Cô nghe thấy tiếng Viêm Hồng Sa chống giường bước đi, có phần mừng rỡ reo Hình như có thể đi được vài bước rồi này, lại nghe thấy tiếng xe lăn, Tào Nghiêm Hoa bảo Được rồi em Hồng Sa, mau ngồi lên đi, đẩy em đi ăn sáng.
Lúc đóng cửa, không biết là gặp được Một Vạn Ba hay La Nhận, giọng Tào Nghiêm Hoa bỗng cao vống lên một quãng tám: “Tiểu sư phụ của tôi đang giả vờ ngủ đấy.”
Mộc Đại nằm trong chăn tức đến trợn mắt.
Sau khi người đi hết, cô mới lề rề đứng dậy, lấy nước trong thùng đi đánh răng mặt, dọn dẹp xong xuôi rồi tới buồng lái, đám Viêm Hồng Sa đã sớm cơm nước xong – nói là cơm nước, kỳ thực cũng chỉ là mấy túi bánh mì nhỏ và bánh quy hôm qua mua, và nước khoáng.
Thấy Mộc Đại bước vào, Viêm Hồng Sa bỗng vươn tay gom hết bánh mì còn thừa trên bàn lại, ôm hết vào lòng mình, nói: “Không còn nữa, ăn hết rồi.”
Bánh mì trong tay Tào Nghiêm Hoa vốn mới xé vỏ, nghe vậy hai ba miếng tống hết vào miệng, cũng la lên Tôi cũng hết rồi, thật sự ăn hết rồi.
Nói xong đẩy Viêm Hồng Sa tót ra ngoài, tới cửa còn gọi Một Vạn Ba: “Tam Tam, ra đây đi, ngắm mặt trời mọc nào.”
Một Vạn Ba tức giận: “Mặt trời mọc xong từ đời nào rồi, ăn một bữa mà cũng không yên nữa.”
Có điều vẫn đi ra.
Thế nên trong buồng lái chỉ còn lại mỗi cô và La Nhận.
La Nhận cảm thấy buồn cười, anh từ tốn nhai bánh, dào dạt hứng thú nhìn Mộc Đại.
Mộc Đại rất dè dặt, cũng không dám nhìn La Nhận, biết anh đang nhìn mình, chỉ cảm thấy chân tay đặt đâu cũng không phải, làm bộ lựa lựa gạt gạt đống bọc giấy trên bàn, lẩm bẩm: “Thực sự ăn hết rồi à.”
La Nhận nhịn cười, không tiếp lời cô.
Còn phải lựa với chẳng gạt nữa à, không phải em vừa vào đã biết ăn hết rồi hay chưa sao.
Cô lại khách khí nói với La Nhận: “Anh xem, mấy người chẳng để dành cho tôi chút nào.”
La Nhận nhịn cười đến đau ruột, nói: “Tôi có dành mà, tôi để dành cho bạn gái tôi đó, nhưng mà cô ấy còn chưa tới.”
Lát sau, thật ngại quá, cô ấy tự mình tới rồi.
Nói: “Vậy là em còn gì.”
La Nhận hỏi: “Em là ai cơ.”
Cô nghẹn họng một hồi, nói: “Bạn gái anh chứ ai.”
La Nhận bật cười, cảm thấy cô đáng yêu không sao tả xiết, kéo qua ôm, thân mật cọ cọ hai má cô, cô vùi đầu không nói lời nào, tai đỏ lựng.
La Nhận: “Sau này em dậy sớm chút, nếu không đồ ăn sẽ bị giành hết đấy.”
Còn nói: “Mà cũng không sao, anh sẽ giữ lại cho em.”
Cô chỉ gật đầu, nhận lấy nước và bánh mì, thực ra cũng chẳng khác gì nước bánh bình thường, nhưng lại cứ cảm thấy khác khác, cầm trong tay dường như nặng hơn một chút.
Ngày đầu tiên, cảm thấy mọi thứ đều tuyệt vời, đến cả con trai ngọc trong biển kia cũng không còn đáng sợ như trước nữa.
***
Thuyền một lần nữa chạy vào vùng biển.
Càng đến gần, tâm trạng Viêm Hồng Sa càng trầm xuống.
