Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 4 - Chương 17



Muốn tìm người phụ nữ kia cũng không dễ, La Nhận và đám Một Vạn Ba quyết định lái xe ra đầu cầu xem, Mộc Đại cũng có lòng muốn đi theo – sau đêm trước, sợ tâm trạng cô không tốt nên về cơ bản bất kì yêu cầu gì của cô cũng đều không ai bác bỏ.

Mộc Đại thay quần áo hóa trang, giày cao bồi phối với trang phục bóng chày màu đen, thêm một cái mũ bóng rổ, túm tóc đuôi ngựa từ lỗ hổng sau mũ thò ra ngoài, đung đưa sau gáy.

Mọi người cùng lên xe, đi thẳng tới đầu cầu, trên đường dừng đèn đỏ mấy lần, có một cảnh sát giao thông lái motor đi về phía bên này, Mộc Đại rất căng thẳng, cúi đầu đeo khẩu trang lên.

Tay cảnh sát kia chỉ đi lướt qua.

Trong lòng La Nhận khe khẽ thở dài.

Có điều, sau án mạng lâu vậy rồi mới đi tới hiện trường, thực sự cũng chẳng phát hiện ra được cái gì, ở đầu cầu chỉ toàn xi măng, dù thật sự có xe rơi xuống, cũng sẽ chẳng để lại dấu vết gì.

Không tìm thấy gì thì cũng chỉ có thể lên đường quay về, Viêm Hồng Sa nói: “Hay là chúng ta treo thường đi, Nam Điền nhỏ thế này, chúng ta lên mạng mở topic, hoặc là dán thông cáo ngoài đường, tìm người phụ nữ đêm đó đi xe đạp điện qua cầu bị ngã, biết đâu có cửa.”

Có thì có, nhưng cứ cảm thấy đây không phải phương thức tốt nhất, gióng trống khua chiêng như thế, rất dễ gây chú ý với cảnh sát.

La Nhận trầm ngâm không lên tiếng.

Một Vạn Ba bỗng thốt lên: “La Nhận, dừng xe, dừng xe.”

La Nhận đỗ lại bên lề đường, Một Vạn Ba không nói không rằng, mở cửa xe đi lên phía trước, cách đó không xa có một cảnh sát giao thông vừa mới giao ca nghỉ ngơi, đang mở nắp chai nước suối.

Tào Nghiêm Hoa cảm thấy kỳ lạ: “Tam Tam định làm gì thế?”

Xuyên qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy Một Vạn Ba đi thẳng đến chỗ cảnh sát giao thông, sau khi nói chuyện vài câu thì hắn đặt thẳng mông xuống bên cạnh, có vẻ như càng trò chuyện càng hăng say.

Đến Mộc Đại cũng không nhịn được áp sát cửa sổ xem.

Tào Nghiêm Hoa nói: “Tam Tam đúng là không sợ lạ nước lạ cái, trò chuyện với côn đồ là một dáng vẻ, mà trò chuyện với cảnh sát lại là một dáng vẻ khác.”

Lát sau, Một Vạn Ba chào tạm biệt tay cảnh sát kia, chạy qua đây, mở cửa lên xe.

Nói: “Tôi hỏi qua rồi, ở đây là thế này, đi xe đạp điện đều phải đăng ký, quản lý theo khu quản hạt nơi ở, căn cứ vào địa chỉ, do đại đội cảnh sát giao thông của khu quản hạt tương ứng xử lý. Tôi nghĩ là, người phụ nữ đó đi xe qua cầu – thăm người thân đi gặp bạn cũng không có khả năng chọn giờ đó, quá nửa là về nhà. Khu quản hạt cô ấy đăng ký hộ khẩu là thuộc quản lý của đại đội cảnh sát giao thông ngoại ô, lúc đăng ký phải khai thông tin cá nhân, nộp bản sao thẻ căn cước, nếu chúng ta có thể móc nối quan hệ với một nhân viên công tác trong đại đội cảnh sát giao thông, tìm một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi có xe đạp điện trong khu quản hạt đó, vậy thì có hy vọng.”

Viêm Hồng Sa nghe mà sững sờ, ngay đến La Nhận cũng nhịn không được mà liếc hắn dò xét một lần nữa: “Được đấy Một Vạn Ba.”

Chỉ có Tào Nghiêm Hoa là lòng dạ chua loét, ghen tị Một Vạn Ba nhanh trí hơn mình, không muốn mở miệng khen hắn chút nào, hỏi: “Sao cậu nghĩ ra được?”

