Bẫy Văn Phòng

Chương 12



Trở lại phòng làm việc, Đàm Bân mới thấm thía câu: một ngày trong động, không biết thế giới đã thay đổi cả ngàn năm.

Chỉ trong giây lát Đàm Bân đã nghe được vô số những tin tức bất ngờ. Một trong số đó là diễn đàn trao đổi kỹ thuật đã kết thúc. Khách hàng có phản hồi rất tốt với MPL. Phó giám đốc bộ phận Marketing quả nhiên cũng tham dự, thậm chí còn tỏ ra rất hứng thú với dịch vụ mới mà họ đề cập.

Danh sách các công ty tham dự đấu thầu đã được công bố, hai công ty đa quốc gia FSK và MPL đều yên tâm nhập cuộc, sáu công ty trong nước cũng đã lộ diện.

Kết quả này đúng như dự liệu. Đàm Bân quay lại đúng vào dịp tổ chức party ăn mừng. Không phải là Lưu Bỉnh Khang, mà người chủ trì bữa tiệc là CEO Lý Hải Dương. Lý Hải Dương tự tay rót champagne vào ly của từng người, sau đó tiến lên phía trước chúc mừng, vẻ ngạo mạn trước kia hoàn toàn biến mất.

Đàm Bân ngẩn người nhìn ông ta, không hiểu nổi trong một tuần qua ông ta đã làm gì để lay chuyển cả càn khôn như vậy. Xét về chuyện kinh doanh, Lý Hải Dương không có bất kỳ cơ hội nào để nhúng tay vào, vậy tại sao hôm nay ông ta lại có thể dương dương tự đắc như thế?

Bữa trưa hôm đó, Đàm Bân lén hỏi dò Vu Hiểu Ba ngồi bên cạnh: “Anh có biết Kenny đi đâu không?”

“Đi công tác.”

Đàm Bân chau mày, cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ lạ.

Vu Hiểu Ba ngồi xích lại gần cô, nói: “Vài ngày trước ở công ty rộ lên tin đồn về sếp mới của chúng ta, tổng giám đốc kinh doanh sắp được thăng chức, tự nhiên lại có chuyện để bàn tán này nọ.”

Đàm Bân ngạc nhiên hỏi: “Các anh kiếm đâu ra tin tức đó thế? Tại sao lúc nào tôi cũng là người biết cuối cùng vậy?”

Vu Hiểu Ba cười đáp: “Cherie à, đó chính là kỹ năng đối nhân xử thế, cô đừng có suốt ngày chúi đầu vào công việc, đôi lúc cần phải ngẩng lên mà nhìn đường.”

Nhân lúc đề cập đến vấn đề này, những người tham gia câu chuyện bắt đầu liệt kê một loạt các đời tổng giám đốc kinh doanh. Khi nhắc đên cái tên Trình Duệ Mẫn, Đàm Bân lập tức dỏng tai lắng nghe.

Tay giám đốc kinh doanh đã làm việc ở MPL tám năm nói: “Thường nghe nói phụ nữ đẹp sẽ lên như diều gặp gió, nhưng thực ra đàn ông cũng chẳng kém cạnh nếu gặp được sếp nữ. Năm đó, nếu không có Giám đốc kinh doanh khu vực phía bắc Trương Đồng nâng đỡ thì chỉ với tài cán của Ray Cheng, làm sao anh ta có thể lên nhanh như thế được?”

Một người khác thêm vào: “Ray Cheng cũng dựa được vào cha anh ta nữa, đi đâu cũng trưng cái mặt dày của anh ta ra.”

“Chẳng thế còn gì.” Vị giám đốc nọ tiếp tục. “Vậy nên Trương Đồng đi đâu công tác cũng kéo anh ta theo, quan hệ của hai người nghe đồn rất mờ ám. Có lần gã chồng của Trương Đồng còn tìm đến tận công ty. Ôi trời, đúng là đàn ông, tất cả những thứ đáng tiền như máy tính, điện thoại đều bị đập vỡ tan tành.”

Cả bàn tiệc chăm chú lắng nghe đoạn tiếp theo của câu chuyện. Đàm Bân méo mặt khi phát hiện ra cánh đàn ông buôn chuyện cũng chẳng kém gì phụ nữ.

