Vì đã quen thức dậy sớm theo đồng hồ sinh học
nên khi bình minh mới ló dạng, Thẩm Mục Phạm đã tỉnh ngủ. Chỉ vừa mở mắt đã ngửi được hương thơm thoang thoảng của cơ thể bên cạnh, những ký ức
nóng bỏng tối qua lại hiện về.
Đôi môi mỏng khẽ cong lên, Thẩm
Mục Phạm cúi xuống ngắm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đang ngủ say trong lòng mình mà kìm lòng không được, đặt lên môi hồng đang hé mở của cô
một nụ hôn.
Giống như là không hài lòng với việc bị quấy rầy
trong lúc đang ngủ, Bạch Chi Âm lầu bầu vài tiếng, quệt môi rồi lại dựa
vào trong ngực anh ngủ tiếp. Bộ dáng giống với trẻ con khi tức giận vì
bị gọi dậy này của cô làm Thẩm Mục Phạm không khỏi nở một nụ cười.
Siết chặt tay cô, anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô rất dịu dàng như đang dỗ dành giấc ngủ của cô. Đến khi cô thả lỏng người trở lại, hơi thở cũng bắt
đầu đều đều anh mới nhẹ nhàng chống cầm lên đỉnh đầu của cô, muốn ngủ
cùng cô thêm một chút nữa. Nhưng chỉ mới nhắm mắt lại, trong đầu anh lại nhớ đến cuộc điện thoại bị gián đoạn tối qua của Mục Sênh, nói đến
chuyện của Đường Đường, chẳng lẽ là…
Nghĩ đến khả năng đó, Thẩm
Mục Phạm chợt giật mình mở mắt ra, định bật người dậy bước xuống giường
theo bản năng. Nhưng ngay lập tức, ý định này liền bị một mối quan tâm
khác đè nén lại. Vì không muốn đánh thức cô gái trong lòng mình nên động tác đứng dậy của anh lại trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí còn
có chút cẩn thận.
Rón rén bước xuống giường, Thẩm Mục Phạm đi đến phòng khách để gọi điện thoại. Điện thoại kết nối rất lâu mới có người
nhận, không đợi anh mở miệng đã nghe Mục Sênh vội vàng nói một câu: “Lát nữa em sẽ gọi lại cho anh”, sau đó liền vội vã cúp máy.
Điện
thoại vẫn cầm trên tay, nhớ tới những âm thanh ám muội và tiếng thở dốc
gấp gáp truyền vào trong điện thoại, khóe môi Thẩm Mục Phạm nở một nụ
cười. Xem ra là tối hôm qua em trai cũng bận rộn giống mình, nhưng không biết là cô gái nào lại có thể khiến cho đứa em trai 28 tuổi vẫn còn là
‘trai tân’ của mình lại có thể nổi thú tính nhỉ?
Tắt điện thoại,
Thẩm Mục Phạm trở lại phòng ngủ. Khi bắt gặp thân thể mềm mại ở trên
giường, trong mắt chợt xẹt qua một tia u tối. Hít lấy một hơi thật sâu,
anh đến bên giường, nhẹ nhàng rút cái chăn mà cô đang ôm vào trong ngực
rồi che lại cảnh xuân mê người của cô, sau đó nằm xuống giường ôm lấy cô vào trong lòng mình.
Thật ra thì anh không có thói quen ngủ
nướng, chỉ muốn ôm cô thêm một lát nữa nhưng khi cảm nhận được hơi thở
ấm áp trên người cô, mí mắt anh càng lúc càng nặng xuống rồi sau đó cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
***
Lần này Bạch Chi Âm là người thức dậy trước.
Hàng mi dài khẽ chớp, Bạch Chi Âm vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy một khuôn mặt điển trai, tuấn tú ngay trước mắt cô.
