Kể từ khi nhà họ Tần xảy ra vấn đề tài chính, hầu như những gì đáng giá đều đã bán đi để bù lỗ, bảo mẫu và người giúp việc cũng phải cho nghỉ việc phần lớn. Gia đình cô chỉ chừa lại căn nhà cũ và một chiếc xe sang để giữ thể diện, không thể để người ta thấy nhà mình đã sa cơ được.
Taxi đỗ trước cửa, lúc Tần Xu trả tiền xuống xe còn nghe tài xế trầm trồ một câu, ở nhà trong khu cao cấp sao không thuê tài xế riêng, hỏi cô có tuyển không, ông ta có thể đến nộp đơn.
Tần Xu không đáp, xoay thẳng vào nhà, chiếc taxi phía sau đỗ vài phút rồi mới chầm chậm quay đầu xe rời đi.
Nhà họ Tần có ba biệt thự nhỏ, ông nội sống một căn, hai tòa còn lại thì gia đình bốn người Tần Xu và ba người nhà chú hai chia mỗi nhà một căn.
Nhưng vì đại gia đình gắn bó thân thiết nên mỗi ngày đều ăn cơm chung.
Tần Xu vào phòng khách nhà mình, em gái Tần Viện đang chơi game trên ghế đệm, ngẩng đầu chào “Chị về” rồi nói vọng vào nhà bếp: “Mẹ, thím hai, chị Tần Xu về nè”.
Tần Xu vỗ đầu Tần Viện, cô vào bếp, mọi người đang tập trung đông đủ ở đây. Ba mẹ cô và vợ chồng chú hai đang quây một vòng gói sủi cảo.
Ông Tần thấy con gái về, cười hì hì giơ một gói sủi cảo cho Tần Xu xem: “Con gái, thấy ba giỏi không, sủi cảo gói đẹp không này?”.
Chú hai không chịu thua, giơ sủicảo trong tay mình lên: “Cái của anh thì là gì, nhân lòi ra hết rồi, tí nữa hấp sẽ vỏ một đường, nhân một đường cho coi. Nhìn của em nè, da mỏng thịt dày, cháu thấy ai gói đẹp hơn hả?”.
Tần Xu thấy tay của ba và chú hai dính đầy bột mì, cảm giác ngày tàn của nhà mình sắp đến một lần nữa.
Hai người đàn ông nên ra ngoài kiếm tiền nhất lại không nghĩ cách cứu công ty mà còn so kè sủi cảo vừa gói trong bếp với nhau.
Cô trả lời cả hai đều đẹp cho có lệ, đau khổ xoay người lên lầu, vừa đi vừa hỏi: “Nhóc Kiêu có ở nhà không?”.
Mẹ ngoái đầu nói với cô: “Không, nó chưa về”.
Tần Xu dừng bước, hỏi: “Vậy khi nào thằng bé về mẹ?”
Mẹ: “Mẹ không biết nữa, mới sáng sớm nó đã ra khỏi nhà, cũng chẳng nói đi đâu”.
Tần Viên ngồi bên cạnh vừa chơi xong một ván, bỏ điện thoại xuống: “Mỗi ngày anh ấy về thì đã khuya, có hôm còn không về nữa”.
Tần Xu kinh ngạc, cau mày: “Tần Kiêu không về ăn cơm tối sao?”.
Tần Viện lắc đầu: “Anh ấy bảo ăn ở ngoài rồi”.
Tần Xu nhìn mẹ: “Mẹ, Kiêu như thế bao lâu rồi? Thằng bé không về mẹ cũng không quan tâm à?”.
Bà Tần nóng vội, nói: “Sao mẹ quản nó nổi, cả ngày không biết chạy đâu, nói đôi ba câu thì chê mẹ lải nhải hoài nên không chịu về. Đừng nói về nó nữa, nhắc tới là mẹ bực mình”.
Chú hai xen vào: “Đừng tức giận, thằng bé còn nhỏ, đang tuổi dậy thì, đợi thêm chút là được. À đúng rồi, Xu không thích ăn nhân thịt heo, chị cả[1], trong nhà còn thịt bò không dể cắt một ít để gói sủi cảo thịt bò cho Tần Xu”.
[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]
Tần Xu thấy mình hỏi vài ba câu mà cả nhà đã không biết gì, chắc mọi người cũng không biết Tần Kiều mua túi cho mình và tấm thẻ ngân hàng hai triệu tệ kia.
Thôi bỏ đi, đợi Tần Kiêu về rồi tự hỏi vậy.