Một Vạn Ba nín thít nửa ngày mới rất không tình nguyện trả lời: “Trước đây, lúc không còn lừa bịp được nữa, từng có ý định cắp xe đẹp, xe đạp mua rồi đều phải in dấu chạm nổi lên thân xe – xe đạp nào cũng thế, quản lý xe đạp điện lại càng chặt hơn.”

Đương nói chuyện, Viêm Hồng Sa đã lên mạng tra ra được địa chỉ của đại đội cảnh sát giao thông.

***

Chịu trách nhiệm làm thủ tục đăng ký ghi chép và quản lý bản kê khai là thư ký của đại đội cảnh sát giao thông, khuôn mặt khó gần không chút biểu cảm.

Có vẻ như rất khó làm, trộm vào đó mở máy tính cô ả ra cũng không ổn, huống hồ còn không có mật mã, dùng tiền cũng không làm ăn được gì, ả không phải lao công như Trần Hướng Vinh, nguyên tắc bảo mật của công việc vẫn phải tuân thủ.

Thảo luận trên xe một hồi, mắt thấy cô ả ra ngoài ăn trưa, ánh mắt Tào Nghiêm Hoa bỗng sáng rực lên như đèn pha: “Để tôi!”

Gã lao đi như một làn khói.

Cả đám đều nhìn xem gã có chiêu gì, nhưng nhìn một lúc, có vẻ như cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, hắn hẳn là đã vin lấy một cái cớ nào đó, mặt mày ngại ngùng, nở nụ cười lấy lòng, cúi đầu khom lưng hệt như bất kỳ một người đang có việc nhờ vả nào, cô ả kia nghênh ngang kiêu ngạo.

Một Vạn Ba lồng tiếng cho Tào Nghiêm Hoa đằng xa: “Cầu xin đấy, người đẹp, tra giúp tôi một xíu, không trái luật trái phép gì đâu mà…”

Cô ả hất đầu.

Viêm Hồng Sa cũng vô thức lồng tiếng tiếp lời: “Không được, chúng tôi có quy định, phải có lãnh đạo ký tên!”

La Nhận và Mộc Đại đồng thời quay sang nhìn hai người họ.

Viêm Hồng Sa chưa kịp hiểu ra: “Sao thế?”

La Nhận nói: “Hai người chơi vui quá nhỉ.”

Xa xa, bước một kết thúc, cô ả bỏ mặc Tào Nghiêm Hoa, cộp cộp cộp đi ra ngoài, Tào Nghiêm Hoa ủ rũ cúi đầu ngồi xuống bệ đá bên cạnh, cũng không quay lại đây.

Một Vạn Ba hừ mũi: “Tào Mập đúng là thùng rỗng kêu to, còn “Để tôi” nữa cơ ạ, còn tưởng ông có chiêu gì hay ho lắm…”

La Nhận thở dài một tiếng, ra hiểu đừng nói chuyện.

Một Vạn Ba ngẩng lên nhìn, bên kia, cô ả quay lại, cứ cúi đầu suốt, như đang tìm cái gì. Tào Nghiêm Hoa tiến lên đon đả, không biết đã nói gì, thái độ cô ả bỗng thay đổi hẳn, liếc một cái về phía xe bên này.

La Nhận bật cười.

Một Vạn Ba không hiểu, truy hỏi: “Là sao?”

“Tào Mập diễn chiêu bắt thả đó, không nhìn ra à, anh ta trộm đồ của người ta trước rồi sau đó lại giả bộ làm người tốt không nhặt của rơi mà đợi chủ nhân về nhận, cô ả đó thấy ái ngại sẽ nhượng bộ, chút nữa chắc sẽ dẫn anh ta đi xem kê khai.”

Một Vạn Ba hít ngược một hơi khí lạnh: “Đỉnh vãi.”

***

Tào Nghiêm Hoa chép tay hết mấy cái danh tính địa chỉ.

“Thuộc khu quản hạt này, người có xe đạp điện không nhiều lắm, tôi sợ xe đạp điện không đăng ký dưới tên người phụ nữ đó nên chép hết ra. Nhưng có một đối tượng khả nghi trọng điểm, là người này…”

Gã đắc ý dào dạt chỉ vào tên của một người trong số đó: “Võ Ngọc Bình, 46 tuổi, tháy không, chỗ khai thông tin công việc đó, xưởng may Đan Cẩm của Nam Điền.”