Có lẽ là bởi vì còn trẻ nên luôn có thể vì một việc đáng mừng của người bên cạnh mà hưng phấn, đến lúc này mới chợt nhớ ra, chú mình còn trong biển, nhất thời lại cảm thấy mình không tốt, không nên vui vẻ, cũng không nên cười.
Cô nắm lấy áo Mộc Đại, nhỏ giọng nài nỉ: “Mộc Đại, tôi biết La Nhận rất tốt với cô, cô nói anh ta nhất định sẽ nghe, cô có thể bảo anh ấy nghĩ cách mang thi thể chú tôi lên không?”
Mộc Đại không biết nên đáp thế nào mới được, không thể làm gì khác đành an ủi cô: “Sẽ có cách thôi, hũ tro của cha Một Vạn Ba, và cả thi thể của chú cô, chúng ta đều sẽ có cách.”
Nói thì nhẹ nhàng, nhưng cách ở đâu ra chứ? Viêm Hồng Sa cắn môi, gác cằm lên mạn thuyền, lấy đầu gõ gõ.
Động cơ tắt đi, trên mặt biển lập tức tĩnh lặng.
Lúc này đây, mục đích rất rõ ràng, không phải là đấu cùng lão trai ngọc, cũng không phải là muốn bắt nó, chỉ là thay đổi những vị trí khác nhau để chụp ảnh, hi vọng có thể như suy đoán, ghép lại thành bức ảnh to lớn trong tưởng tượng.
Đám Mộc Đại đã không còn cảm thấy mới lạ gì với mắt nước, nhưng Tào Nghiêm Hoa là lần đầu xem, kinh ngạc vô cùng, miệng lẩm bẩm.
Thật đúng là không có cá, chắc bị dọa chạy hết rồi.
Từng mảng từng mảng lớn thế kia, là rong biển à? Vớt lên ăn được không?
Nhiều xương thật đấy…
Viêm Hồng Sa nghe gã lải nhải mà sốt cả ruột, nhìn lướt qua màn hình, sắc mặt dần thay đổi kỳ quái, hỏi Mộc Đại: “Chúng ta đang ở đúng chỗ hôm trước à?”
Chắc cũng không sai biệt lắm, trên mặt biển không thể định vị chính xác, chỉ có thể áng chừng bằng mắt, Mộc Đại hỏi cô: “Sao thế?”
“Chú tôi đâu?”
***
Không thấy Viêm Cửu Tiêu.
Viêm Cửu Tiêu bị tảo biển trói dưới đáy nước, đung đưa qua lại theo dòng nước, cứ thế biến mất.
Mộc Đại chỉ cảm thấy sau lưng nổi lên một luồng khí lạnh, xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Chuyện này dường như mang đến cho Viêm Hồng Sa một tia hi vọng hoang đường quái đản, cô siết lấy tay Mộc Đại, bất an liếm môi: “Mộc Đại, có khi nào chú tôi chưa chết không?”
Một Vạn Ba tạt cho cô một gáo nước lạnh: “Không chết mà tốt à? Ở dưới đáy biển lâu như vậy, không chết mới đáng sợ ấy.”
Viêm Hồng Sa bị hắn vặc lại, im bặt.
La Nhận suy nghĩ một chút: “Tôi cảm thấy khả năng bị dời đi khá lớn, dưới đáy nước dù sao cũng có một lão trai ngọc không ai đoán biết được như vậy. Phạm vi tầm nhìn của mắt nước có hạn, chúng ta vẫn nên dựa theo kế hoạch ghép hình ban đầu mà làm thôi, nếu như cách suy đoán trước đó không đúng thì lại tính cách khác.”
Sự thực chứng minh, suy nghĩ của La Nhận là đúng, đổi vị trí đến lần thứ ba, Một Vạn Ba chỉ cho Viêm Hồng Sa xem: “Kia đúng không?”
Kỳ thực không cần hỏi, tất cả đều biết là Viêm Cửu Tiêu mặc đồ lặn, còn đội mũ lặn, dáng vẻ rất nổi bật.
Giờ đây, y đang nằm dưới đáy biển với một tư thế vặn vẹo, như đang làm động tác gì.
Trong lòng La Nhận khe khẽ thở dài, nói: “Tiếp tục thôi.”
