Bẫy Người Về Dinh

Chương 41



Dứt lời, Thẩm Cố dán mắt vào vành tai loang đỏ, há miệng, lưỡi cuốn lấy vành tai, day day nhẹ.

– Ưm…

Tần Xu rên thật khẽ, cơ thể run rẩy, rụt cổ muốn đẩy Thẩm Cố ra nhưng phải đổi lấy sự trừng phạt nặng nề hơn của anh.

Đôi môi Thẩm Cố lần xuống, đặt những nụ hôn chi chít lên cổ Tần Xu, k1ch thích cơ thể cô run từng hồi. Mỗi khi Tần Xu không chịu nổi, muốn thoái lui thì anh liền cố ý m*t mạnh, làn da tuyết trắng nở rộ những dấu hôn đo đỏ lấm tấm.

Tần Xu suýt sụp đổ, cơ thể dâng lên một cảm giác tê dại lạ thường. Cô không dám chống đối nữa, vòng tay ôm lưng anh, nhỏ giọng nài nỉ: “Thẩm Cố, em sợ, anh đừng như thế”.

Thẩm Cố ngẩng đầu khỏi cổ Tần Xu, đôi mắt hoăm hoắm hút lấy đôi môi đỏ mọng. Anh giữ cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ bé đáng thương lên: “Suốt một buổi tối nay em bỏ mặc tôi ở nơi này, dũng cảm ra ngoài một mình mà bây giờ lại chết khiếp khi ở chung với tôi sao?”.

Giọng Thẩm Cố khàn đặc: “Tần Xu”.

Anh gọi mỗi tên cô như vậy, mím môi im lặng, nhìn đôi mắt hoa đào long lanh.

Ngọn nguồn của câu nói tủi thân này là vì Tần Xu vừa bỏ Thẩm Cố ra ngoài một mình, Tần Xu mấp máy định giải thích thì anh lại ép môi xuống, chặn miệng cô.

– Tần Xu, miệng của em chỉ biết lừa dối tôi. Vì sao em không thương tôi?

Câu hỏi này khiến Tần Xu chấn động, trơ như phỗng. Thấy Thẩm Cố hành động thiếu kìm chế, cô mơ hồ cảm nhận được gì đó.

Thẩm Cố ngẩng dậy, đối diện với đôi mắt bàng hoàng của Tần Xu, anh cười tự giễu: “Tần Xu, tôi đã dành cả trái tim mình cho em, còn em thì sao? Bốn năm trước em hủy bỏ hôn ước, bốn năm sau thì nối lại tình xưa chỉ vì lợi ích gia đình em. Em suy tính thiệt hơn rồi mới bắt đầu với tôi”.

Tần Xu không tưởng tượng được một người cao ngạo lạnh lùng có thể thốt ra những lời này, vành mắt Thẩm Cố phiếm đỏ đã chạm vào trái tim nhạy cảm của Tần Xu. Chóp mũi cô cay xè, lệ dâng đầy hốc mắt.

Đôi mắt say men nồng của Thẩm Cố phản chiếu lại đôi mắt ướt đẫm của Tần Xu, cõi lòng anh não nề. Thẩm Cố giơ tay, dè dặt lau khóe mắt Tần Xu: “Em đừng khóc, anh không chạm vào em nữa”.

Thẩm Cố chống tay lên ghế, đứng dậy, xoay ra ngoài để gió xua tan bớt mùi rượu.

Cánh tay mềm mại đột nhiên vòng quanh lưng Thẩm Cố, Tần Xu ngồi quỳ trên ghế sô pha, dán vào lưng anh: “Em không bỏ mặc anh, em đi mua thuốc cho anh thôi”.

Thẩm Cố khựng lại, Tần Xu sợ anh không tin, một tay ôm giữ eo không cho anh đi, một tay vội vã lấy thuốc giải rượu và thuốc dị ứng trong túi cho anh xem.