Viêm Hồng Sa không hiểu lắm: “Xưởng may thì sao?”

“Bởi vì có dây chuyền sản xuất nên đôi lúc, dây chuyện sản xuất không thể ngừng được, ngoài ba ca làm việc ra thì thông thường còn có cả ca đêm.”

La Nhận để ý tới địa chỉ của Võ Ngọc Bình, từ từ khởi động xe: “Tới đó xem trước đã.”

Anh liếc sang Một Đại, quả nhiên, cô hơi khẩn trương, hai bàn tay đan ngón vào nhau.

***

Nhà Võ Ngọc Bình nằm ở cửa chợ khu quản hạt nông thôn Nam Điền, một căn nhà nhỏ hai tầng, tầng một mở tiệm tạp hóa bán lẻ, trước cửa có một chiếc xe đạp điện.

La Nhận xuống xe xem, bình ắc quy đã tháo ra, trên thân xe có không ít vết xước.

Anh thở ra một hơi, xoay người lại ra dấu với trên xe, xem ra là tìm đúng chủ nhân rồi, những địa chỉ khác không cần tới nữa.

Theo kế hoạch, La Nhận sẽ ra mặt, những người khác đợi trên xe.

Nhưng Mộc Đại cũng muốn xuống, La Nhận hơi lưỡng lự: “Bà ấy biết em.”

Mộc Đại bướng bỉnh: “Em đổi quần áo khác rồi, còn đội mũ đeo khẩu trang… Em muốn nghe xem bà ấy nói gì.”

Dù là tin xấu nhưng chính ta nghe thấy mới có thể hoàn toàn thôi hi vọng.

La Nhận không cản cô nữa.

Trông tiệm tầng một là chồng Võ Ngọc Bình, đi lại không tiện lắm, nghe nói là đến tìm Võ Ngọc Bình, cũng không xoay người, chỉ gọi với lên tầng trên, gọi hai tiếng thì Võ Ngọc Bình đi xuống.

Võ Ngọc Bình 46 tuổi, có lẽ vì vất vả đã lâu lại còn thường xuyên phải làm ca đêm nên thoạt nhìn lớn hơn tuổi thật rất nhiều, vội vã đi từ trên tầng xuống, còn chưa kịp buông quần áo vắt trên tay xuống: “Tìm tôi?”

La Nhận chỉ cái xe đạp điện bên ngoài: “Hai ngày trước, có phải cô lái xe này bị ngã không?”

Võ Ngọc Bình phản ứng lại nhanh bất ngờ: “Là đến vì án mạng trên cầu?”

Huyện Nam Điền rất nhỏ, chuyện xảy ra ngày hôm trước, hôm sau đã truyền đi khắp nơi xôn xao rồi, Võ Ngọc Bình lúc nghe được lần đầu còn cảm khái với chồng là: “Đêm đó tôi cũng ở trên cầu đấy, còn đụng phải một thằng oắt không có mắt nữa, nguy hiểm thật.”

Lúc gặp người khác cũng nói vậy, hàng xóm đều biết cả, chị em trong xưởng may cũng biết hết, còn đùa ghẹo bà: “Cô lên cũng lên cục cảnh sát cung cấp thông tin đi chứ.”

Võ Ngọc Bình không đi, thế chẳng phải là tự tìm phiền phức cho mình à.

Bà nhìn La Nhận: “Các cậu là người bên cục cảnh sát? Không giống lắm nhỉ.”

La Nhận nói: “Bọn cháu là…bạn của người chết.”

Trên mặt Võ Ngọc Bình hiện ra vẻ thông cảm: “Khổ thân, nghe nói còn là học sinh cơ mà. Tôi nghe nói đã bắt được hung thủ, to con lắm ấy, ba người lên mới giữ được hắn.”

La Nhận phì cười, lời đồn này thật đúng là rất sống động, chỉ sợ là đến quá trình bắt thế nào cũng được tô vẽ hết cả rồi.

Võ Ngọc Bình nói rồi lại tò mò: “Tìm tôi làm gì thế?”

Bà dẫn hai người vào phòng khách ngồi.

La Nhận đáp: “Chủ yếu là muốn biết tình hình lúc đó chút ạ, xem có thể có nhiều manh mối hơn không, lúc cô ở trên cầu, có phải là đã suýt đâm phải một người không ạ?”

