại thế này nhỉ?

Bởi vì…tôi có một đứa con.

Khi còn trẻ, tôi được Cận Lan nuông chiều đến mức không biết gì về thế giới ngoài kia. Đến khi rời xa hắn, vẫn còn một đứa con cần tôi chăm sóc. Tôi phải học cách trưởng thành, phải biết chăm lo ba bữa một ngày, bảo vệ cuộc sống của thằng bé.

Bản thân tôi...không biết tại sao lại trở nên như vậy… Tôi dần học được cách bế Đa Đa trong tay, mặc cả thật khéo léo với những người bán hàng ở chợ, cũng học được cách dỗ dành thằng bé mỗi khi nó kén ăn.

Ngày trước, tôi thường ngủ rất say, cho dù là sét đánh tôi cũng không hề thức giấc. Còn bây giờ chỉ cần một cái trở mình nhè nhẹ của thằng bé thì tôi sẽ theo bản năng bừng dậy và đắp chăn lên cho nó.

Tôi không còn là Lâm Thất Thất luôn hành động mà không quan tâm đến hậu quả nữa. Tôi là một người mẹ sẽ không cho con mình ăn kem lạnh và nước đá.

Trong phòng ngủ, Đa Đa đang ho khan. Thằng bé luôn bị viêm phế quản khi chuyển mùa, cộng thêm vài ngày qua bị tiêu chảy nữa.

Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng. Chăn hơi dày khiến trán thằng bé lấm tấm mồ hôi, tôi kéo bớt chăn ra, Đa Đa lật người lại rồi tiếp tục ngủ say sưa. Khi đứng dậy, tay chân tôi tê rần suýt ngã.

36

Cả đêm không ngủ được, sáng sớm Đa Đa mở mắt và giật mình vì thấy tôi. Tôi biết thằng bé ngạc nhiên nhưng nó không nói ra. Nó quay đầu nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa không kéo kín khiến một tia nắng đã lọt qua khe hở, rọi trúng ngay mặt tôi.

Tôi cảm thấy làn da của mình bị kích thích bởi ánh mặt trời, bèn quay đầu sang một bên. Đa Đa nhảy ra khỏi giường, chạy tới và kéo rèm lại. Tôi hỏi thằng bé: “Con có muốn cùng bố đi đến khu vui chơi không?”

Đa Đa đã cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu: "Con muốn bố mẹ cùng con đến công viên giải trí."

Nó nhìn thấy sự do dự trong mắt tôi: “Mẹ, tại sao mẹ không muốn gặp bố?”

37

Tại sao tôi không muốn gặp Cận Lan nhỉ?

Bởi vì một tháng trước mẹ hắn ta đã đến gặp tôi, bà ấy nói muốn đưa Đa Đa đi. Lúc đầu tôi cũng định đồng ý, như vậy thì Đa Đa sẽ trở thành con nhà giàu. Thực sự rất tuyệt!

Nhưng bà ấy lại nói: “Lâm Thất Thất, khi hai đứa kết hôn đã giấu giếm tôi đi lĩnh chứng. Ngay từ đầu tôi đã không thích cô rồi, may là hai người đã ly hôn. Tháng sau A Lan đính hôn rồi, đứa bé này sẽ ở nhà tôi một thời gian. Còn chuyện thông báo với A Lan thì đợi lễ đính hôn hoàn thành đã."

Nghe vậy, tôi lập tức đứng dậy chỉ vào cửa, bảo bà ấy đi ra ngoài.

38

Tôi bị ngu mới giao Đa Đa cho mẹ kế! Nếu người phụ nữ đó đánh con tôi thì làm thế nào? Thường ngày Cận Lan rất nhiều việc, lỡ như bỏ rơi Đa Đa thì sao?

Ngày trước hắn rất bận, bận đến mức quên cả sinh nhật tôi.

Vào hôm đó, hắn đang họp trong công ty. Tôi nấu một bàn đồ ăn đầy những món hắn thích, ngồi chờ đợi đến tận đêm khuya. Còn hắn lại được Lê Thu dìu về nhà trong tình trạng say khướt. Tôi nhịn cơn tức giận của mình và giúp hắn lau sạch người.

Sáng hôm sau, hắn xin lỗi tôi và mua tặng một món quà khác, còn nói với tôi rằng thực sự đã chuẩn bị nó từ lâu nhưng vì hôm qua hắn bận quá nên không có thời gian về.

Tôi đẩy món quà đó sang một bên và nói: "Em không quan tâm đến những chuyện khác, nhưng anh đừng để Lê Thu xuất hiện trước mặt em nữa được không?"

39

Cận Lan nhìn tôi một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Lê Thu chỉ là một người bạn bình thường của anh. Lâm Thất Thất, tại sao cô ấy lại trở thành nguyên nhân khiến chúng ta cãi nhau?"

Tôi không thốt nên lời. Sự ghen tị và bất lực bao trùm lấy tôi.

Buổi tối, tôi uống rượu giải sầu trong quán bar và tình cờ gặp Lê Thu. Cô ta đi cùng mấy người bạn nam, vừa nhìn thấy tôi thì lập tức tiến đến mời rượu.

