Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 3 - Chương 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời tối rất nhanh.

Xe la lắc lư, con đường đi mà cứ như không có điểm cuối, trên xe rất nhiều người đang gà gật ngủ, buồn ngủ giống như có thể truyền nhiễm vậy, mí mắt Mộc Đại nhanh chóng díp lại.

Trong lúc mơ màng, có người đẩy đẩy tay cô, đưa cho cô một tấm chăn mỏng, Mộc Đại lơ mơ nói cảm ơn, trùm chăn lên đắp rồi thiếp đi.

Cô mơ thấy La Nhận.

Anh đứng trong vầng sáng, mỉm cười nhìn cô.

Mộc Đại vui mừng chan chứa, chạy tới, nhưng đến lúc tới trước mặt, La Nhận bỗng đổi sắc mặt, vươn tay đẩy cô ra.

Nỗi phiền muộn khổng lồ không thể tan ra kia, đến trong mơ cũng có thể cảm nhận được, Mộc Đại lập tức tỉnh lại, xe la vẫn đang lắc lư, ánh trăng treo cao trên đường núi, Mộc Đại vì giấc mơ này mà cảm thấy tủi thân, sờ lên mắt, khóe mắt như vẫn còn vương nước mắt.

Nước mắt trong mơ.

Trước xe la treo một ngọn đèn bão để soi sáng, cô hỏi Trát Ma: “Còn chưa tới nơi à?”

Trát Ma chỉ về phía khoảng trũng trên núi: “Sắp tới rồi!”

Trát Ma thấy bằng cách nào vậy? Sao cô mở hai mắt mắt hết cỡ ra nhìn vẫn không thấy được ngọn đèn nào trong thôn thế.

Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Mộc Đại hơi lắp bắp: “Thôn các anh…không có điện à.”

Trát Ma nói: “Cũng sắp lắp rồi, sang năm cô đến nữa là có thôi.”

Đối với Mộc Đại mà nói, đây cũng chẳng phải tin tức tốt gì, cô vội lấy điện thoại ra.

Quả nhiên, điện thoại không có sóng.

Hệt như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu: Thế này thì cô sao liên lạc được với La Nhận nữa?

***

Đêm xuống, ở tạm trong nhà Trát Ma, cha Trát Ma mất từ hai năm trước, chỉ có hắn và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, trong nhà hai tầng đều có lan can bằng đá, tầng dưới làm chuồng cho la, tầng trên là nơi người ở, trên nóc còn có một sân phơi.

Điện thoại không có sóng, Mộc Đại lo lắng mà không biết phải làm sao, thậm chí còn ôm lòng cầu may lên nóc nhà: Biết đâu lên nóc sẽ bắt được sóng thì sao?

Khoa học vả cho cô một phát: Không có sóng là không có sóng, cô leo cao đến đâu cũng sẽ không có.

Cô không ngủ được, ngồi trên sân phơi thở vắn than dài, Viêm Hồng Sa đi ra gọi cô đi ngủ, ngửa đầu nhìn cô, nói: “Ôi dào, không liên lạc được thì thôi, cô có biết thế nào là tiểu biệt thắng tân hôn không?”

Cụm từ đó dùng như thế hả? Mộc Đại không muốn để ý đến cô, nhưng vẫn phải nhịn cơn cáu kỉnh xuống giải thích với cô: “Hôm nay là thứ Tư, thôn này chỉ có Hai Tư Sáu mới ra ngoài họp chợ, đám La Nhận mai đến cửa núi chỗ cái cây tết đuôi sam đó rồi sẽ không biết phải đi tiếp thế nào, cũng chẳng có ai dẫn họ vào.”

Viêm Hồng Sa cũng biết cô lo lắng, nhưng không tìm ra được lời nào để trấn an cô, đành buồn bực tự về phòng trước.

Mộc Đại ngồi thêm một lúc, chợt nghĩ ra một biện pháp, vội đứng dậy xuống dưới tìm Trát Ma.

Trát Ma vẫn chưa ngủ, đang ngồi cùng mẹ đan mũ hoa trúc (*), nan trúc chỉ nhỏ bằng nửa que diêm, từng sợi từng sợi lên xuống trong tay, vậy mà lại có thể đan thành hình hoa văn tỉ mỉ cực kỳ.

(*) Mũ hoa trúc (花竹帽) là loại mũ trúc của người dân tộc Mao Nam.

timg

Bà mẹ nhìn Mộc Đại cười, lấy một cái ghế xếp căng bằng thừng ra, mời cô ngồi.

Mộc Đại cảm ơn rồi ngồi xuống, hỏi Trát Ma, mai có thể đánh xe ra ngoài không? Bao nhiêu tiền một chuyến?