“Lại chẳng à! Hớt ha hớt hải, cứ như chạy đi đầu thai không bằng, cứ thế đâm đầu vào đầu xe tôi! Nếu không phải tôi nhanh tay phanh lại thì đã ngã chổng vó lên rồi.”

La Nhận rất bình tĩnh: “Nhưng sang đến đầu bên kia, cô cũng bị ngã?”

Võ Ngọc Bình nói: “Còn không phải là bị thằng nhóc đó hại cho run tay nhún chân sao, không để ý chút thôi đã ngã rồi.”

Vẻ mặt oán giận, như còn chưa nguôi cơn tức.

“Lúc đó cô ở trên cầu, có nhìn thấy một cô gái không ạ?”

Câu này, La Nhận hỏi chậm rãi, hô hấp của Mộc Đại cũng chậm rãi ngừng lại, nhìn chằm chằm vào miệng Võ Ngọc Bình, cảm tưởng như thời gian cũng chậm lại.

“Cô gái à, có thấy.”

“Tôi từ dưới đất bò dậy, lúc đỡ xe lên, thấy cô ấy ở trên cầu, cũng không nhờ giúp đỡ, xe nặng chết được.”

Xe nặng ư? Có thể nặng đến mức nào? Có nặng hơn được tâm trạng mình lúc này không?

Hô hấp của Mộc Đại hơi dồn dập, khẩu trang dính lên mặt, như muốn cướp hết oxy của cô đi.

La Nhận vươn tay qua, cầm lấy tay cô, vẫn nói với Võ Ngọc Bình: “Cô còn nhớ mặt cô ấy thế nào không?”

Võ Ngọc Bình nhíu mày: “Khoảng cách hơi xa, hẳn là có thể, có chút ấn tượng.”

La Nhận lấy từ túi áo ngực ra ba tấm hình, đặt thành hàng lên mặt bàn: “Vậy cảm phiền cô xem thử xem có nhận ra ai không.”

Ba tấm hình, một tấm là Mộc Đại, hai tấm còn lại là kiếm từ trên mạng xuống.

La Nhận thừa nhận, mình thực ra cũng có lòng riêng và thiên vị, hai tấm hình kia anh tìm đều nhìn từa tựa Mộc Đại, tóc dài, mảnh mai, mũi xinh, mắt to, đến nụ cười cũng giống nhau.

Khi đó, Cái Tủi Nhỏ cười rất xinh, vô lo vô nghĩ, không giống như bây giờ, hoặc là không cười, hoặc là cười khiến người khác phải đau lòng.

Võ Ngọc Bình nhặt một tấm ra, nói: “Là cô này.”

Mộc Đại cảm nhận được, bàn tay nắm tay mình của La Nhận, vào khoảnh khắc Võ Ngọc Bình nhặt tấm hình ra, đã siết lại một cái.

Chắc là sợ cô không chịu nổi.

Mộc Đại quay sang nhìn La Nhận, chậm rãi rút tay ra khỏi tay anh, nói: “Em ra ngoài chờ anh.”

Cô đứng dậy ra ngoài, mỗi bước đều như trên mây, đến cửa, thấy cửa sổ xe La Nhận mở ra, Viêm Hồng Sa lo lắng vẫy tay với cô, dường như đang hỏi: Hỏi thế nào rồi.

Mộc Đại dời mắt đi, cũng không lên xe, đi thẳng ra đường cái, phía sau, tay Viêm Hồng Sa khựng lại giữa không trung, mặt kinh ngạc, Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa cũng xuống xe, nhìn bóng lưng cô, muốn gọi là không thốt nên lời.

Tào Nghiêm Hoa nói: “Xong rồi, chắc chắn là xong rồi…”

La Nhận cũng đi ra, sắc mặt anh rất khó coi, mở cửa bên ghế lái, hỏi: Mộc Đại đâu?”

Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba không dám hé răng, Viêm Hồng Sa chỉ về một hướng.

La Nhận lái xe đi, khởi động xe trước rồi quay đầu, sau đó từ từ đuổi theo.

Trên con đường đất, gió cuốn đất cát lên, hai bên đường đều là ruộng lúa, nhấp nhô, giống như những cơn sóng không có điểm dừng, như nỗi tuyệt vọng không thấy bờ bến.

Mộc Đại rất gầy, gần đây cô hẳn là đã gầy đi, một mình, bóng lưng cô độc, bả vai yếu đuối, anh chỉ cần vươn tay một cái là có thể kéo được.