Chớp chớp đôi mắt vẫn còn nhập nhèm vì vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng chỉ trong
phút chốc, trong lòng cô lại có một chút hoảng hốt, những hình ảnh tối
qua cứ từng chút từng chút hiện lên trong đầu cô. Tuy đúng là cô chủ
động quyến rũ anh nhưng cứ nhớ đến hình ảnh nóng bỏng, kích thích tối
qua, cô không khỏi đỏ mặt.
Khẽ dịch chuyển thân thể, Bạch Chi Âm
muốn thoát khỏi hơi ấm đang ở trong lòng mình kia, nhưng cô chỉ mới
nhích một cái toàn thân liền truyền đến một cơn đau mãnh liệt, làm cô
không khỏi kêu khẽ một tiếng.
Chỉ sau một lúc, trên đỉnh đầu cô lập tức truyền đến một câu hỏi trầm khàn. “Làm sao vậy?”
Cả người Bạch Chi Âm đờ đẫn. Nghiên Hi đã dạy cô làm thế nào để quyến rũ
anh nhưng lại không nói cho cô biết sang ngày hôm sau phải dùng thái độ
gì để đối mặt với anh. Cô thực sự không biết là nên tỏ ra ngượng ngùng
(thực ra thì cô cũng không cần phải giả bộ vì cô thực sự cảm thấy rất
xấu hổ) hay là chủ động lên tiếng đòi anh phải chịu trách nhiệm nữa, vì
vậy cô cứ luống ca luống cuống, không biết nên làm gì hơn là cúi đầu khẽ đáp lại. “Không có gì”.
Ngược lại thì đối với ‘nam chính’, sau
một đêm mê loạn, cuồng nhiệt lại tự nhiên hơn hẳn. Thẩm Mục Phạm dụi dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ của mình rồi lại giơ tay lên đầu giường lấy
đồng hồ đeo tay của mình xem giờ, bàn tay to lại tự nhiên ôm lấy cô.
“Đói bụng chưa?”
Nhìn anh tự nhiên, vui vẻ giống như chưa từng
xảy ra chuyện gì, Bạch Chi Âm cười một cái tự giễu. Đã đều là người
trưởng thành nên chẳng việc gì phải tỏ ra lúng túng. Hơn nữa tối hôm
qua, tuy cô là người chủ động dụ dỗ anh trước nhưng ngoại trừ là người
khởi đầu trước thì mọi chuyện diễn ra sau đó anh mới là người kiểm soát
tất cả, còn cô thì chỉ biết để mặc anh ngang ngược mà giữ lấy thắt lưng
của mình ra sức chạy nước rút. Hơn nữa cô còn nhớ rõ là tinh lực của
người đàn ông này đúng là cực kỳ tốt. Tối qua cô phải liên tục cầu xin,
anh mới có chút từ bi mà tha cho cô, nhưng sau đó không để cô kịp nghỉ
ngơi thì anh lại tiếp tục, không những thế anh còn không ngừng thay đổi
các tư thế xấu hổ, rồi cứ tiếp tục như thế… Nhớ tới những hình ảnh đó,
cô không thể mở miệng trả lời, trên gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Chi Âm
lại hiện lên một mảng hồng đỏ rực.
Sau một hồi lâu vẫn chưa nghe
được câu trả lời của cô, Thẩm Mục Phạm hơi nghi ngờ cúi đầu xuống, thấy
mặt cô đã đỏ như một con tôm bị luộc chín thì không khỏi có chút buồn
cười. Anh xoay người một cái, kéo cô lên trên đối diện với mình, nhìn
chằm chằm vào cô không chớp mắt, trêu ghẹo: “Làm thế nào mà lại đỏ mặt
thế này? Xấu hổ ư?”
Một luồng hơi thở nam tính quen thuộc phả vào mặt cô, khuôn mặt đang nóng bừng của Bạch Chi Âm càng đỏ hơn, cô vội
vàng cúi đầu không dám nhìn vào anh.