©STENT

“Lúc đầu cấp trên còn bao che, nhưng sau đó sự việc bung bét, bị mang tiếng quấy rối nam nhân viên cấp dưới thì liệu người phụ nữ nào chịu nổi kia chứ? Cuối cùng Trương Đồng cũng không trụ nổi, đành nộp đơn từ chức, nghe nói về sau cô ta cũng ly hôn. Ray Cheng nhờ đó mà chễm chệ ngồi thay vào vị trí của cô ta. Trong buổi gặp mặt cuối năm của công ty, anh ta còn dẫn bạn gái theo để giới thiệu với mọi người. Đúng là chẳng ai được như thế, mới làm giám đốc kinh doanh được một năm đã ngồi được lên ghế tổng. Ai trong số các vị ở đây may mắn đến vậy?”

Đám người lại rộ lên bàn tán. Họ nói lung tung đủ thứ chuyện.

Chỉ có Đàm Bân là không đưa ra bất kỳ ý kiến gì. Cô gắp một miếng cá hồi cho vào miệng, không để ý mà ăn phải mù tạt khiến hai mắt cay sè.

Chiều hôm đó, Đàm Bân đến gặp Điền Quân. Tại đây, cô nghe được một tin vô cùng khủng khiếp.

Kết quả đấu thầu vòng đầu vốn định công bố vào tuần này, vậy mà lại bị lùi lại đến trung tuần tháng Mười. Nguyên nhân là do có một vài nhà cung ứng đã thuyết phục được công ty ở tỉnh giảm số lượng và quy mô các thiết bị thu mua tập trung. Sau khi gác lại việc này, hai bên mới tiếp tục đưa ra những yêu cầu của mình.

Đàm Bân bất lực nhìn Điền Quân. “Một vài công ty phạm luât, chúng tôi không thể vì thế mà bị phạt liên đới, đúng không?”

Điền Quân đáp: “Đó chỉ là những chuyện ngoài ánh sáng, còn có rất nhiều chiêu trò không thể biết được. Tiểu Bân này, nếu bên cô cũng chơi kiểu đó thì cũng sẽ bị loại bỏ tư cách vào vòng trong, tôi không khách khí đâu đấy.”

Đàm Bân cười xòa, nói: “Anh cũng biết chúng tôi trước nay làm ăn lương thiện, chưa phạm luật bao giờ mà.”

Nói đoạn, cô cáo từ ra về. Điền Quân đứng dậy, tiễn cô ra cửa. Khi đặt tay lên tay nắm cửa, anh ta chợt nhớ ra một chuyện. “Tiểu Đàm, có một chuyện tôi quên không cảm ơn cô. Cô đã nói với Tình Tình những gì mà mấy ngày qua nó bỗng nhiên chăm chỉ học đến tận mười hai giờ đêm. Lúc đầu, mẹ nó vui lắm nhưng giờ đã thấy xót con rồi.”

Đàm Bân nháy mắt, cười: “Tôi chẳng nói gì cả. Có lẽ là do Tình Tình đã lớn nên hiểu biết hơn. Tình Tình chăm chỉ học hành không phải là chuyện tốt hay sao?”

Thực ra Đàm Bân đã cổ vũ chuyện yêu đương của con gái nhà người ta, nhưng chuyện này cô không dám tiết lộ.

“Lúc nào rảnh cô hãy nói chuyện với nó nhiều hơn nhé, tôi lo con bé chỉ nhất thời hào hứng thôi.”

“Vâng, không vấn đề gì, tôi cũng quý Tình Tình, đó là một cô bé rất thông minh.” Đàm Bân đáp lại.

Bước ra khỏi cửa, Đàm Bân bắt đầu suy nghĩ về nguyên nhân thực sự khiến cuộc đấu thầu bị hoãn lại.

Cô mở cửa xe, ngồi vào trong, đang ngẩn người suy nghĩ, chưa kịp mở khóa thì có ai đó đã gõ nhẹ lên cửa kính xe.

Đàm Bân nhìn ra bên ngoài, thì ra đó là Dư Vĩnh Lân.

Cô liền kéo cửa xe, khuôn mặt vui mừng thấy rõ: “Ôi, sao lại là anh?”

Dư Vĩnh Lân lắc chùm khóa xe trong tay, nhìn Đàm Bân từ đầu đến chân. “Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng. Cô ngồi một mình ở đây làm gì thế?”

Đàm Bân mỉm cười, thật thà nói: “Tôi đang suy nghĩ.”

Dư Vĩnh Lân liền ngồi sang ghế bên kia, sau đó đưa tay về phía Đàm Bân. “Cho xin điếu thuốc.”

Đàm Bân liếc xéo. “Anh lại đang cai thuốc à?”

“Ừ, mẹ vợ yêu cầu dữ quá nên đành phải bỏ. Dù sao cai thuốc cũng là việc dễ nhất trên thế giới này.”

