Hai người đợi trên phòng một hồi, người giúp việc gọi cả hai xuống, nói cụ Thẩm đến.
Thẩm Cố dẫn Tần Xu xuống, vừa đến ngã rẽ cầu thang đã thấy ngay ông nội tóc muối tiêu chống gậy đứng ở đầu cầu thang. Ông mỉm cười nhẹ tênh nhưng vẫn toát ra khí chất lạnh lẽo.
Hồi còn bé, bà nội thường dẫn cháu gái đến thăm cụ bà Thẩm, Tần Xu gần gũi với ông cụ hơn những người lớn khác trong nhà. Tần Xu đã quen với nụ cười nước dão[1] của ông, cô cười chào hỏi: “Cháu chào ông nội”.
[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]
Ông cụ Thẩm lên tiếng: “Cháu Xu xinh xắn đến đấy à”.
Ông cụ cười ha ha: “Đúng là chỉ có Xu biết nói chuyện, ông rất thích cháu, cuối cùng Xu cũng trở thành cháu dâu của ông”.
Ông thò tay lấy bao lì xì trong túi đưa Tần Xu: “Đây, ông nội lì xì cho Xu”.
Tần Xu vui cười híp mắt: “Cảm ơn ông nội”.
– Còn cái này. – Ông cụ lấy một bao lì xì khác. “Bao này cho cháu Cố, Cố cầm lấy”.
Tần Xu nhận lấy, ngoái về phía Thẩm Cố, biểu cảm hơi đắc chí: “Ông nội bảo em cầm đấy nhé”.
Thẩm Cố ừ, nói tiếp: “Em cầm đi, lát nữa nhận tiền mừng của ba luôn”.
Tần Xu nghe vẫn còn lì xi, vô thức nhìn ba chồng. Mặt ông Thẩm cứng đờ, dưới ánh mắt kính trọng của con dâu, ông thầm mắng Thẩm Cố độc ác.
Rõ ràng nó biết ông không dễ có tiền riêng rồi, thằng oắt con dám “đâm sau lưng” mình.
Ông cười gượng, ra vẻ hào phóng: “Yên tâm, ba không quên phần hai con đâu”.
Ông quay vào phòng, tối hôm qua lúc đi ngủ, Thẩm Cố báo hôm nay sẽ đưa Tần Xu về, mẹ Thẩm Cố bảo ông chuẩn bị bao lì xì cho con dâu.
Bà Thẩm hạ lệnh nhưng không hạ ví, ông phải dùng tiền tiêu vặt mừng cưới cho Tần Xu, sau đó bị vợ tịch thu bóp ngay. Nghĩ sẽ lì xì cho hai vợ chồng một bao, ai dè Thẩm Cố vố tình nói trước mặt Tần Xu thế này, đã thế ba còn chuẩn bị những hai bao, làm sao ông không mừng tiền được, ngượng chết.
Ông nghiêng sang vợ ngồi cạnh, nhỏ giọng: “Bà xã, cái bao lì xì tối qua anh để sẵn cho con dâu đâu rồi?”.
Bà Thẩm nhẹ nhàng đáp: “Chồng à, tối hôm qua em soạn tiền mừng giúp anh rồi đó, chẳng lẽ anh chưa đưa cho Xu hả?”.
Ông Thẩm: “….”.
Vậy nên khoản tiền hôm qua chỉ tính cho mỗi Tần Xu, bây giờ phải chuẩn bị thêm một bao nữa.
– Vợ à em nói gì vậy, em không hiểu sao, anh không có tiền. – Ông dùng cơ thể cao lớn của mình chắn tầm mắt bên ngoài, chìa tay trước mặt bà. “Nhanh lên vợ, con dâu đang chờ bên ngoài kìa”.
Bà Thẩm liếc ông, thẳng thừng vạch trần: “Chồng giàu thế nào chẳng lẽ em không biết? Con trai vừa về anh đã mặt dày xin tiền, tiền của anh đâu?”.
Ông Thẩm ngượng ngập rút tay về, quay lại trừng Thẩm Cố một cái, vào phòng chia 1000 tệ chưa nóng ví thành hai bao lì xì.
Vừa đau lòng vừa đau mặt.
Đau mặt vì ông mừng con dâu 500 tệ ngay ngày đầu ra mắt, đau lòng là vì đây là toàn bộ số tiền mặt ông đang có.
Hôm nay bà Hàm Hạ chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, lúc dùng bữa Tần Xu tâng bốc mẹ chồng khéo tay hay làm không ngớt lời. Tần Xu gắp thức ăn lia lịa, rốt cuộc Thẩm Cố phải lấy đôi đũa của Tần Xu lại mới thôi.
Sau bữa trưa, Tần Xu lười biếng nằm trên giường lớn trong phòng Thẩm Cố, cô mở bao lì xì đếm tiền mừng vừa nhận từ ông nội và ba mẹ chồng.
Ông cụ và mẹ chồng lì xì rất đậm, nó căng phồng, cô không thể rút hết tiền một lượt. Đến bao lì xì của ba chồng, Tàn Xu đếm, miết mãi mới nhận ra có mỗi năm tờ này, suýt nghĩ mình hoa mắt.