Tôi chỉ nhìn cô ta, không nhận cũng không uống. Lê Thu mỉm cười đặt ly rượu xuống rồi ghé vào tai tôi, nhỏ giọng nói: “Cô có biết cô không xứng với Cận Lan ở điểm nào không? Từ gia cảnh, tài năng đến học vấn, cô đều không xứng."

Tôi lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Cận Lan vẫn là chồng tôi."

Cô ta lại cười: “Nhưng anh ấy ở cùng cô rất mệt mỏi, cô biết không? Sáng nay tôi và mẹ Cận Lan đi dạo cùng nhau, bác gái đã mua tặng tôi một chiếc túi Hermès làm quà. Lâm Thất Thất, cô đã làm nàng công chúa trong truyện cổ tích quá lâu rồi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với hiện thực.”

“Sự thật là cô có một người cha nợ nần cờ bạc và một người mẹ dơ bẩn.” Cứ như cô ta nhìn thấu được nơi yếu đuối nhất trong tâm hồn tôi vậy.

"Cho dù không thừa nhận thì cả đời cô cũng không thể cắt đứt với bọn họ."

40

Sau khi Lê Thu rời đi, tất cả những ký ức bẩn thỉu và đen tối nhất trong tâm trí tôi hiện lên. Mỗi ngày mẹ tôi đều dẫn về nhà những người đàn ông khác nhau. Sau này, cha dượng luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đê tiện...

Tôi cầm lấy ly rượu Lê Thu để lại và uống một ngụm, không ngờ lại trúng kế của cô ta. Trong đó có chứa thứ thuốc khiến người ta say không biết trời trăng mây gió.

Trước khi bất tỉnh, tôi va phải Thẩm Kỳ đang biểu diễn trên sân khấu – là người duy nhất tôi có thể tin tưởng. Nhưng khi thức dậy vào ngày hôm sau, người mà tôi tin tưởng lại đang nằm cạnh tôi. Thậm chí tôi còn không có cơ hội để giải thích, bởi vì Cận Lan đã ở bên người khác mất rồi.

41

Nhưng đó là Lê Thu – người mà tôi không thể nào tha thứ được. Trong một thời gian dài, tôi đã rất ghét Cận Lan, cũng ghét chính bản thân mình.

Điều khiến tôi bất ngờ chính là câu nói của Lê Thu, hệt như một lời tiên tri.

“Mẹ, con hơi đói.” Đột nhiên có một giọng nói khàn khàn vang lên, kéo tôi ra khỏi hồi ức đau thương đó. Đa Đa dùng ngón tay mũm mĩm đó để lau nước mắt cho tôi.

"Mẹ ơi, đừng khóc mà. Cô giáo nói khóc quá nhiều sẽ không có lợi cho sức khỏe.” Thằng bé ôm cổ và vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Con không muốn mẹ con bị bệnh đâu." Nó dùng tay kéo khóe miệng và làm mặt xấu với tôi – là hành động tôi thường làm khi thằng bé không vui.

Tôi bật cười: "Đa Đa, hôm nay bố mẹ có thể cùng nhau đi công viên giải trí với con có được không?"

Đa Đa liếc nhìn bầu trời bên ngoài và ngập ngừng nói: "Được chứ ạ?"

Tôi véo má thằng bé: "Tất nhiên rồi." Vừa định gọi cho Cận Lan thì tôi liền nghe thấy một giọng nam phía sau: "Mặc quần áo vào đi, chúng ta xuất phát nào."

42

Cận Lan còn chuẩn bị sẵn ghế an toàn cho trẻ em, có vẻ như hắn thực sự có ý định sống với Đa Đa.

Suốt hôm đó Cận Lan không nói gì nhiều. Tôi biết hắn ta đang giận tôi. Trong lúc chờ đèn đỏ, tôi nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay hắn và nói: “Tôi đã nghĩ lại chuyện ngày hôm qua. Không phải là không thể, nhưng chắc chắn Đa Đa cần một thời gian để làm quen. Những ngày này em phải ở bên thằng bé."

"Có thể, vậy cần bao lâu?"

“Bảy ngày?” Tôi đếm trên đầu ngón tay: “Ồ không, trừ hôm nay ra, chúng ta đợi thêm ba ngày nữa nhé”.

“Được.”

Tôi mỉm cười: “Ừm, sẽ không trì hoãn lễ đính hôn của anh đâu.”

Cận Lan liếc nhìn tôi và không nói gì. Hình như hắn lại giận rồi.

Chậc, đồ quỷ hẹp hòi.

43

Khi xuống xe, tôi đã cầm theo một chiếc ô. Cận Lan liếc nhìn lên đỉnh đầu, lại nhìn tôi: “Sợ nắng? Em cứ ở trong xe đi."

Tôi lắc đầu: “Không cần.” Việc hắn cảm thấy kỳ lạ là điều bình thường. Bởi vì hôm nay là một ngày nhiều mây, không hề có nắng

Sau khi chơi vài trò chơi với Đa Đa, tôi cảm thấy mệt nên đã bảo Cận Lan đi cùng thằng bé. Lúc đầu hắn còn giả vờ kiêu ngạo: “Làm sao anh có thể chơi những thứ trẻ con như vậy được?”