– Nè – Tần Xu đặt hai hộp thuốc ra trước mặt Thẩm Cố. Thấy anh quay lại xem, cô khụt khịt mũi, ấm ức: “Em thấy ngực anh ửng đỏ cả, sợ anh dị ứng bức bối, nhân viên lễ tân không dám đưa thuốc nên em phải ra ngoài mua. Làm sao anh dám buộc tội em không quan tâm anh, còn… còn không cho em giải thích nữa”.

Đôi môi Tần Xu bị vần vò sưng tấy, bởi thế khi ngước mắt, đôi mắt ầng ậc nước nhìn anh hết sức đáng thương.

Thẩm Cố cho rằng bộ dạng tội nghiệp này đã lừa gạt mình bấy lâu nay, hai hộp thuốc thì sao, cho dù là bạn bè bình thường cũng không bỏ mặc nhau như thế. Một cái máy phát hiện nói dối kém chất lượng còn nhận ra cô ấy không có tình cảm với mình, chứng tỏ Tần Xu kiên quyết không yêu mình thế nào.

Buồn cười thay, gần đây Thẩm Cố còn tự huyễn Tần Xu đã động lòng với mình

Mọi thứ đều do Tần Xu đóng kịch.

Trái tim Thẩm Cố tan vỡ, anh gỡ tay Tần Xu khỏi thắt lưng: “Anh ra ngoài cho tỉnh táo”.

Tần Xu nhận ra Thẩm Cố muốn bỏ đi, cô nghĩ nếu hôm nay không giải thích rõ ràng thì từ nay về sau anh sẽ không tin mình nữa. Tần Xu quýnh quáng túm lấy góc áo anh, cô buột miệng: “Cái máy đó đã đúng, em đã nói dối, đúng là em không thích anh trong những khoảng thời gian em trả lời”.

Sắc mặt Thẩm Cố nhất thời cô quạnh: “Tần Xu, em nhất định phải đâm một dao vào vết thương của tôi sao? Em cho rằng con tim của tôi làm bằng sắt đá à?”.

Thẩm Cố nghĩ sau khi nghe lời thật lòng của mình, Tần Xu cố ý nhắc nhở chuyện cô không thích anh một lần nữa.

Hai mắt Thẩm Cố đỏ tơ máu, Tần Xu sợ run, hấp tấp biện bạch: “Đúng ra, đúng ra là sớm hơn”.

Con ngươi điềm tĩnh của Thẩm Cố khẽ biến, chúng dán chặt vào mặt Tần Xu như thể đánh giá cô có hiểu những lời do chính mình nói không?

Tần Xu bị Thẩm Cố nhìn chăm chăm thì đỏ mặt, thành thật: “Mười lăm tuổi thì phải?”.

Thẩm Cố nghe ra Tần Xu dùng giọng điệu mông lung, cảm thấy cô tự lừa bản thân, anh bặm đôi môi mỏng, ánh nhìn nhìn Tần Xu sâu kín.

Tần Xu đã nói thật mà Thẩm Cố vẫn nghi ngờ, cô tấm tức: “Thật đó, hoặc là sớm hơn. Lâu rồi nên em không xác định rõ nữa, chẳng lẽ anh đã quên khi anh vừa lên đại học, em đã đến tìm anh đó sao? Nếu em không thích anh thì việc gì phải đi một quãng đường xa đến đó để phơi nắng chứ?”.

Tần Xu cố gắng tìm những chuyện mang tính xây dựng niềm tin cho Thẩm Cố: “Không tin, không tin thì anh đem máy phát hiện nói dối đến đây. Anh đừng hỏi em thích anh khi nào, anh cứ hỏi em có thích anh không. Câu trả lời của em tuyệt đối sẽ được nhận đèn xanh”.

Nói tới mức này mà Thẩm Cố không chịu tin thì anh sống uổng phí mấy chục năm cuộc đời quá.