Cô nghĩ, hay là mình bỏ ra ít tiền, nhờ Trát Ma ngày mai đánh một chuyến xe la riêng, tới vị trí có cái cây đuôi sam ở cửa núi kia, chờ La Nhận. Bằng không, mình đưa điện thoại cho Trát Ma, bảo hắn ra ngoài gọi cho La Nhận, ít nhất thì cũng phải nói tình huống và hướng đi của mình cho La Nhận biết.

Trát Ma nghiêm túc trả lời cô.

Sở dĩ chỉ ra ngoài họp chợ vào Hai Tư Sáu là vì cả thôn chỉ có một con la này, không thể dùng quá ác, con la đi một ngày đường, chân cũng yếu mỏi, nhất định phải nghỉ ngơi một ngày, nếu mai lại ép buộc bắt con la kéo xe, con la bị thương là chuyện nhỏ, mà ảnh hưởng tới việc họp chợ của thôn dân ngày hôm sau mới là chuyện lớn – nhiều năm vậy rồi, đã định sẵn Hai Tư Sáu sẽ giao hàng, nhận hàng, nếu làm rối loạn thời gian thì sẽ lỡ việc.

Mộc Đại chán nản cực kỳ.

Bà mẹ dường như nghe không hiểu cô nói gì, chỉ nhìn cô cười, Mộc Đại gượng cười nói chia tay với bà, lê bước ra ngoài.

Mới đi chưa được hai bước, Trát Ma ở phía sau lại gọi cô.

Hắn chạy qua, tỏ vẻ ngại ngùng, xoa xoa tay nói ban nãy có mẹ ở đó nên hắn không nói được.

Còn nói: “Nếu cô thật sự có chuyện gấp, mai tôi rảnh, có thể chạy ra cửa núi một chuyến. Tuy tôi chạy không nhanh bằng la nhưng đi nhanh thì cũng tới được, trên đường tôi cũng có thể gọi điện thoại giúp cô, nhưng mà…”

Hắn ấp úng, tựa hồ thấy khó mà mở miệng được: “Nhưng mà, cô có thể cho tôi ít tiền được không… Một, một trăm…”

Mộc Đại kinh ngạc: “Một trăm?”

Trát Ma sợ hết hồn, lắp bắp: “Tám…tám chục cũng được.”

Mộc Đại vội xua tay: “Không phải không phải, tôi không có ý đó…”

Con đường kia thật sự khó đi, lại có đến bảy tám dặm sình lầy, Trát Ma vì muốn cho la nghỉ ngơi mà định tự chạy ra, mệt thì đã đành, còn mất trắng cả một ngày nữa.

Một trăm tệ này, cho cũng phải thấy ngượng, cảm giác như mình đang lợi dụng người ta vậy.

Trát Ma bớt ngượng ngùng, dặn cô: “Cô đừng nói chuyện lấy tiền với mẹ tôi đấy nhé, nói rồi mẹ lại mắng tôi.”

Chuyện rốt cuộc cũng có cách giải quyết, trong lòng Mộc Đại thoải mái hơn nhiều, hỏi thêm một câu: “Bình thường anh sống bằng nghề đánh xe la thế này à?”

“Ừ đúng, đánh xe la ra ngoài, mọi người trả tiền xe, tôi cũng thuận tiện mang hàng đi bán, cô thấy rồi đấy, lúc rảnh rỗi, tôi và mẹ sẽ đan mũ hoa trúc.”

Hắn chợt nhớ ra điều gì, kéo Mộc Đại về phòng, lấy ba cái mũ hoa trúc xếp chồng lên nhau đưa cho cô, nói trong núi mưa nhiều, đội mũ trúc che mưa cũng tốt.

Còn lấy không của người ta mũ hoa trúc nữa, Mộc Đại càng thêm áy náy, khăng khăng muốn đưa tiền, nói mẹ hắn kiếm sống bằng nghề đan mũ hoa trúc này đã chẳng dễ dàng gì, cô không thể lấy không.

Trát Ma cười ha hả: “Mẹ tôi không phải kiếm tiền bằng cái này đâu, mẹ tôi là bà mo nhân duyên nổi tiếng đấy, trai gái mười dặm tám thôn quanh đây đều tìm mẹ tôi xem cả, cứ tới là lại mang bao nhiêu đồ tốt sang biếu.”

Mộc Đại tò mò, bà mo nhân duyên là gì?

Trát Ma giải thích cho cô, trong thôn trong tộc họ tuy là yêu đương tự do nhưng hôn nhân lại không được tự chủ như vậy, phải được cha mẹ đồng ý, bà mối dắt mối, sau đó còn phải tìm bà mo nhân duyên, để bà mo xem xem hai người có thể ở chung với nhau không.