Ăn tối xong, Tần Xu tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên ghế bành phòng khách nhỏ tầng ba chờ Tần Kiêu. Mãi đến mười giờ rưỡi đêm, phòng khách dưới tầng mới truyền đến tiếng bước chân.
Tần Xu chắp tay đứng ở lối đi, chặn đường lên của Tần Kiêu.
– Em đi đâu mà trễ như vậy mới về?
Tần Kiêu cầm chìa khóa xe điện trong tay, nghe giọng Tần Xu, cậu khựng một chút sau đó gẩng đầu trả lời: “Em ra ngoài”.
Một câu trả lời vô nghĩa, ai chẳng biết nhóc ra ngoài, ý chị hỏi là nhóc ra ngoài nào.
– Chị nghe nói dạo giờ em không về nhà, vì sao?
Tần Kiêu cúi đầu, bước lên, Tần Xu vỗ đầu Tần Kiêu: “Chị hỏi em đó”.
Tần Kiêu mặt không biến sắc: “Đừng vỗ đầu em”.
Tần Xu xùy một tiếng, giơ tay vỗ ót Tần Kiêu: “Chị vỗ đầu em thì sao, chị cứ vỗ đấy nhóc con”.
Tần Kiêu bất lực nhìn cô: “Vỗ đầu em mà phải nhón, chị không mệt sao?”.
Tần Xu: “….” – Ý nhóc nói chị lùn đúng không?
– Tần Kiêu, chị thấy em ngon lắm rồi đó.
Trước khi Tần Xu nổi điên, Tần Kiêu ngồi xuống, ngữ khí gượng gạo: “Đến đây em cho chị vỗ”.
Cơn giận của Tần Xu nhất thời tan hơn phân nửa, thằng nhóc này coi như thức thời.
Tần Xu ngồi cạnh Tần Kiêu không vỗ nữa, dùng ánh mắt của một người chị đáng mến nhìn Tần Kiêu. Tần Xu mỉm cười, chân thành hỏi: “Kiêu, em nói chị nghe, tiền em đưa chị là từ đâu ra?”.
Tần Kiêu: “Là tiền hợp pháp, chị cứ yên tâm cầm đi”.
Tần Xu: “Đừng tấu hài nữa, học sinh cấp hai như em thì kiếm tiền ở đâu mà nhiều thế?”.
– Là cấp ba chứ không phải cấp hai. – Tần Kiêu sửa lưng Tần Xu. “Học kỳ sau em lên lớp mười rồi”.
Tần Kiêu chọc cười Tần Xu thành công: “Rồi rồi rồi, dù là lớp mười thì chẳng phải em cũng chưa thành niên à?”.
Tần Kiêu mím môi không đáp.
– Hơn nữa tình hình nhà mình bây giờ thế nào em cũng rất rõ, túi Hermès kia rất đắt, chị….
– Đừng bán – Tần Xu chưa nói xong đã bị Tần Kiêu ngắt ngang. “Em đưa túi cho chị không phải để chị bán”.
Tần Xu ngạc nhiên nhìn gương mặt Tần Kiêu lộ vài phần bướng bỉnh.
Thằng bé biết mình bán túi?
Tần Kiêu cụp mắt, lảng tránh ánh nhìn của Tần Xu: “Có một lần em đến nhà chị, em thấy chị gửi chuyển phát nhanh, mấy lần về nhà đều mang túi theo”.
Cậu biết chị đem túi đi bán nên mua cho cô cái mới.
Tần Xu nhìn cậu thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, môi vẽ lên một đường cong: “Được rồi, chị cam kết sẽ không bán”.
Hai chị em lẳng lặng ngồi cạnh nhau, Tần Xu vươn tay chọc vào mặt Tần Kiều, xóa tan bầu không khí nặng nề dần: “Thằng nhóc này, thấy ghét quá!”
Tần Kiêu đút hai tay vào túi, nhàn nhạt liếc chị gái: “Đồ trẻ trâu”.
*
Cuối cùng Tần Xu không thể cạy được nguồn gốc số tiền từ miệng Tần Kiêu, lúc gần về thì dặn Tần Viện trông coi Tần Kiêu giúp mình, tìm hiểu hành tung dạo này của thằng bé.
Kết quả chưa đến nửa ngày sau, Tần Viện gọi điện báo cáo mới theo dõi ra đến cửa đã bị Tần Kiêu tóm gọn, hơn thếcòn khai được “kẻ chủ mưu” Tần Xu.
Cạn lời một hồi, Tần Xu quyết định không quan tâm chuyện này nữa, Tần Kiêu không muốn thì chắc chắn thằng bé có suy nghĩ riêng. Tóm lại số tiền kia chắc chắn thằng bé đã gom góp rất cực khổ, là tình cảm dành cho chị gái mình.