Thẩm Cố lấy tay lau nước mắt cho Tần Xu: “Nếu em đã có tâm tư với anh sớm như thế, vì sao em lại hủy bỏ hôn ước với anh?”.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Thẩm Cố thất vọng khi phát hiện Tần Xu không thích mình từ năm 18 tuổi đến giờ, anh nghĩ vì Tần Xu từ bỏ hôn ước với mình bốn năm trước nên không có khả năng thích anh trước đó.

Tần Xu khóc, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, nghe anh hỏi thế thì bẽ bàng.

Thẩm Cố ôn hòa: “Được rồi, anh không hỏi nữa” – Anh biết Tần Xu dành tình cảm cho mình là đủ.

Tần Xu sợ Thẩm Cố giận, lí nhí: “Anh chưa từng nói thích em, ai ai cũng khẳng định em không xứng với anh. Họ bảo nhờ mối đính ước từ nhỏ nên mới trói buộc được anh. Sinh nhật năm ấy, bọn họ bảo tất cả là vì em tốt số, nhờ hai nhà đính ước cho nên một khi tốt nghiệp là đã trở thành vợ anh. Em không phục, em cho rằng, không dựa vào gia đình cũng khiến anh cầu hôn em nên đã có câu nói đính ước thuở nhỏ là trò đùa. Em muốn anh theo đuổi em, không ngờ anh hắt hủi em. Em đợi anh lâu như thế….”.

Một lời nói tuôn ra là Tần Xu càng thương tâm, bỗng nhớ Thẩm Cố thổ lộ anh đã trao tất cả tình cảm cho mình mà không nói từ khi nào, trong khi đó cô đã khai tất tần tật.

Nhỡ Thẩm Cố không thích mình sớm hơn mình thích anh ấy thì mình thiệt rồi?

Nghĩ tới đây, Tần Xu khóc dữ dội hơn, vài lần mở miệng muốn hỏi Thẩm Cố bắt đầu thích mình khi nào nhưng vì nghẹn ngào nên tưởi không nói nên lời. Cô muốn kìm nước mắt, ươn ngạnh ngẩng đầu nhìn anh, cánh mũi phập phồng.

Cảm giác phạm tội tày đình lan tràn khắp Thẩm Cố trong tức khắc, anh ấn Tần Xu vào lồ ng ngực, nghĩ xem khi nãy não có bị úng rượu không. Anh không nhớ mình có nói gì quá đáng với Tần Xu không nữa.

Tần Xu khóc nức nở trong lòng anh, Thẩm Cố đã gần tỉnh hẳn, muốn lấy khăn ấm lau mặt cho cô, vừa nhúc nhích thì Tần Xu khóc hăng hơn. Ngoại trừ khi mượn rượu quấy phá, Thẩm Cố chưa từng thấy Tần Xu khóc lúc tỉnh táo bao giờ, anh hết sức bối rối.

– Xu, anh sai rồi, anh không nên hung dữ với em.

Anh thành tâm hối lỗi: “Là anh do anh say, anh mất tỉnh táo, bốn năm trước anh không nên bỏ mặc em”.

Tuy nhiên trong thực tế, sự kiện Tần Xu tuyên bố trước đám đông vào bốn năm khiến Thẩm Cố ngỡ Tần Xu không thích mình nên mới phản cảm với hôn ước của hai gia đình. Cô không muốn lời nói đùa của người lớn trói buộc mình.

Thẩm Cố không biết Tần Xu đang đợi anh.

Anh nói rất nhiều nhưng Tần Xu không lọt tai được lời nào.

Không biết thời gian đã trôi bao nhiêu, Thẩm Cố đã nói toàn bộ những lời dỗ dành Tần Xu, ban đầu từ ăn năn đến của ngon vật lạ để thu hút cô.

– Em đói không, ăn gì nhé? Anh mua bánh ngọt nha?

– Hay là em ăn kem?   

– Trà sữa được không?

