Bẫy Người Về Dinh

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì Thẩm Cố chủ động gửi tin nhắn, Tần Xu xốc lại ý chí chiến đấu, khoác ngay chiếc túi nhỏ phóng nhanh về nhà lựa quần áo ngày mai mặc gặp Thẩm Cố.

Nói đến đây, Phó Tư Dư xứng đáng được ghi công, căn nhà cho Tần Xu mượn không chỉ có hàng xóm Thẩm Cố sát bên mà còn rất gần studio của cô, chỉ mất mười phút đi bộ. Đứng từ ban công nhà có thể nhìn thấy tòa nhà văn phòng, quả là vị trí đắc địa.

Về đến nhà, Tần Xu bay lên phòng quần áo ở tầng hai, chọn hơn chục bộ ném lên giường, thử từng món một, mỗi một thứ phải phối với hoa tai và giày thích hợp.

Đây là thói quen từ nhỏ của Tần Xu, phụ kiện đi kèm trang phục đều được chú trọng kĩ lưỡng.

Tần Xu nhàn nhã chụp ảnh mình trong những bộ trang phục kết hợp được.

Mặt khác, trong phòng riêng British Club Championship, hôm nay là sinh nhật anh em chí cốt từ nhỏ của Thẩm Cố – Chung Bác Duyên nên mời một vài bạn bè thân thiết đến ăn mừng.

Giữa phòng bao đặt một bàn chơi bài, vài người tay mạt chược đã tụ tập thành một bàn, một số khác hát hò bên cạnh. Những người còn lại một là đưa bạn gái đến, hai là ngồi xổm ngoài bàn công nấu cháo điện thoại với người yêu.

Riêng Thẩm Cố vừa vào đã ngồi xuống sô pha trong cùng, không dẫn bạn gái, không đánh bài, ca hát hay lướt điện thoại. Thẩm Cố chỉ ngồi lẳng lặng vậy thôi, hệt như không hòa hợp với bầu không khí náo nhiệt nơi đây.

Chung Bác Duyên vô cùng chối mắt, anh gọi Thẩm Cố: “Này Thẩm Cố, đừng ngồi đó nữa, đến đây chơi đi”.

Thẩm Hạo Vĩ ngồi đối diện ra trương hồng trung[2], cười nói: “Được đó, để tôi nhường chỗ cho anh ba luôn”. Nói xong quay đầu về phía Thẩm Cố, nói: “Anh ba chơi không?”.

[2 – Bấm vào đây để xem chú thích]



Hôm nay cậu ta dẫn bạn gái mới trắng mịn tươi mát chưa yêu được mấy ngày đến, cô gái ngồi bên cạnh nhìn cậu ta chơi bài, cẳng chân đùi lơ đãng cọ vào đùi cậu ta, cậu ta đã hứng tình mất tập trung tự lúc nào.

Thẩm Hạo Vĩ vỗ lên mu bàn tay cô bạn gái đặt dưới bàn, cô ta hiểu ý ngay, cười khanh khách đứng lên sang phòng khác chờ Thẩm Hạo Vĩ.

Thẩm Cố liếc cậu ta một cái, thản nhiên trả lời: “Không”.

Thẩm Hạo Vĩ hỏi những người khác có muốn chơi không, không ai đáp lời chèo kéo Thẩm Cố: “Anh ba, giúp em chơi hai lượt[3] đi, em có chút chuyện” 

[3 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Mọi người đều nhận ra cậu ta muốn làm gì, Chung Bác Duyên chọc: “Cậu tư Thẩm, cậu có chắc dì Thẩm không sinh cậu nhầm nhà đấy chứ? Tính cách của cậu đối lập với nhà họ Thẩm dữ vậy?”.

Nhà họ Thẩm gia phong nề nếp bậc nhất Nam Thành, trong ba thế hệ nhà họ Thẩm tòi ra một Thẩm Hạo Vĩ ngoại lai. Những người đàn ông khác trong nhà lãnh đạm, không gần gũi phụ nữ, nhiều người lén đùa với nhau nếu không phải vì duy trì nòi giống thì đàn ông nhà này sẽ không kết hôn luôn.