Nhà họ Tần xảy ra cơn khủng hoảng lớn như vậy, mọi người đều dành toàn bộ sự chú ý cho cô và ông nội, sợ ông không chịu nổi sự kích động này. Cả nhà trông mong vào đám cưới của Tần Xu với Thẩm Cố, ngược lại không quan tâ m đến Tần Kiêu mấy.
Không ai chú ý thằng bé đã làm gì, thằng bé lại không nói, chôn giấu mọi tâm sự trong lòng. Có lẽ Tần Kiêu đã trưởng thành rồi.
Ngày hôm sau Trần Lan đã chờ sẵn ở văn phòng, bà ta không tin người chỉnh đốn mình không liên quan đến Tần Xu. Bà ta bám lấy xin cô tiếp tục thuê nhà của mình, Tần Xu chán nản, để có thể dọn sớm nhất có thể nên ngay khi rảnh đã liên hệ môi giới cho xem nhà.
Tìm kiếm suốt ba ngày, Tần Xu đã tìm được một mặt bằng hai tầng, vị trí tuy hơi hẻo lánh nhưng môi trường xung quanh và bầu không khí không tồi, hơn nữa chủ nhà đang rất cần tiền nên muốn bán gấp.
Đã có kinh nghiệm thuê nhà nhớ đời, Tần Xu sợ mình gặp phải chủ nhà lòng dạ thâm hiểm nên có khuynh hướng mua đứt.
Vị trí vắng vẻ thêm chủ nhà cần tiếp gấp nên giá nhà hời hơn so với trung tâm thành phố nhiều.
Tần Xu dùng hai triệu của Tần Kiêu và tiền Trần Lan bồi thường vi phạm hợp đồng để mua luôn căn nhà.
Thương vụ diễn ra thuận chèo mát mái, thuận lợi đến mức cô cho rằng Phật Tổ đang phù hộ mình.
Văn phòng mới cần tân trang, tạm thời chưa thể dọn vào, tuy còn nửa tháng mới đến hạn bàn giao nhà nhưng mỗi ngày Trần Lan đều có mặt sớm tối, cộng thêm gần đây không nhiều việc lắm nên Tần Xu dứt khoát cho nhân viên làm việc tại nhà vài tháng, đợi văn phòng mới hoàn thiện thì trở lại.
Cô tìm công ty chuyển nhà, dọn toàn bộ công ty đến nhà mình tạm một thời gian. Bận rộn cả ngày, đợi mọi người ra về mới được thả lỏng đặt mông, lướt điện thoại chuẩn bị đặt đồ ăn ngoài.
Tần Xu chợt nhận ra vài ngày nay mình chăm chăm chuyện nhà cửa nên quên nhắn tin cho Thẩm Cố, điểm tâm hay cơm tối cũng không mang.
Tần Xu nhấn mở khung chat giữa hai người, tin nhắn cuối cùng là từ thứ tư tuần trước, cô dặn anh nhớ ăn uống đầy đủ.
Cô biến mất lâu như vậy, ngay cả cơm cũng không đưa, vậy mà anh ta chẳng lo lắng, một câu hỏi thăm cũng không có.
Gã này rõ ràng không có trái tim.
Ngay cả quán ăn bên đường thường thấy mỗi ngày bỗng dọn đi thì cũng phải tò mò hỏi một câu chứ.
Ngón tay Tần Xu dừng ở ô trò chuyện, nghĩ mình phải nhắn gì đó nhưng tạm thời không biết nói gì, nhiều ngày im lặng đã lạ lẫm hơn rất nhiều.
Thôi bỏ qua, lấp đầy cái bụng trước đã.
Cô thoát ứng dụng chat rồi gọi đồ ăn ngoài, đứng dậy vào phòng tắm tháo trang sức.
Vừa đến phòng tắm, chuông điện thoại reo lên.
Là Phó Tư Dư.
Tần Xu ấn nghe.
Điện thoại vừa kết nối, Phó Tư Dư liền hỏi: “Xu, dạo này cậu và Thẩm Cố thế nào?”.
Cô tựa điện thoại vào bệ bồn rửa mặt, rót nước tẩy trang lên miếng bông, trả lời: “Mấy ngày nay bận quá nên mình không rảnh nói chuyện với anh ta, mình định đợi chốc nữa ăn tối xong nếu không mệt sẽ nhắn vài câu” – Có điều hôm nay có lẽ cô sẽ ngủ sớm, có thể sắp ngủ mới nhắn cho Thẩm Cố, không cần đợi tin vì dù sao anh ta có bao giờ hồi âm đâu.