“Đúng vậy, thế nên anh mới phải bỏ thuốc ngót ngét chục lần có lẻ.”

Dư Vĩnh Lân cười lớn, thở ra một hơi rồi hỏi: “Nghe nói cô xin nghỉ phép hả, qua chỗ gì đó hạnh phúc chứ?”

“Gì chứ, tôi phải túc trực trong bệnh viện suốt ấy.”

“Ơ, ai phải nằm viện thế?”

Đàm Bân do dự một lúc mới trả lời: “Bạn trai tôi.”

“Hả?” Dư Vĩnh Lân ngạc nhiên quay sang hỏi: “Vậy là vụ án kết thúc rồi sao?”

Đàm Bân tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao anh biết?”

“Lần trước ấy, Ray đưa cô đến bệnh viện, người anh em của cậu ta, cái tên Nghiêm Cẩn gì đấy, bị sở cảnh sát giữ lại, tôi phải giúp lo liệu việc sau đó.”

Đàm Bân im lặng một hồi rồi nói: “Cảm ơn anh! Thật có lỗi quá, chỉ vì sự nôn nóng nhất thời mà tôi đã làm liên lụy đến nhiều người.”

“Không cần phải cảm ơn, chẳng qua tôi nhân tiện mà giúp thôi. Nhưng Cherie này, tôi luôn thấy cô làm việc thiếu tình cảm quá, hôm ấy tôi bị cô làm cho sợ phát khiếp. Cả Ray cũng thế, đúng là to gan mà, làm việc chẳng có quy tắc gì hết, vết thương của cậu ta chắc không nhẹ đâu.”

Lòng Đàm Bân như thắt lại, cô quay sang buồn bã nói: “Anh ấy vẫn khỏe chứ ạ?”

Dư Vĩnh Lân liếc nhìn cô, hỏi với vẻ đầy ngạc nhiên: “Dạo này cô không liên lạc với cậu ấy à?”

“Một tuần trước tôi có gọi điện. Lúc đó anh ấy nói là vừa từ Hà Lan về, vậy nên tôi không nói gì nhiều.”

“Một tuần trước á?” Dư Vĩnh Lân nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu, cười gượng. “Haizz, một tuần trước.”

Đàm Bân cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Tại sao Dư Vĩnh Lân lại nói như vậy? Dường như trong lời nói đó còn có ý gì khác. Dư Vĩnh Lân hắng giọng, hình như muốn nói gì đó mà không cất thành lời.

Đàm Bân lặng lẽ nhìn anh.

Cuối cùng, Dư Vĩnh Lân cũng mở lời: “Một tuần trước, Ray phải vào bệnh viện. Cậu ấy vốn định bay đến Hà Lan, khi đáp chuyến bay từ Bắc Kinh sang Thượng Hải, vết thương trở nên nặng hơn, đến mức không chịu đựng nổi, vừa xuống máy bay đã phải nhập viện.”

Lúc này, tim Đàm Bân bỗng đập loạn nhịp, cô nghẹn ngào nói: “Tại sao vậy?”

Dư Vĩnh Lân nhún vai: “Chuyện này cô phải đi hỏi cậu ta ấy. Mỗi ngày chỉ ngủ được có bốn, năm tiếng, cứ liên miên như vậy thì ngay cả người sắt cũng gục, huống chi là người thường.”

“Vậy là vì mệt ư?”

“Chà, nếu không thì còn có nguyên nhân nào khác nữa.”

“Vậy bây giờ thì sao? Anh ấy vẫn ở trong bệnh viện ư?”

“Lại lao đi làm việc cho sếp rồi, giờ thì đúng là cậu ta đang ở Hà Lan.”

Đàm Bân thẫn thờ bật đi bật lại nắp chiếc bật lửa kêu tanh tách, khuôn mặt buồn bã. Hồi lâu sau, cô mới cất tiếng: “Anh hãy khuyên anh ấy, nếu không có sức khỏe thì sẽ không có thứ gì hết. Tổng giám đốc điều hành của công ty E, cái vị gục ngay trên máy chạy bộ ấy, không phải là bài học xương máu để nhìn vào hay sao?”

Dư Vĩnh Lân thở dài. “Có loại người rất ngốc, khuyên kiểu gì cũng không xong, phải thực sự trải qua một việc gì đó thì cậu ta mới sáng mắt ra được. Tôi là kẻ chẳng có thứ gì ra hồn, vậy mà giờ vợ con đề huề. Ray lại khác, cậu ta quá cố chấp, quá tham vọng để chứng minh cho người đời thấy một thứ gì đó.” Kiểu người như vậy khi gặp chuyện rất dễ lao đầu vào chỗ bế tắc, một là sẽ tiếp tục cố chấp không chịu tỉnh ngộ, hai là sẽ nhìn thấu được hồng trần, không bao giờ có con đường trung gian.