Tần Xu kiểm tra vài lần, trong đây không có chi phiếu, cô bắt đầu rơi vào trầm tư.
Ba Thẩm Cố không hài lòng với con dâu nên cố tình cho 500 tệ để cô tự biết mình?.
Tần Xu cầm tiền, trở mình, rướn đầu về phía Thẩm Cố ngồi ở sô pha: “Thẩm Cố, có phải ba không thích tôi không?”.
Thẩm Cố điềm nhiên: “Đừng nghĩ bậy”.
– Thật mà, ba chỉ lì xì tụi mình 500 tệ thôi, hai đứa là 1000. Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên tôi nhận được ít tiền thế đấy.
Sự thật Tần Xu không quan tâ m đến tiền bạc, có nhồi đầy phong bao này cũng không tốn bao nhiêu tiền, quan trọng là số tiền lì xì trong ngày đầu ra mắt nhà chồng ít biểu thị thái độ của người nhà Thẩm Cố đối với cô.
Với khả năng tài chính của nhà họ Thẩm, 500 tệ này mang hàm ý: Rất – Vô cùng – Cực kì không vừa ý.
Thẩm Cố hiểu suy nghĩ của Tần Xu, không thể nói thẳng ba chồng lì xì ít đơn thuần vì ông không có tiền. Để tránh cô bắt chước mẹ kiểm soát ví tiền của mình, anh giải thích: “Ba không thích dùng tiền mặt nên ông không có nhiều tiền trong người lắm”.
Lời Thẩm Cố cũng khá có lý, thời đại này có rất nhiều người không giữ nhiều tiền mặt.
Tuy nhiên phong thái làm việc của một nhân vật hô mưa gọi gió trên thương trường chắc chắn rất chu đáo, ông nhất định sẽ chuẩn bị trước tiền mừng cho con dâu, không thể không rút tiền được.
Nghĩ thế nào Tần Xu cũng cảm giác ông Thẩm dùng 500 tệ ám chỉ mình không thích cô, với lại ông nội và mẹ chồng chẳng hỏi han hai vợ chồng thế nào, chỉ có mỗi ba anh nói bóng gió bảo cô hãy sinh con sớm.
Trong lòng ba chồng, mình chỉ có công dụng sinh con cho Thẩm Cố thôi.
Có điều bây giờ cô có muốn sinh thì Thẩm Cố cũng chẳng muốn.
Trước đây, để có thể cưới Thẩm Cố, Tần Xu bày mọi thủ đoạn quyến rũ anh ta đủ vô liêm sỉ rồi, những tưởng đăng kí kết hôn xong là đã được giải thoát nhưng không ngờ mới yên lòng vài ngày thì gặp phải ba chồng bất mãn.
Chẳng nhẽ cô phải chủ động rù quến[2] Thẩm Cố?
[2 – Bấm vào đây để xem chú thích]
Tần Xu lật sấp người người, nhìn Đường Tăng ngồi trên sô pha đằng kia, cô bật camera điện thoại xem mặt mình.
Xác nhận dung mạo xinh đẹp của mình một lần nữa.
Tần Xu vẫn không tin mình mỹ miều như thế mà không thể chinh phục một người đàn ông ở độ tuổi hừng hực cường tráng.
Nghe nói một khi đàn ông châm lửa thì rất khó dập tắt, một khi anh ta quỳ dưới váy mình thì mình sẽ đá văng anh ta, để anh ta chọn quỳ ván giặt hay dội nước lạnh.
Đôi mắt hoa đào nhìn Thẩm Cố không rời rộ lên vẻ hưng phấn, cô điều chỉnh tư thế, kéo váy lên, tay chống cằm, nũng nịu gọi: “Anh Cố”.
Thẩm Cố nhướng mắt, trước mặt là người phụ nữ xõa tung tóc, để lộ cần cổ thiên nga thon thả. Vạt váy được kéo tới đùi, đôi chân trắng nõn bắt chéo nhau, vòng eo mảnh khảnh khiến người ta mê mẩn tận cùng.
Đường cong uyển chuyển của Tần Xu phản chiếu trong con ngươi, Thẩm Cố cụp mắt, nghiêm nghị ra lệnh: “Kéo váy xuống”.
Nụ cười trên môi Tần Xu như thể bôi keo, cô vỗ vạt váy, trèo xuống giường. Cô đi đến trước mặt Thẩm Cố, ngón tay túm áo anh, khom lưng thổi vào tai. Thấy Thẩm Cố thờ ơ xem điện thoại, ánh mắt xẹt một tia xảo quyệt, mạnh mẽ áp môi vào môi anh.
Thẩm Cố mau lẹ tránh sang một bên, chống lên trán cản Tần Xu lại. Anh nhướng mày, giọng điệu chế nhạo: “Em quăng cần đấy à? Tôi không cắn câu đâu”.
Tần Xu bĩu môi hứ một tiếng, thở phì phò quay về giường.Tần Xu thích là nhích, đụng là chạm lại tới đâyyy.