– Gì chứ, cậu không nói chuyện với Thẩm Cố sao? – Phó Tư Dư vừa nghe đã sốt ruột quýnh đít. “Không phải mình đã bảo Thẩm Cố phải kết hôn trước sinh nhật năm nay nên cậu phải nắm lấy thời cơ tóm anh ta mà?”.
– Gần đây mình bận quá, Trần Lan mai phục ở văn phòng mỗi ngày, sao cậu đột nhiên gọi hỏi mình chuyện này thế?
Trước kia tuy hai người hay nói về tiến độ theo đuổi Thẩm Cố nhưng vẫn là Tần Xu mắng mỏ anh ta với Phó Tư Tư Dư, Phó Tư Dư sẽ đưa ra giải pháp hoặc trong lúc nói chuyện sẽ nhắc tới. Đây là lần đầu tiên Phó Tư Dư gọi đến hỏi.
Phó Tư Dư: “Trong bữa trưa nay, ông nội đã thúc giục Thẩm Cố kết hôn đó, lúc về mình thấy anh ta nhắc đến thiệp cưới, anh ta chuẩn bị viết thiệp mời rồi”.
– Cái gì, anh ta bắt đầu viết thiệp cưới rồi sao? – Giọng Tần Xu run lên. “Vậy… vậy còn cô dâu?”.
Phó Tư Dư: “Vẫn chưa có, anh ta bảo ông nội nóng ruột quá nên viết tên chú rể trước, đợi đến khi tìm được người thích hợp sẽ viết tên cô dâu nữa là xong. Mình thấy ông nội và vợ chồng chú hai lo lắng thật, tình hình nguy cấp lắm, xin cậu đấy, đừng cắt đứt liên lạc với anh ta”.
Tần Xu: “Được, mình biết rồi, bây giờ mình nhắn tin cho anh ta đây. Cúp máy nhé”.
Nói xong, Tần Xu ngắt máy, nhắn đại một tin Wechat cho Thẩm Cố.
[Tần Xu: Anh có ở nhà không?].
Khi nhắn tin này, cô thậm chí còn chưa nghĩ ra tiếp theo phải nói gì.
Tần Xu mở ứng dụng theo dõi, thấy hệ thống báo mười phút trước phát hiện có người đi qua.
Cô nhấn vào video phát lại, thấy 10 phút trước người đi qua chính là Thẩm Cố, cảm hứng phun trào như núi lửa.
Tần Xu hất tóc, với tay ra sau kéo khóa áo, cởi váy thay sang áo choàng tắm. Tiếp theo cô vặn mở vòi sen tưới nước ấm ướt đầu, xoa dầu gội lên tạo bọt rồi quấn tóc lại. Cô vào kho, sau đó trở lại với một cây búa và một cái tuốc nơ vít, tay năm tay mười với ống nước vòi sen một hồi. Dưới những nhát búa đập lẫn vặn gỡ ốc vít, ống nước không chịu nổi nữa, nước phun tung tóe khắp người.
Tần Xu trả búa và tuốc nơ vít về hộp dụng cụ, tay bợ mái tóc ướt sũng chạy sang nhà Thẩm Cố.
Một loạt động tác không chùn tay.
– Cứu, cứu tôi với Thẩm Cố.
Tần Xu chưa gọi đến lần thứ hai, trong nháy mắt cửa nhà Thẩm Cố đã bật mở. Anh đứng ngay cửa, vươn tay ôm eo Tần Xu, kéo cô vào lòng.
Mũi Tần Xu đập cộp vào lồ ng ngực rắn rỏi của anh, cô chớp mắt liên hồi. Tần Xu có thể cảm nhận được độ ấm của bàn tay dày rộng đặt ở eo xuyên qua áo choàng tắm.
– Đừng sợ, có chuyện gì, em nói từ từ thôi.
Giọng người đàn ông trầm thấp xuyên vào tai, Tần Xu thoáng giật mình, sau đó hoảng hốt giơ tay chống lên ngực anh. Đối mắt với tia nhìn ân cần, lo âu, trái tim Tần Xu thắt lại, đột nhiên không biết bịa chuyện thế nào.
– Tôi… Tôi… Chuyện là….
Thẩm Cố thấy ánh mắt né tránh của cô thì hiểu ngay, con cáo nhỏ đã sập bẫy rồi.Thẩm Cố: Đừng nhắn nữa, anh phải làm làm việc.Lời của J: Bộ anh núp sẵn trước cửa hay sao mà gõ là mở liền vậy?