Tôi đẩy hắn và nói: "Anh chơi thì sẽ không trẻ con nữa, vì anh là trai đẹp mà."

Cận Lan nghe vậy thì không có phản đối nữa, tôi còn thấy khóe môi anh cong lên.

44

Đa Đa đang chơi rất vui vẻ với nụ cười trên môi như mọi khi. Không, thậm chí còn cười nhiều hơn trước. Loại niềm vui trọn vẹn đến mức gần như trào dâng này, là ba thằng bé đã mang nó đến cho nó. Gió thổi qua mặt tôi cùng với tiếng chim hót líu lo vang bên tai, thời gian tựa như đã đứng yên, sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Tôi nhìn dáng vẻ của hai cha con, đột nhiên tôi cảm thấy bình yên hơn nhiều. Được rồi, đi theo bố không phải là không thể. Chỉ cần Cận Lan đối xử tốt với thằng bé, không để Lê Thu bắt nạt nó thì như vậy cũng ổn.

Trong khi hai người đang chơi vui vẻ thì tôi lặng lẽ trốn đi. Một lúc sau, tôi nhìn thấy Đa Đa liếc nhìn xung quanh để tìm tôi nhưng thằng bé không tìm được, sắc mặt lập tức tái nhợt. Nó bĩu môi, cái miệng nhỏ mím chặt và lập tức khóc òa lên.

45

Cận Lan cũng đang nhìn quanh, rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho tôi. Đa Đa khóc thảm thiết đến nỗi hắn định bế thằng bé trở lại xe trước.

"Mẹ...mẹ, mẹ, bố...con muốn mẹ..." Khuôn mặt thằng bé đầy nước mắt nước mũi. Tôi không nhịn được nữa, lập tức chạy đến với chiếc kẹo dẻo.

Khoảnh khắc Đa Đa nhìn thấy tôi, thằng bé vùng ra khỏi Cận Lan và chạy thẳng vào vòng tay tôi hệt như chú cừu đi lạc

Tôi nhìn Đa Đa đang khóc lóc, xoa đầu nó và hỏi: "Sao vậy? Bé xinh trai mà khóc như vậy là hết đẹp rồi."

Thằng bé vùi mặt vào lòng tôi và dụi hết nước mắt nước mũi vào đó. Tôi bèn giơ chiếc kẹo dẻo trong tay lên: "Dang-dang-dang! Xem mẹ mua gì cho con này!" Sau đó thằng bé quay lại nhìn chiếc kẹo dẻo, mặc dù vẫn đang khóc nức nở nhưng sự chú ý của nó đã bị chuyển hướng đi rồi.

Cận Lan cũng đứng thẳng lên, thở dài một hơi. Tôi cười nhạo: “Sao thế? Nuôi con khó lắm đúng không?”

Hắn ta gật đầu, quay lại hỏi tôi: “Lâm Thất Thất, vừa rồi em đi đâu?"

46

Tôi giả vờ như không biết gì: “Không phải là đi mua kẹo bông gòn cho thằng bé đây sao?”

Thư ký dẫn Đa Đa vào nhà vệ sinh rửa mặt. Chỉ còn chúng tôi ngồi trên ghế, hắn lấy nước rồi vô thức mở nắp đưa cho tôi. Cả hai đều sững người trong giây lát.

Ngày xưa khi ở bên nhau, hắn luôn là người mở nắp nước uống và cầm túi cho tôi. Cũng vì được Cận Lan chiều chuộng trong khoảng thời gian dài nên sau khi chia tay tôi đã không thể thích nghi được.

Làm thế nào mà hai chúng tôi lại ra nông nỗi như ngày hôm nay?

Tôi bắt đầu lan man: “Sau này anh phải ghi nhớ điều này.”

“Đừng cho thằng bé ăn kem bởi nó bị viêm phế quản, cũng đừng để thằng bé uống nước táo gai, đầy của nó không tốt. Còn nữa, cho Đa Đa ăn ít đồ ngọt và nhớ đánh răng hàng ngày…”

"Bác sĩ gia đình biết tất cả những điều này." Hắn liếc nhìn đồng hồ, như thể không muốn lãng phí thời gian nghe tôi nói: "Anh sẽ tìm cho Đa Đa bác sĩ gia đình, bảo mẫu và giáo viên giỏi nhất."

"Nhưng điều đó không thể thay thế được sự quan tâm của anh." Tôi nghiêm túc nói: "Cận Lan, khi chăm sóc Đa Đa, anh phải tự mình làm mọi việc thật tỉ mỉ và cẩn thận."

Hắn liếc nhìn tôi: “Không phải là anh không cho em gặp Đa Đa. Sao em lại nói nhiều thế?"

“Còn nữa, hãy đưa thằng bé đi khám sức khỏe sáu tháng một lần. Trước đây nó đã được ghép gan.”

Cận Lan còn chưa kịp kinh ngạc thì Đa Đa đã quay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.