Nhà Thẩm Cố gồm bốn anh em, cậu cả và cậu hai chưa từng vướng bất kì tin đồn nào với phụ nữ từ khi sinh ra, còn với cậu ba Thẩm Cố thì sau khi người vợ đính ước từ nhỏ Tần Xu từ hôn thì vẫn một thân một mình, không nghe Thẩm Cố quen bạn gái. Cuối cùng là Thẩm Hạo Vĩ này thay bạn gái như thay áo, ít có ai ở bên cạnh cậu ta quá một tháng.

Thẩm Hạo Vĩ bị giễu cũng không tức giận, hớn hở đáp trả: “Nhà tôi đúng là có nguyên tắc không gần gũi phụ nữ, các anh trai tôi không hẹn hò là vì đặt tiêu chuẩn cao, mấy cành hoa tầm thường này không lọt vào mắt xanh nổi đâu”.

Nói đến đây, Thẩm Hạo Vĩ nhớ vài ngày trước đến tập đoàn Quang Sính gặp được Tần Xu cũng đang tìm anh ba. Vài năm trước, Tần Xu đã từ hôn anh ba trong tiệc sinh nhật, tuy anh cậu ta chưa nói gì nhưng không ai dám khua môi múa mép trước mặt người nhà anh. Ai ai cũng hiểu chuyện này mất thể diện đến mức nào.

Để chừa mặt mũi cho anh ba, Thẩm Hạo Vĩ cố ý hỏi: “Anh ba, gần đây cô cả Tần có đến công ty tìm anh không?”.

Chung Bác Duyên nghe thế, liếc Thẩm Cố một cái, thích thú hỏi thêm: “Cô Tần nào? Không phải Tần Xu chứ?”.

Thẩm Hạo Vĩ nói: “Còn ai trồng khoai đất này?”.

Chung Bác Duyên hào hứng: “Cô ấy tìm Thẩm Cố làm gì?”.

Thẩm Hạo Vĩ chỉ vừa giáp mặt Tần Xu, chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Cố đuổi đi nên cô ta nói gì với Thẩm Cố cậu cũng không biết. Anh ta đành ăn không nói có: “Nhất định là hối hận bốn năm trước giở trò khiến anh trai tôi trông rất nhỏ nhen, hiện giờ muốn tái hợp đây mà”.

Lời này đã đề cao hình tượng của Thẩm Cố nhưng cũng không hạ thấp Tần Xu, biến sự việc hủy hôn năm đó thành một chuyện vụn vặt, không có một chút sức nặng nào. Vợ sắp cưới nào lại nổi nóng từ chối chồng tương lai của mình, mất bốn năm mới chịu làm hòa, vòng phản xạ này chắc cỡ sông Trường Giang rồi.

Ngay lúc này, cửa phòng riêng bật mở, trợ lý của Thẩm Cố – Thường Hạo bước vào.

Thẩm Hạo Vĩ ngoắc tay gọi anh ta đến chỗ mình, hỏi: “Gần đây anh có thấy Tần Xu không?”.

Thường Hạo không rõ nên trả lời: “Cậu tư, ý cậu là gì, sao tự dưng hỏi về cô Tần?”.

Thường Hạo quay lại muốn quan sát sắc mặt sếp, Thẩm Hạo Vĩ khoác vai Thường Hạo: “Tôi hỏi cậu có gặp Tần Xu không, cậu nhìn anh ba làm gì?”.

Thường Hạo đắn đo: “Vài ngày trước có gặp cô Tần ở tiệc mừng thọ cụ Thẩm”.

Thường Hạo là trợ lý của Thẩm Cố, nếu Tần Xu có đến Quang Sính tìm anh chắc chắn sẽ bị bắt gặp. Anh ta nói vậy chứng tỏ mấy ngày nay Tần Xu không đến công ty tìm Thẩm Cố.