Bà mo nhân duyên gật đầu rồi, đôi lứa mới có thể yên lòng kết làm vợ chồng, nếu bà mo nhân duyên lắc đầu thì dù đôi bên có yêu nhau thế nào đi chăng nữa cũng sẽ tan rã.

Thần kỳ thế cơ à, Mộc Đại nhỏ giọng thì thầm: “Có chuẩn không?”

Trát Ma kiêu hãnh đáp: “Chuẩn chứ, nếu không người tám thôn mười dăm sao chịu tới xem?”

Bà mẹ dường như cũng biết là Trát Ma đang khen mình, nở nụ cười rộ, nếp nhăn trên mặt rất sâu, từng vệt từng vệt.

Nhịp tim Mộc Đại dồn dập như trống trận, hỏi Trát Ma: “Có thể xem cho tôi không?”

***

Trát Ma nói: “Nhưng cô chỉ có một mình, xem sao được? Để tôi hỏi mẹ tôi thử xem.”

Hắn đi qua, dùng tiếng Mao Nam nói vài câu với mẹ, sau đó kêu Mộc Đại qua đó ngồi: “Mẹ hỏi là, cô có mang theo món đồ gì người kia tặng không?”

Có chứ, Mộc Đại vội vàng tháo cái còi La Nhận cho trên cổ xuống, dây đeo màu trắng bạc, cái còi nhẵn nhụi, bên cạnh treo một viên ngọc trai màu trắng.

Bà mẹ cầm lên, cẩn thận soi dưới ánh đèn, cười nói gì đó, Trát Ma nói: “Mẹ tôi nói, thật xinh đẹp.”

Có người khen đồ La Nhận tặng đẹp, thực sự nghe còn thích ý hơn cả khen cô, Mộc Đại cũng hơi hơi kiêu hãnh, tự nhủ trong lòng: “Tất nhiên rồi.”

Bà mẹ lấy từ mảnh vải quấn quanh thắt lưng ra một cái túi thêu màu xanh, từ trong miệng túi kéo ra một sợi thừng bện màu đỏ, dùng ngọn đèn đốt, lúc đốt gần hết thì bỏ vào lòng bàn tay trái, Mộc Đại á khẽ một tiếng, nghĩ: Lỡ đốt phải tay thì phải làm sao.

Nhưng chuyện đó cũng không xảy ra, có thể là vì bà mẹ làm đã quen, có thể là do vết chai trong lòng bàn tay bà quá dày nên không còn cảm giác đau nữa. Hai tay bà chà vào nhau, cho đến khi cả hai lòng bàn tay đều dính tro đen của sợi thừng cháy.

Sau đó ra hiệu bảo Mộc Đại giơ ngang tay phải lên, lòng bàn tay úp xuống, lòng bàn tay bà thì ngửa lên, nhẹ nhàng hợp lại với tay cô.

Tay kia cũng ngửa lòng bàn tay, bảo Trát Ma một tiếng, Trát Ma nhanh chóng đặt sợi dây treo cái còi vào lòng bàn tay bà.

Trong phòng lập tức yên lặng.

Cửa sổ đều đóng chặt, đến cả ngọn lửa trong đèn dầu cũng không nhảy nhót nữa, bà mẹ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, đôi môi khô róc chậm rãi mấp máy.

Tay bà vừa khô vừa gầy, đầu ngón tay có vẻ như vì bị nan trúc cắt phải nên quấn không ít băng dán, mà băng dán vì làm lụng cả ngày nên sớm đã chuyển thành màu tro xám.

Không biết phải chờ đến bao lâu, Mộc Đại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Tin hay không tin, trong lòng cô cũng không nói chính xác được, ban đầu nhờ mẹ Trát Ma xem cho mình, nửa là tò mò, nửa là thấy thú vị, nhưng lúc này khi đang thực sự tiến hành, trong lòng lại dâng trào thấp thỏm.

Nếu là tin xấu thì sao?

Nghĩ thế bèn thấy hơi hối hận, cảm thấy mình không nên xem, nếu là tin xấu thì chẳng thà không biết còn hơn.

Bà mẹ buông tay Mộc Đại ra, so với ban nãy, sắc mặt bà có phần nặng nề, quay sang nói chuyện với Trát Ma, dùng tiếng địa phương, Mộc Đại nghe không hiểu, nhưng cũng nhận ra được, sắc mặt của Trát Ma dường như cũng nghiêm túc hơn nhiều.

Sao vậy? Lòng cô dần dần căng lên.

Trát Ma đưa sợi dây chuyền gắn còi cho cô, nói: “Để tôi đưa cô ra ngoài.”