Đáng tiếc Thẩm Mục Phạm
không cho cô cơ hội để né tránh, bàn tay to lớn của anh đã giữ chặt cằm
của cô, ép cô phải nhìn mình. “Bây giờ mới thấy xấu hổ sao? Thế sao anh
lại nhớ rất rõ là tối qua em là người rất nhiệt tình mà.”
Biết là anh đang cố tình trêu chọc mình, Bạch Chi Âm thẹn quá hóa giận. ” Đã
được tiện nghi lại còn khoe mẽ, làm như anh chịu uất ức lắm vậy.”
“Không uất ức đâu.” Thẩm Mục Phạm cúi xuống giữ lấy môi cô, mập mờ nói, “Được
người đẹp chủ động yêu thương, anh mừng còn không kịp ấy chứ.”
Bạch Chi Âm càng xấu hổ, đẩy đẩy vai của anh ra. “Còn không mau đi đánh răng đi.”
“Không sao.” Thẩm Mục Phạm khẽ cắn nhẹ lên môi cô một cái. “Anh không chê em bẩn đâu.”
Bạch Chi Âm liếc anh, anh không chê nhưng cô chê anh bẩn, được chưa! Nhưng
bởi vì còn đang phải nhờ cậy vào anh nên cô chỉ giận mà không dám nói
gì, không thể làm gì khác là phải để mặc anh hôn. Cứ như vậy, cái người
này đã được một tấc lại muốn tiến lên một thước, không hài lòng với biểu hiện của cô, anh cạy mở hàm răng của cô, cuốn lấy lưỡi cô, buộc cô phải dây dưa với mình. Vì thế, từ một nụ hôn nhẹ nhàng chào buổi sáng đã dần dần trở thành một nụ hôn nồng nhiệt, nóng bỏng.
Cảm nhận được
thứ gì đó đang ngày càng cứng rắn và bắt đầu rục rịch ở dưới đùi mình,
Bạch Chi Âm vội vã mở miệng cầu xin. “Chờ, chờ một chút đã.”
Có
điều người nào đó lại giả vờ như không nghe thấy, bàn tay mạnh mẽ tách
đầu gối của cô ra. Mắt thấy con quái vật nào đó sắp sửa chen vào giữa
hai chân mình, Bạch Chi Âm khéo léo đưa bàn tay nhỏ bé của mình xuống
phía dưới giữ lấy vật nóng rực đó của anh, nũng nịu nói, “Em đói bụng
rồi, mình ăn cơm trước đã, được không?”
Dù biết rõ là cô đang cố
tình kéo dài thời gian, Thảm Mục Phạm vẫn không đành lòng để cô đói
bụng. Hít một hơi thật sâu, anh bắt lấy tay cô muốn cô cầm lấy nó, thấp
giọng ra lệnh. “Muốn ăn cơm cũng được nhưng trước hết em phải giúp anh
đã.”
Thấy cô chần chừ không muốn, Thẩm Mục Phạm ngậm lấy tai cô uy hiếp nói, “Không muốn dùng tay? Vậy dùng miệng nhé?”
Nghe anh uy hiếp, Bạch Chi Âm thầm mắng trong lòng, cô hung hăng lấy tay
nhéo anh một cái, lập tức liền có người khẽ rên lên vì đau.
Thẩm Mục Phạm cắn nhẹ lên cổ cô một cái. “Em không muốn ăn cơm nữa đúng không?”
“Em không phải là cố ý nhéo anh đâu nha.” Bạch Chi Âm le lưỡi, giả bộ vô tội, “Em không biết cách làm mà!”
“Xem ra là em vẫn chưa học được sự thành thật.” Thẩm Mục Phạm cầm lấy tay
cô, bắt cô cầm lấy nó cùng chuyển động, “Em nhất định phải giúp anh việc này.”