Thẩm Hạo Vĩ vốn muốn moi xem mấy ngày nay Tần Xu có đến công ty tìm Thẩm Cố không, không ngờ mấy ngày nay Tần Xu không đến, không chịu thua: “Dạo này Tần Xu không đến công ty tìm anh ba sao?”.

Thẩm Cố khó chịu lườm Thẩm Hạo Vĩ, ngữ điệu cảnh cáo: “Câm mồm”.

Thẩm Hạo Vĩ chơi bời lêu lổng nhưng là cậu út, địa vị trong nhà thấp nhất. Thấy Thẩm Cố không vui, Thẩm Hạo Vĩ ngượng ngùng ngậm miệng.

Trong phòng đều là những người thân thiết, bình thường tếu táo một hai câu nhưng trong lòng không thật sự nghĩ thế. Chuyện Thẩm Cố bị phụ nữ hủy bỏ hôn ước là chuyện không thể nhắc tới, bọn họ sẽ không lấy chuyện nãy giễu cợt anh.

Chung Bác Duyên tìm đại một chủ đề khác, cả phòng cười ầm lên.

Thẩm Cố vẫn ngồi đó, chưa từng đổi tư thế, điện thoại trong tay bỗng rung một cái. Thẩm Cố cầm lên xem, đôi mắt thoáng một tia thất vọng.

Là đối tác nhắn, không phải Tần Xu.

Anh bấm vào ảnh đại diện của Tần Xu, đã hai tiếng kể từ khi anh nhắn muốn đến thăm cụ Tần đang nằm viện, Tần Xu vẫn chưa trả lời.

Lần cuối cùng Tần Xu nhắn tin cho anh là chín ngày trước, hỏi anh ăn tối chưa.

Hôm đó cô ấy vừa dọn nhà cạnh bên, mặc một chiếc váy đen hai dây dài tới đầu gối sang nhà anh, còn đăng lên dòng thời gian.

Dòng thời gian này anh đã xem rất rất nhiều lần, xác nhận dòng trạng thái ấy Tần Xu cố ý viết cho mình đọc.

Trước đây mỗi ngày còn nhắn tin cho mình, kiên trì chưa bao lâu mà giờ đã biệt tăm.

Làm không đến nơi đến chốn.

Nửa vời.

Sóng chưa rã đã ngã tay chèo.

Thẩm Cố mím đôi môi mỏng, cúi đầu gõ vài chữ.

Thẩm Hạo Vĩ liếc ông anh mặt mày tối sầm kia, nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, không phải vì cô bạn gái đang chờ mình ở phòng khác mà không dám chơi mạt chược trước mặt anh ba. Cậu ta sợ cuống cuồng, đứng lên bảo: “Thường Hạo, chơi thay tôi đi, tôi ra ngoài hít thở không khí một lát”.

Cuối cùng chạy trời không khỏi nắng.

Thẩm Cố nghe Thẩm Hạo Vĩ bảo ra ngoài, anh ngoắc tay gọi cậu ta đến, hỏi: “Quen mấy người rồi?”.

Thẩm Hạo Vĩ vừa nghe thì rợn sống lưng, tay chân luýnh quýnh: “Em không nhớ rõ”.

Thẩm Cố thản nhiên hỏi lại: “Không nhớ à?”.

– Chắc tầm… 30, em không nhớ rõ thật mà anh ba – Từ hồi trưởng thành, cậu ta đổi bạn gái xoành xoạch. Không hợp, đổi. Thích ai hơn, đổi, làm sao cậu ta nhớ nổi. Dưới ánh mắt dao cau khoét vào mỏm đá của Thẩm Cố, Thẩm Hạo Vĩ thành thật khai báo: “Nhưng em cam đoan em chưa từng bắt cá hai tay, cua mấy cô một lúc, em chia tay cô cũ rồi mới tìm cô mới”. Chỉ là khoảng thời gian giữa hai lần đổi hơi ngắn nên mọi người không nhớ rõ mặt thôi.