Nghe thấy tiếng xe, Mộc Đại dừng bước.

Xe đỗ lại bên người cô, La Nhận quay cửa sổ xe xuống, kính xe từ từ rút xuống, lộ ra khuôn mặt cô, giống như một khung hình.

Cô nói: “Em không về quán trọ nữa, anh đưa em đến cục cảnh sát đi. Họ nhất định là đang tìm em khắp nơi, tìm tới tìm lui vậy cũng mệt rồi.”

“Gọi cho dì Hồng, tìm bác sĩ Hà nữa, khai một bản chứng cho em, em không muốn giết người, em đại khái là có bệnh.”

La Nhận không đáp lời, anh có phần không chịu nổi, quay đầu sang một phía khác.

Tào Nghiêm Hoa cũng cúi đầu, gã hít mũi, cảm thấy mình sắp khóc rồi, Một Vạn Ba thở dài, dựa đầu lên gối xe, thất thần nhìn trần xe.

Chỉ có Viêm Hồng Sa mở miệng, cô nói: “Mọi người nói gì đi chứ.”

Không ai lên tiếng, nhưng Mộc Đại lại mỉm cười với cô.

Nụ cười này, trong nháy mắt khiến Viêm Hồng Sa ứa nước mắt.

Cô nghẹn ngào hét lên: “Tôi không đồng ý!”

Cô gần như là đá cửa xe bật ra, lao xuống túm lấy Mộc Đại.

“Mộc Đại, hiện giờ tâm trạng cô không tốt. Nội tôi…nội tôi dạy tôi, nội nói, người khi đang quá mức đau khổ, uể oải, thất vọng hay tức giận, nhất định đều không được ra quyết định, không được ra bất kỳ một quyết định.”

“Bây giờ cô đang rất khó chịu, cô muốn buông xuôi, để mặc vậy đi, đây chỉ là ý nghĩ nhất thời của cô thôi, nhưng một khi cô đã bước vào, bất kể là nhà tù hay viện tâm thần thì đó chính là cả đời, cả đời đấy.”

Cô ra sức đập vào thân xe: “La Nhận, anh nói gì đi, Tào Mập, Một Vạn Ba, các người câm hết rồi à, nói gì đi.”

Không ai cất lời, tứ cố vô thân, nước mắt Viêm Hồng Sa lũ lượt chảy xuống, cô bỏ Mộc Đại sang một bên, làm một việc mà tất cả đều không ngờ tới.

Cô leo lên mui xe trước của La Nhận, ngồi xuống, còn ngại ngồi không đủ, lại nằm hẳn ra, ngửa người lên, đầu tựa lên vách kính, mái tóc dài rối tung dán lên mặt kính, thật sự không miêu tả nổi cảnh tượng đó ra sao.

Mộc Đại đi qua, nói: “Hồng Sa, cô sang chảnh quá nhỉ…”

Bỗng sững lại, hai người gần như đồng thời nhớ tới, lúc đi Tứ Trại, khi Viêm Hồng Sa lấy xẻng làm đòn gánh, Mộc Đại cũng từng nói cô như vậy.

Viêm Hồng Sa nghẹn ngào như đang khăng khăng so tài với ai: “Cứ nhất định phải như vậy sao, chú tôi chết, nội tôi cũng đã chết, cô lại phải vào tù, tôi là sao chổi đấy à, khắc hết tất cả các người?”

“Tôi cũng không tin, cô từ nhỏ đến lướn, dù có tâm thần phân liệt nhưng lại chưa từng làm chuyện gì xấu. Ngày đó tôi ở quán trọ ngủ cùng một giường với cô, cả đêm cô đều rất đàng hoàng, cũng không thấy cô ra ngoài lần nào. Sao cứ phải vào đúng đêm đó, chạy đi đâu không chạy lại cứ chạy tới cái cầu khốn kiếp đó, đẩy người ta xuống nước chứ, sao số cô đen vậy hả, lúc đến thấy cậu ta đi tiểu trên cầu nên đẩy xuống à, nếu lúc đó cậu ra không đi tiểu, chẳng lẽ côn còn muốn ôm cậu ta lên ném xuống chắc? Tôi không tin, chuyện quái quỷ gì vậy chứ? Chuyện quái quỷ gì vậy hả?”

Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu, lòng La Nhận chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.