Bạch Chi Âm bị anh dẫn dắt, mới di chuyển được vài lần cô
cũng đã từ từ theo kịp tiết tấu của anh. Dần dần cái vật trong tay cô
càng lúc càng trở nên cứng rắn và nóng đến nỗi phỏng cả tay, nghe được
tiếng rít lên đầy thỏa mãn của anh, tự nhiên trong cô lại nảy sinh một
cảm giác thành tựu, động tác trên tay cũng thêm hăng say.
Ở trên
đỉnh đầu cô, hơi thở của anh mỗi lúc một nặng nề, ngay sau đó tay cô
liền bị anh nắm chặt hơn đồng thời anh cũng cúi người xuống, cuồng nhiệt hôn lấy đôi môi cô. Anh dùng lực, ra sức gặm nhắm môi lưỡi của cô, bàn
tay to lớn bắt lấy tay cô cùng nhau di chuyển, ngay lúc cô tưởng như
mình đã bị hôn đến sắp không hít thở được thì cái vật trong tay cô lại
chuyển động rất nhanh thêm vài lần nữa rồi một thứ chất lỏng nóng hổi
trong nháy mắt phun ra, bắn lên cả trên tay và trên bụng của cô.
Cao trào qua đi, Thẩm Mục Phạm ghé sát vào cổ cô, hơi thở vẫn còn gấp gáp.
Chờ đến khi hơi thở đã bình ổn trở lại, anh chống người lên rồi lại một
lần nữa cúi xuống hôn cô. “Anh ôm em đi tắm nhé?”
Bạch Chi Âm thở hổn hển lắc đầu. “Không cần đâu, anh cứ đi tắm trước đi.”
Thẩm Mục Phạm biết là cô đang xấu hổ nên rất dịu dàng, chu đáo nói. “Anh đi ra phòng khách, em dùng phòng trong này đi.”
Đợi anh đi khỏi, Bạch Chi Âm vén chăn lên bước xuống giường, chân vừa chạm
xuống đất. thiếu chút nữa là không thể đứng vững được, giống như mỗi bộ
phận trên thân thể đều đang chống lại cô vì đã vượt quá sức chịu đựng
của chúng. Cô cố gắng lê tấm thân mệt mỏi, đau nhức đến phòng tắm, nhìn
thân thể đầy những vết xanh tím của mình ở trong gương, cô không khỏi
khẽ cất tiếng than.
Trời ạ, người đàn ông này không phải cầm tinh con chó đấy chứ? Cổ, vai và cả trước ngực của cô nữa đều có dấu vết của anh để lại, ngay cả đùi trong của cô cũng không thể thoái khỏi đầy
những vết thâm tím.
Haiz, đúng là cái giá cho việc chủ động dụ dỗ thật là quá lớn. Bạch Chi Âm thở dài, đổ đầy nước nóng vào bồn tắm lớn
rồi thả mình vào đó, dần dần những đau nhức trên thân thể cũng vơi bớt,
không còn mỏi mệt nữa, những dấu vết đó cũng mờ đi không ít, đôi mắt của cô cũng không biết là từ lúc nào cũng đã dần dần khép lại.
***
Qua một lúc cũng đã lâu, Thẩm Mục Phạm rửa mặt xong nhưng vẫn không thấy cô đi ra, liền bước vào gõ cửa. Gõ cửa vài lần nhưng vẫn không nghe thấy
tiếng cô trả lời, chân mày không nhịn được khẽ chau lại, anh lập tức vặn nắm cửa bước vào.
Thấy hai gò má của cô đỏ ửng, mắt nhắm chặt
tựa trên bồn tắm, ngực Thẩm Mục Phạm run lên giống như có vậy gì đó đập
vào. Trong người anh có một nỗi hoang mang, sợ hãi mà từ trước đến nay
anh chưa từng trải qua. Anh giống như một mũi tên lao đến, nắm chặt bả
vai cô ra sức lay động, giọng nói cũng trở nên khẩn trương, run rẩy. “Âm Âm! Âm Âm…”
Đang ngủ rất thoải mái, Bạch Chi Âm đột nhiên cảm
giác được người mình đang bị lắc lư rất mạnh, trong lúc vẫn còn mơ màng
cô dường như nghe được có ai đó đang gọi tên mình, cô đành phải miễn
cưỡng mở đôi mắt vẫn còn nặng trĩu của mình, trừng mắt nhìn người đã phá đám này, giọng nói có chút bất mãn. “Làm gì vậy?”