Thẩm Cố cười nhếch mép: “Chơi bời lêu lổng, thiếu quyết đoán, học cái gì cũng bắt cóc bỏ dĩa, thiếu ý chí, không coi trọng tình cảm, vẻ vang lắm sao?”.

Thẩm Hạo Vĩ bị mấy lời khiển trách đổ ập xuống đầu, sợ đến nỗi chân run lẩy bẩy.

– Từ ngày mai đến Quang Sính làm trợ lý cho Thường Hạo.

Thường Hạo: Tôi từ chối trợ lý này được không?

Thẩm Hạo Vĩ buồn rười rượi: “Anh ba, em không quản lý công ty nổi đâu, anh tha em đi, em hứa lần sau không dắt bạn gái đến trước mặt anh nữa”.

Thẩm Cố không có ý bỏ qua cho Thẩm Hạo Vĩ, nghiêm mặt định dạy dỗ cậu em trai vô dụng tiếp thì âm báo Wechat vang lên.

[Tần Xu: Xin lỗi anh Thẩm, vừa nãy tôi bận].

[Tần Xu: Được thôi, ngày mai tôi và anh cùng đến thăm ông nội, mấy giờ vậy?]

[Tần Xu: Tôi đang chọn quần áo cho ngày mai, anh có thể xem giúp bộ nào đẹp nhất được không?].

Thẩm Cố mở lần lượt hơn chục tấm hình Tần Xu gửi, mỗi tấm mỗi kiểu.

[Tần Xu: Tôi thích nhất là ba cái đỏ, vàng, đen này. Vậy chọn cái nào bây giờ, rối não quá!]

[Tần Xu: Anh thích bộ nào, vì mặc để gặp anh nên hãy chọn bộ anh thích nhất đi].

Thẩm Cố đọc đến đây, khóe môi bất giác cong lên, đuôi lông mày nhuộm ý cười.

Thẩm Hạo Vĩ đứng trước mặt Thẩm Cố thảng thốt, mình hoa mắt rồi sao?

Cậu nuốt nước bọt, nhỏ giọng gọi: “Anh ba?”.

Thẩm Cố nhướng mắt nhìn Thẩm Hạo Vĩ, ý cưới nháy mắt tiêu tan, lạnh lùng ra lệnh: “Cút đi”.

Nếu anh ấy không bảo đến công ty báo cáo thì chứng tỏ anh ấy buông tha mình rồi, Thẩm Hạo Vĩ vắt chân lên cổ chuồn lẹ.

Tần Xu ngồi trên sô pha trong phòng thử đồ nhắn tin cho Thẩm Cố, còn hai bộ chưa thử, khi vừa mặc áo vào thì tin nhắn của Thẩm Cố đột nhiên xuất hiện, anh nói ông cụ Thẩm bảo anh đến thăm ông nội Tần.

Lúc này cô mới phát hiện mình bận rộn lựa quần áo, quên trả lời anh ta.

Nhắn liên tiếp tin liền, Tần Xu cũng không trông mong Thẩm Cố sẽ chọn quần áo cho mình, cô chỉ muốn Thẩm Cố thấy mình đẹp thế nào thôi. Cô tự tin mình mặc bộ nào cũng tuyệt đỉnh.

Bởi vì đã một tuần chưa nhắn tin cho Thẩm Cố, Tần Xu nghĩ cần kể bù tất cả chuyện mấy ngày trước.

[Tần Xu: Anh nhắn tin cho tôi thế này, tôi rất vui!]

[Tần Xu: Không nhận được tin nhắn của anh, tôi ngủ không ngon]

[Tần Xu: Không biết anh thích kiểu dáng nào thì tôi sẽ trăn trở cả đêm nay mất] 

Ngón tay Tần Xu liến thoắng nhập chữ, mừng rỡ phát hiện trên khung chat đã biến thành [Đối phương đang nhập]

Một lát sau có một tin nhắn mới.

[Thẩm Cố: Chọn màu đen].
Thẩm Hạo Vĩ: Không biết vì sao tự dưng anh tha không mắng nữa nhờ…. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.