– Không thì ma lạt thang? 

– Anh dẫn em đi mua túi được không? Em lau nước mắt đi, mình đi ngay bây giờ luôn.

– Anh mở lại thẻ cho em rồi, tiêu dùng thả ga.

Một lát sau, Tần Xu ngẩng đầu khỏi lòng Thẩm Cố, mắt đỏ hoe: “Anh chưa từng nói anh thích em từ hồi nào, không phải, không phải chỉ mỗi em thích anh từ trước chứ?”.

Thẩm Cố: “…….”.  

– Vì chuyện này mà em khóc tới giờ à? – Giọng Thẩm Cố có chút bàng hoàng.

Tần Xu ngậm chặt miệng, mặc định câu trả lời này là chứng cứ anh động lòng trễ hơn mình.

Tần Xu trầm mặc, cô sửa lời: “Thật ra năm ấy em còn nhỏ, có thể chưa nhận thức yêu là thế nào. Em đơn giản thấy anh siêu cấp đẹp trai chứ chưa chắc thích anh, có thể do ngày trước anh trao đổi hai đứa mình cần bồi dưỡng tình cảm nên em mới rung rinh đó”.

Tần Xu liếc Thẩm Cố, không dám chắc: “Đừng nói là ngày anh bảo chúng ta phải vun đắp tình cảm là anh đã thích em đó chứ?”.

Cô muốn làm rõ chuyện này, không thể thừa nhận mình thích anh ấy từ sớm được.

Thẩm Cố bị câu hỏi của Tần Xu chọc cười, anh véo khuôn mặt bé xinh: “Em Xu, em muốn chọc anh tức chết à?”.

Thẩm Cố cứ tưởng cô khóc vì cả hai đã bỏ lỡ bốn năm qua, không ngờ điều cô quan tâm là anh thích mình trễ hơn mình thích anh

Tần Xu trợn trừng, dè dặt: “Anh còn giận hả?” – Em đã bày tỏ với anh rồi mà, sao anh còn giận?

Biết Tần Xu đã thầm mến mình từ lâu, khỏi phải nói Thẩm Cố phấn khởi thế nào. Anh bất lực nhìn Tần Xu tính toán, e ngại nếu nói ra sự thật mình chính thức nhận ra tình cảm của bản thân muộn hơn Tần Xu thì con người nói một đằng làm một nẻo này sẽ trở mặt.

Có điều Thẩm Cố không muốn nói dối Tần Xu chuyện này.

Mặt Thẩm Cố nghiêm túc, tỏ vẻ giận hờn, cười châm chọc: “Anh không được giận à? Bốn năm trước em công bố hủy hôn, mọi người đều biết em đá anh. Nếu anh tự ái, nóng giận nhất thời mà nhảy cầu thì hôm nay em chưa có chồng đâu”.

Nhắc đến chuyện này, Tần Xu chột dạ, ngượng ngùng: “Đâu phải người ta giễu cợt mỗi anh, bọn họ nói em không biết điều, đánh mất vị hôn phu hoàn mỹ như vậy, em cũng….” – Hết sức ân hận về hành động xốc nổi ngay lúc đó.

– Em cũng thế nào?

Tần Xu thẹn thùng thừa nhận.

Thẩm Cố ghì chặt vợ vào lòng: “Về sau nhất định phải trân trọng nhau hơn nhé”.

Tần Xu dễ bảo gật đầu, Thẩm Cố chỉ vào môi mình: “Em còn nhớ mình đã hứa gì khi dạo phố Thái Cao không?”.

Tần Xu nhớ mình còn nợ Thẩm Cố một nụ hôn, mặt đỏ lựng: “Đó là do anh bẫy em, em… em muốn đi tắm”.

Hai tay Tần Xu đẩy vai Thẩm Cố, định né trách tầm mắt nóng bỏng của anh nhưng anh đã dùng một tay giữ chặt gáy cô, cúi xuống, hôn lên môi.