Biết được là
cô không bị ngất, Thẩm Mục Phạm thở phào nhẹ nhõm, xắn tay áo cao đến
khuỷu tay, đưa tay vào bồn tắm trực tiếp bế cô ra ngoài.
Bạch Chi Âm kinh hãi, cuống quít lấy hai tay ôm lấy ngực mình. “Anh muốn làm gì vậy?”
“Không nên tắm quá lâu, đầu sẽ dễ bị choáng váng.” Thẩm Mục Phạm cúi đầu nhìn
qua bộ ngực đã bị cô che lấy, sau đó lại nhìn xuống phía dưới.
Bị anh nhìn xuống với ánh mắt thích thú, Bạch Chi Âm mới nhận ra là hiện
tại cả người cô đang không mặc gì cả, cô vội vàng lấy tay che xuống phía dưới nhưng rồi lại làm lộ ra bộ ngực nãy giờ mình vẫn đang che lấy.
Không biết phải làm thế nào, gấp quá cô chỉ có thể giơ tay lên che đi
cặp mắt đầy hứng thú của Thẩm Mục Phạm, giận dữ ra lệnh cho anh. “Không
được nhìn.”
Thẩm Mục Phạm vốn định trêu cô một câu: “Làm thì cũng đã làm rồi, còn sợ bị nhìn thấy gì nữa”, nhưng nghĩ lại, lo cô sẽ bị
cảm lạnh nên lại dịu dàng dỗ cô. “Được rồi, được rồi, anh sẽ không nhìn
đâu.”
Nghe được lời hứa của anh, Bạch Chi Âm lúc này mới chịu
buông tay ra, Thẩm Mục Phạm cũng rất tuân thủ lời hứa của mình, một
đường đi thẳng ra ngoài, mắt cũng không liếc ngang liếc dọc một lần. Chờ anh đặt cô lên giường xong, cô liền lui tới phía cuối giường, vội vội
vàng vàng đem chăn cuốn lấy thân thể đang trần truồng của mình. Nhưng
vẫn chưa làm xong cái việc che che lấp lấp này thì lại bị Thẩm Mục Phạm
kéo qua, anh lấy tay kéo cái chăn ra, một tay khác lại cầm lấy cái khăn
bông cẩn thận lau sạch nước còn đọng trên người cô.
Động tác của
anh rất dịu dàng, nhẹ nhàng. Khăn bông lướt qua lướt lại trên người cô
vừa nhột lại vừa ngứa, cái cảm giác này không khác với việc đang bị cù
lét là mấy, đặc biệt là khi anh lau qua trước ngực cô thì cô lại nhịn
không được mà khẽ run rẩy, chỉ còn biết cắn chặt lấy đôi môi mới không
để bật ra tiếng rên.
Động tác của Thẩm Mục Phạm không nhanh không chậm, anh dường như cũng không nhận ra được sự khác thường này của cô,
nên khi ngón tay của anh rất tự nhiên mà lướt qua ngực của cô thì Bạch
Chi Âm không thể giả bộ bình tĩnh được nữa. Đang muốn quay đầu lại để
mắng anh thì lại thấy anh đang rất nhẹ nhàng dùng tay chạm vào một nơi
nào đó, trong mắt anh lại có chút áy náy, đau lòng. Cô nghi hoặc cúi đầu xuống mới phát hiện ra là anh đang sờ vào một nơi trên người cô đã bị
thâm tím một mảng lớn.