***
Chụp xong một lượt, cảm thấy đặt vào vùng biển này đã đủ lớn, ảnh mắt nước chụp có đến cả trăm tấm, bị trùng cũng không sao, lưu cả lại cho Một Vạn Ba từ từ ghép, đám La Nhận đến buồng chính, thương lượng xem làm sao để đối phó với lão trai ngọc.
Theo tình hình trước mắt, lão trai ngọc này cũng chỉ có thể ra oai trong hoặc trên mặt biển, mấu chốt là tách nó ra khỏi nước.
Mà mấu chốt quan trọng hơn là, tách lão trai ngọc và Hung Giản ra.
Viêm Hồng Sa nhớ tới video lão trai ngọc phơi trăng chú cô gửi cho cô: “Chúng ta có thể kiên nhẫn một chút, đợi đến đêm trăng tròn, nó lên bờ rồi sẽ dễ bắt hơn.”
La Nhận trầm ngâm đôi chốc: “Chuyện này rất khó nói, cô không thể xác định được có chắc là lão trai ngọc sẽ nổi lên mặt nước đêm trăng tròn hay không, huống chi, hơn mười ngày nữa trăng mới tròn, cũng không thể ăn dầm nằm dề phí thời gian ở đây được.”
Tào Nghiêm Hoa suy nghĩ: “Hay là, tôi một mình chèo thuyền ra biển? Không phải lão trai ngọc có thói quen tập kích thuyền mò ngọc đơn độc sao?”
La Nhận cười khổ: “Anh không biết bơi, sợ rằng lão trai ngọc còn chưa bắt được đã lạc mất anh rồi.”
Mộc Đại bỗng nghĩ tới cái lưới.
La Nhận cảm thấy vẫn không ổn: “Góc độ của lưới xích quá kén, phương hướng và tốc độ di chuyển của lão trai ngọc lại không thể dự đoán. Có thể tính là một phương án, nhưng cũng không phải phương án tốt nhất.”
Vậy phải làm sao mới được, chân mày Mộc Đại nhăn tít lại.
Tào Nghiêm Hoa thở dài: “Nếu có người khổng lồ thì tốt rồi.”
“Người khổng lồ nhé, có thể lên chín tầng trời ngắm trăng, có thể xuống năm biển bắt rùa, ào ào một phát, hai ngón tay kẹp lấy nó nhấc lên, nếu không thì, lấy một cái lưới thật lớn, phần phật một cái, cũng tóm được rồi.”
Nghĩ gì nói nấy, Viêm Hồng Sa nguýt gã.
La Nhận lại giật mình: “Hình như, đúng là có thể, có nhớ hôm đó không, sau khi lão trai ngọc bị chọc tức thì nổi lên mặt nước xoay tròn ấy?”
Đương nhiên là nhớ rồi, đến giờ Tào Nghiêm Hoa vẫn còn thấy sợ: “Như phong hỏa luân ấy, vù vù vù, kề đến ai là người đó thấy máu.”
Mộc Đại vô thức liếc qua vai La Nhận.
La Nhận nói: “Khi đó, dưới đáy nước lại an toàn hơn, nếu như dưới nước có một tấm lưới đủ lớn, có thể bắt nó từ dưới lên.”
Lý thuyết thì đã rõ, nhưng thực hành thì có vẻ như không thể, Viêm Hồng Sa mở to mắt:
“Sao anh trải được một cái lưới to như vậy dưới nước chứ, không thực tế.”
La Nhận đứng dậy tìm giấy bút, sau đó qua đây, đầu tiên vẽ lên giấy một con thuyền.
So với Một Vạn Ba, đúng là vẽ có chút không bằng, có điều trong mắt Mộc Đại, anh làm gì cũng giỏi hết.
Cô chống má xem.
La Nhận lại vẽ thêm một con thuyền khác, cách con thuyền trước đó một khoảng, đặt song song.
Viêm Hồng Sa la lên: “Chúng ta không có hai con thuyền.”
Mộc Đại trừng cô: “Thế nên cô mới không nghĩ ra, thuyền có thể đi thuê cơ mà.”
Viêm Hồng Sa bị cô làm cho nghẹn họng, lại không cam lòng cô và La Nhận kẻ xướng người họa như vậy, thốt một câu rất không liên quan: “Bớt chim chuột đi được không?”
Hử, chuyện này liên quan gì đến chim chuột? Mặt Mộc Đại nóng lên, đang không biết phải đáp trả thế nào, La Nhận lại hời hợt nói một câu: “Tất nhiên là không được rồi, người nói phải có người tiếp lời chứ.”