Tim Mộc Đại trầm xuống, cô máy móc đứng lên đi theo Trát Ma, khi tới cửa, quay đầu thoáng nhìn lại.

Bà mẹ cúi đầu, đan cái mũ hoa trúc trong tay, như đang thở dài.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng, ban đêm trời rất lạnh, không có đèn, nín thở lắng tai, còn có thể nghe thấy tiếng con la bên dưới đang đi lòng vòng tản bộ, phun khí.

Mộc Đại hỏi: “Sao thế?”

Trát Ma trầm ngâm hồi lâu, khó xử lên tiếng: “Trước đây, trong thôn cũng có một đôi tới xem, hai người họ rất hợp nhau, nhưng mà, mẹ tôi lại nói là không được. Bởi thế nên trong nhà không đồng ý, hai người họ ôm nhau khóc lóc, sau đó chia tay. Sau nữa, sang năm mới, cả hai đều tìm được người mới, tình cảm rất nồng thắm, còn tốt hơn trước kia.”

Mộc Đại nhìn hắn chằm chằm: “Mẹ anh đã nói gì?”

Trát Ma bị cô nhìn mà lúng túng, giậm chân một cái hạ quyết tâm, nói ra: “Mẹ tôi nói, người cuối cùng anh kia ở bên không phải là cô.”

Trong tai Mộc Đại ông ông, hỏi: “Vì sao?”

Trát Ma cũng không nói rõ, hắn lúc thì xoa tay lúc lại giậm chân, cứ lải nhải lộn xộn: “Mẹ tôi cũng không hiểu, nói là rất quái lạ, mẹ tôi cũng nhìn không rõ, nhưng chỉ biết là không phải cô, hai người rất hợp nhau, nhưng không biết vì sao mà giữa chừng không thấy cô đâu nữa… Cuối cùng người bên cạnh anh ta, không phải là cô…”

Hắn không dám nói nữa, nương theo ánh sáng yếu ớt từ trong phòng hắt ra, hắn thấy Mộc Đại đang khóc.

Người đang yêu, dù tự nhủ không tin vào những chuyện này, nhưng nghe thấy lời dị nghị, vẫn sẽ cảm thấy đau lòng, nhất là khi nghe hắn nói, cuối cùng ở bên La Nhận là một người khác, không phải mình.

Cô xoay người về phòng, bước chân nhẹ bẫng chẳng còn chút sức lực nào, bước nông bước sâu như đang đi trên bông.

Trát Ma đằng sau giậm chân, cứng cổ gọi với theo: “Ôi chao, tôi nói cô nghe, mẹ tôi nói mất linh cũng nhiều lần rồi, lời mẹ tôi cũng không trúng lắm đâu…”

Mộc Đại ngậm nước mắt bật cười, cô cảm ơn hảo ý của Trát Ma, nhưng cậu chàng này nói xạo cũng thật bừa bãi.

***

Viêm Hồng Sa đang giữa cơn mơ màng, trở mình, nương theo ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, thấy Mộc Đại đang ngồi đó.

Cô dụi mắt, nhìn lại.

Đúng là đang ngồi, không nhúc nhích.

Viêm Hồng Sa ngáp dài, dịch người về phía cô, vỗ vỗ đầu gối Mộc Đại: “Sao còn chưa ngủ vậy, nội tôi nói, sáng sớm mai còn phải lên đường đó.”

Mộc Đại vẫn không nhúc nhích.

Viêm Hồng Sa cảm thấy kì quái, bèn quấn chăn ngồi dậy, hỏi: “Sao thế?”

Mộc Đại không nhìn cô, khẽ thì thào: “Hồng Sa, có thể tôi sẽ chết.”

Nửa đêm canh ba, Viêm Hồng Sa bị cô dọa cho cả người sởn da gà, sau ba giây ngây ra thì nói: “Thôi ngay thôi ngay! Đứa nào nói bậy bạ gì đấy? Đánh chết nó!”

Cô lăn một vòng đến cuối giường chỗ đặt cái xẻng, quay cán gỗ ra khua khua ba cái, tiếng động quá lớn, đến lão Viêm cũng không nhịn được trở mình.

Mộc Đại như không phát hiện ra, cô thở dài, chậm rãi nằm xuống, kéo chăn lên mặt.

Viêm Hồng Sa bò lại về, định hỏi Mộc Đại làm sao, lúc đến gần mới phát hiện ra cô đã nằm xuống, mắt nhắm lại, dường như đã ngủ.

Viêm Hồng Sa không chắc chắn ngồi dậy, trong bóng tối, cô một mình hoang mang hồi lâu.

Rốt cuộc là Mộc Đại có thực sự nói câu kia không, hay là mình đang mơ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.