Không lẽ người đàn ông này đang áy náy vì
đã làm cho cô cả người thâm tím ư? Bắt lấy cơ hội này, Bạch Chi Âm rất
tự nhiên giả bộ trở nên đáng thương, mở miệng nói. “Anh cầm tinh con chó phải không?”
“Vậy sao anh lại cắn người khác loạn cả lên thế?” Bạch Chi Âm hỏi lại.
Thẩm Mục Phạm với qua đầu giường lấy cái áo thun giúp cô mặc vào. “Chó lại
đi chê mèo lắm lông sao, nói người khác mà lại không nghĩ mình cũng phải tự xấu hổ sao.”
Bạch Chi Âm thò đầu ra khỏi cái áo thun rộng
thùng thìn, phản bác lại anh. “Em thế nào mà lại phải tự xấu hổ chứ? Em
đâu có giống như anh đi cắn bậy người khác đâu.”
Thẩm Mục Phạm
như đã đoán trước được cô sẽ phản bác lại mình, chỉ ậm ừ một tiếng rồi
rất tự nhiên mà đứng trước mặt cô cởi cái áo lót đang mặc trên người
mình. Trên cơ thể cường tráng, khỏe mạnh, xuất hiện rất nhiều vết cào cả trên lưng và vai nữa, mỗi nơi đều có những dấu răng hồng hồng. Bạch Chi Âm mới vừa rồi còn rất hùng hồn cãi lại anh giờ im lặng như tờ, không
thể nói ra một lời bào chữa nào nữa.
Gì chứ, xem ra là tối qua không phải chỉ có mình anh là người làm loạn.
Thấy cô đỏ mặt không lên tiếng, Thẩm Mục Phạm mỉm cười mặc quần áo vào, lấy
tay xoa tóc của cô. “Này, con mèo hoang, mau dậy đi, anh dẫn em đi ăn.”
***
Thẩm Mục Phạm dẫn cô đến nhà hàng cơm Tây của mình. Lúc này Bạch Chi Âm thực sự là rất đói bụng, món ăn vừa được mang lên liền miệt mài vùi đầu
xuống ăn, chờ đến khi ăn xong đến món tráng miệng cô mới thỏa mãn để đũa xuống, vừa lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra là Thẩm Mục Phạm nãy giờ
vẫn đang nhìn mình.
“Ăn no chưa? Có cần phải gọi cả món ăn cung đình lên cho em không?”
“Không cần đâu, no lắm rồi.” Cô lấy tay cầm khăn ăn lau miệng, nhớ tới lúc nãy cách người quản lí nhà hàng xưng hô với anh, không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi. “Đúng rồi, nhà hàng này cũng là sản nghiệp của Thẩm Thị sao?”
“Nói đúng hơn thì nó là sản nghiệp của riêng anh.” Thẩm Mục Phạm sửa lại. “Là tư nhân đầu tư.”
“Là chính anh ư?” Bạch Chi Âm lém lỉnh nói. “Vậy sau này em sẽ được tới đây ăn cơm miễn phí rồi.”
“Mục tiêu của em chỉ thấp như vậy thôi sao?” Khóe miệng Thẩm Mục Phạm khẽ
cười. “Chẳng lẽ em không muốn làm bà chủ của Thẩm Thị sao?”
“Muốn, chỉ có điều là em tự biết thân phận của mình.” Bạch chi Âm nhún nhún
vai. “Tuy là đã lên giường với anh nhưng mà có rất nhiều người phụ nữ
khác cũng muốn leo lên chiếc giường đó không phải sao? Anh cũng đâu phải là người cứ lên giường với ai là sẽ cưới người đó đâu.”
Thẩm Mục Phạm gật đầu, chậm rãi nói. “Em nói không sai, quả thật là có rất nhiều phụ nữ muốn leo lên giường của anh, nhưng…” Anh đem tay nâng cằm của cô lên, bắt cô nhìn mình sau đó mở miệng nói rõ từng chữ. ” Có thể thành
công thì chỉ có mình em thôi.”