Nụ hôn này dịu ngọt hơn nụ hôn trước vô vàn, đầu lưỡi vuốt theo đường nét môi Tần Xu như sợ chạm vỡ Tần Xu.

Tần Xu níu chặt ngực áo sơ mi Thẩm Cố, hồi đáp nụ hôn ấy, tất cả kinh nghiệm Tần Xu có được đều đến từ Thẩm Cố nên vấp váp vô cùng. Âm thanh của môi lưỡi quấn quýt chảy vào tai, nhịp thở của Tần Xu dần mất ổn định.

Được hôn đến mê cuồng ngây ngất, phéc mơ tuya bị Thẩm Cố kéo xuống tự lúc nào. Vai áo trễ xuống, Tần Xu dần lấy lại ý thức, cô co tay che bầu ng ực thoắt ẩn thoắt hiện, nhanh nhạy hơn bình thường.

– Thẩm Cố, anh vừa nói muốn mua bánh ngọt cho em đúng không?

Tần Xu nhớ láng máng khi Thẩm Cố dỗ mình đã nói không ngừng nhưng gặp ngay lúc cô khóc nấc nên không nghe được gì, chỉ nhớ mỗi bánh ngọt.

Thẩm Cố gỡ tay Tần Xu, mắt chăm chăm vào bầu sữa trắng tươi chăm chú, đôi mắt đen thẫm, thở hổn hển: “Ăn em trước, mai ăn bánh sau”.

Anh đặt môi lên xương quai xanh sắc nét, bế bổng Tần Xu lên, xoay vào phòng ngủ.

Mái tóc dày óng rũ xuống cánh tay Thẩm Cố, anh đạp đóng cửa. Tần Xu nhận thức sắp xảy ra chuyện gì, cô căng thẳng bấu cổ anh, nghe nói lần đầu tiên đau xé toạc, chiếc giường trắng phau khổng lồ kia khiến cô muốn bỏ chạy ngay khi chưa lâm trận.

– Thẩm Cố, anh thả, thả em xuống đã, em chưa tắm.

Giọng anh khàn đục: “Lát nữa rồi tắm”.

– Không, không được, chúng ta ở bên ngoài cả ngày rồi, bẩn lắm.

Tuy Thẩm Cố đã say sưa nhưng suy nghĩ vẫn minh mẫn, không bị mắc bẫy: “Không phải khi nãy em đã tắm rồi à?”.

Từ nhỏ Tần Xu là người cầu toàn, yêu cái đẹp, ưa sạch sẽ nên không cho phép bản thân có mùi mồ hôi. Ngay sau khi về nhà, cô đã chui tọt vào phòng tắm kì cọ toàn thân sạch bong thơm phức, sau đó mới mới thay quần áo tham gia liên hoan của nhóm Chu Yến Tường.

Tần Xu viện cớ thất bại, thanh quản run rẩy: “Vậy còn anh, anh tắm kĩ chưa?”.

Thẩm Cố đặt Tần Xu lên giường: “Anh tắm rồi”.

Tần Xu nhổm dậy dí mũi vào cổ áo anh, bắt đầu “vạch lá tìm sâu”: “Trên người anh toàn là mùi rượu không, hôi quá. Anh phải tắm”.

Thẩm Cố không quan tâm Tần Xu liến thoắng, cởi thẳng váy của cô.

Ngay cả váy cũng sắp bị lột ra khỏi đầu, Tần Xu bất hợp tác, Thẩm Cố không đủ kiên nhẫn, tốc váy cô lên tận eo, nắm cổ chân cô.

Mặt Tần Xu đỏ như tôm luộc, định túm chăn che chắn, Thẩm Cố kéo cổ tay rồi hôn lên đó, giọng ấm ách trêu chọc: “Tay này của em định làm gì?”.