Mộc Đại cảm thấy đúng cực kỳ.
Viêm Hồng Sa phẫn nộ, không nói nữa.
La Nhận tiếp tục, trên mỗi chiếc thuyền đều thả xuống một cái lưới từ mạn thuyền.
Anh giải thích: “Hai con thuyền phải cách nhau một khoảng, vùng nước giữa hai thuyền chính là chỗ chúng ta săn lão trai ngọc, thuyền mò ngọc để dụ lão trai ngọc cũng chỉ có thể hoạt động trong vùng nước này.”
Vừa nói, anh vừa vẽ thêm một con thuyền nhỏ ở vùng biển chính giữa, trên thuyền nhỏ có một hình người, vẽ xong liếc nhìn Mộc Đại rồi trên đầu hình người phẩy thêm một nét, ý là bím tóc.
Điều này tức là, người trên thuyền nhỏ là nữ.
Viêm Hồng Sa sợ hãi kêu lên: “Tôi à? Chân tôi còn chưa khỏe mà.”
La Nhận nói: “Cô cứ ngoan ngoãn ở trên thuyền đánh cá cho tôi, trên thuyền gỗ này, tôi là vẽ Mộc Đại.”
Viêm Hồng Sa hít ngược vào một hơi khí lạnh, lẩm bẩm: “Bạn gái mình cũng xuống tay được, thật nhẫn tâm.”
Mộc Đại cũng hơi khẩn trương, có điều cũng không quá hoảng sợ, trong tiềm thức cảm thấy, La Nhận nhất định là có sắp xếp.
Quả nhiên, anh vẽ thêm một sợi dây thừng căng giữa hai thuyền lớn.
“Với khinh công của Mộc Đại, đi trên thừng không thành vấn đề, như vậy, Mộc Đại lên thuyền hay lên thừng đều thành thạo cả, có thể nghĩ cách dụ lão trai ngọc lên mặt nước. Lúc này…”
Nói đến đây, anh dùng bút vẽ thêm ở hai thuyền đánh cá mỗi bên một người.
“Tào Nghiêm Hoa và Viêm Hồng Sa sẽ từ hai bên thuyền lớn thả lưới xuống vuông góc với mặt nước, phải bảo đảm gắng hết sức im hơi lắng tiếng. Còn tôi và Một Vạn Ba…”
Anh dừng lại một chút: “Bọn tôi xuống nước, ở dưới ráp hai tấm lưới vào với nhau.”
Anh ra dấu tay hợp hai thành một: “Xem hiểu không, cứ như vậy, hai tấm lưới bên dưới lão trai ngọc kết thành một, lúc này, chỉ cần nắm đúng thời cơ, bánh tời trên hai chiếc thuyền đồng thời hoạt động là có thể nhanh chóng vớt lão trai ngọc ra khỏi mặt biển.”
Miệng Tào Nghiêm Hoa há ra, mãi không ngậm lại được.
Gã nói: “Chỉ cần có thể tách khỏi mặt nước, đến lúc đó muốn chém muốn giết đều là do chúng ta?”
Càng nghĩ càng hưng phấn, đang định nói thêm gì, La Nhận bỗng nhìn ra sau gã: “Xong rồi?”
Phía sau vang lên giọng Một Vạn Ba: “Xong rồi.”
“Là tranh?”
Khóe miệng Một Vạn Ba giật một cái: “Là tranh, tự qua đây xem đi, thật sự là…”
Hắn dùng một từ nghe có vẻ châm chọc.
“Thật sự là, trông rất sống động.”
***
Trên màn hình máy tính, Một Vạn Ba đã ghép xong hình, cũng không phức tạp, chỉ là một cảnh tượng, một cảnh tượng cổ xưa thì có thể phức tạp bao nhiêu chứ?
Xương trắng rậm rạp dày đặc, xếp thành dãy núi, rừng cây, cạnh đó còn có một con sông, tựa như một bức họa mộc mạc đơn giản, tượng hình, hội ý.
Sở dĩ nói trông rất sống động, là chỉ nhân vật bên trong bức tranh.
Không phải là xếp thành, mà là thật, người chết, hơn nữa, cảnh tượng này, tổng cộng có hai bức, bức thứ hai chưa hoàn thành.