Cổ chân Tần Xu co rút, mềm giọng xin xỏ: “Thẩm Cố, em hơi sợ, hình như em chưa sẵn sàng, hay để lần sau nhé?”.

Tần Xu giơ tay giật vạt áo anh, chiêu làm làm nũng này bình thường hiệu quả với Thẩm Cố nhất, đáng tiếc hôm nay vô dụng. Anh kiên quyết cực độ: “Em nằm là được, không cần chuẩn bị gì hết”.

Tần Xu: “….”

Nụ hôn lại rơi xuống cơ thể Tần Xu, cô hồi hộp tới nỗi tim suýt ngừng đập, run như cầy sấy: “Em, em nghe nói sau khi uống rượu không được mang thai, dễ ảnh hưởng đến trí tuệ em bé. Anh, hôm nay anh đã say đó”.

Cô bỗng hừng hực khí thế: “Đúng, anh uống rượu đó”.

Thẩm Cố ngẩng đầu, ánh mắt hun hút.

Nhân cơ hội này, Tần Xu chui tọt vào chăn, để lộ mỗi gương mặt nhỏ xíu hây hây. Cô vỗ vai anh an ủi: “Không phải em không muốn mà bởi hôm nay anh uống rượu rồi, không được tạo em bé đâu. Để lần sau nhé”.

Biểu cảm Thẩm Cố phức tạp, Tần Xu lấy chăn che nửa mặt, sợ anh không tin mình, ra vẻ tiếc hùi hụi: “Ôi, tiếc thật ấy”.

Nói xong, cô nghe tiếng Thẩm Cố kéo tủ đầu giường.

Tần Xu rướn cổ quan sát Thẩm Cố đang làm gì, đột nhiên chăn bị anh xốc lên, người rơi vào lòng anh. Anh ngậm môi cô, cổ họng bật cười: “Yên tâm, anh sẽ không để em hối tiếc đâu”.

Thẩm Cố lấy chiếc hộp trong tủ đầu giường đến trước mặt Tần Xu: “Đồ ngốc, em không biết khách sạn có cung cấp dụng cụ tránh thai sao?”.

Tần Xu bị hộp bao cao su trong tay anh bỡn cợt.

Đôi đồng tử đen tuyền cười như không dừng trên gương mặt trắng không tỳ vết, đợi xem Tần Xu có thể bày trò gì nữa.

Tần Xu hé môi, cảm nhận được nhiệt độ hai tấm thân dán lấy nhau, nhận ra hôm nay không thể thoát.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu thuyết phục thất bại thì chủ động phối hợp, để tránh rước lấy đau khổ.

Tần Xu chủ động ôm eo Thẩm Cố, cằm cọ vào ngực anh, đôi mắt lóng lánh ngước nhìn: “Vậy anh nhẹ nhàng thôi, anh đừng làm em đau”.

Cô nghe Phó Tư Dư nói nếu kĩ thuật lần đầu tiên tốt sẽ ổn hơn.

Thẩm Cố nghe Tần Xu dặn dò, ngớ ra, thành thật: “Anh biết rồi mà, anh đã đọc sách rồi”.

Nghe Thẩm Cố nói vậy, Tần Xu thoáng yên tâm hơn. Từ nhỏ, bất kể chuyện gì anh cũng xuất sắc hơn người, nếu đã nghiên cứu qua sách vở thì hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Tần Xu ôm Thẩm Cố, cố gắng thả lỏng bản thân hết cỡ, giao bản thân cho anh.

Không quá lâu để Thẩm Cố chứng minh cho Tần Xu sự chênh lệch giữa lý thuyết và thực hành lớn đến mức nào, nước mắt đẫm hàng mi, cô buộc tội anh: “Anh không hề xót em”. Nếu Tần Xu đủ sức mạnh, nhất định cô sẽ đạp Thẩm Cố rớt giường.

Thẩm Cố ôm Tần Xu, nhỏ giọng vỗ về: “Anh có xót em mà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.