Đàm Bân nhất thời không nói gì.

“Tôi phải đi đây.” Dư Vĩnh Lân mở cửa xe, chìa tay về phía Đàm Bân. “Đúng rồi, nghe nói diễn đàn giao lưu kỹ thuật của bọn cô rất thành công, phải chúc mừng chứ nhỉ?”

Đàm Bân ngẩng lên hỏi: “Ý anh muốn nói gì?”

“Haizz, tại sao cô lại phản ứng như thế nhỉ? Đó đơn thuần chỉ là một lời chúc mừng thôi, chẳng có ý gì khác.” Nụ cười đầy tự đắc của Dư Vĩnh Lân hoàn toàn khác với vẻ lo sợ của anh một tháng trước, điều này khiến Đàm Bân thoáng thấy bất an.

Dư Vĩnh Lân đã rời đi nhưng Đàm Bân vẫn ngồi lại khá lâu. Cô cầm điện thoại, hết mở ra rồi lại gập vào, cuối cùng quyết định cất đi.

Trở về công ty, việc đầu tiên Đàm Bân phải làm là chạy đến phòng truyền thông, lấy cớ phải nghiên cứu về lịch sử phát triển của công ty để mượn về năm, sáu cuốn niên giám.

Người rời khỏi công ty đã lâu, muốn tra ra một vài dấu tích còn sót lại của người đó thì chỉ có thể dựa vào những bức ảnh cũ.

Đàm Bân cảm thấy xấu hổ vì những tin đồn xung quanh.

Cô ngắm nghía bức ảnh của Trương Đồng. Đó là một người phụ nữ mảnh khảnh, không quá đẹp nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, có sức mạnh nhìn thấu tâm can của người khác.

Đàm Bân bất giác nhìn thấy một bức ảnh chụp chung của Trình Duệ Mẫn và Trương Đồng.

Nói là ảnh chụp chung cũng không hợp lý cho lắm, vì đó rõ ràng là khung cảnh của một buổi ký hợp đồng, có thể nhìn thấy rất đông người đi lướt qua trong ảnh. Trình Duệ Mẫn đang cầm ly rượu vang, nở nụ cười với một người nào đó không xuất hiện trong bức ảnh. Cặp mắt trong veo ẩn dưới cặp lông mày rậm của anh thật đẹp, đến mức khiến người ta khát khao được chạm vào, được vuốt ve. Lúc đó, Duệ Mẫn mới hai mươi sáu tuổi.

Trương Đồng đang nhìn anh với ánh mắt chất chứa bao lưu luyến, yêu thương và thèm muốn. Nhưng ẩn giấu sau đôi mắt đó cũng là sự bất lực và tuyệt vọng không nói thành lời.

Không biết ai đã chụp lại khoảnh khắc đầy tâm tư này, càng không biết người nào đó đã lưu bức ảnh này trong cuốn niên giám của công ty.

Gập cuốn niên giám lại, lòng Đàm Bân âm thầm xót xa, thì ra những lời đồn đại xuất hiện trong bữa trưa hôm đó không phải là không có căn cứ.

Thẫn thờ hồi lâu, Đàm Bân mới sực tỉnh. Cô thầm chế giễu bản thân mình: Chuyện này có liên quan gì đến mày không hả Đàm Bân? Lắc đầu cười, cô đẩy quyển niên giám sang một bên, xếp lại những tâm tư, bắt đầu giải quyết những email tích tụ suốt một tuần qua.

Trong hộp thư hiện rõ một nghìn không trăm năm mươi tư hàng chữ nổi bật, có nghĩa là Đàm Bân có hơn một nghìn email chưa đọc. Email được chuyển đến tầng tầng lớp lớp, đó là chuyện thường thấy ở những công ty lớn.

Nhìn đống email chất ngất, Đàm Bân mất hết cả cảm xúc. Cô hít một hơi thật sâu, cố ra lệnh cho mình phải kiềm chế những bực bội trong lòng. Việc đầu tiên cô phải làm là in những email này ra giấy.

Đây là tập kỷ yếu của một hội nghị được tổ chức cách đây ba ngày. Hội nghị tiêu thụ kiểu này được tổ chức thường kỳ mỗi tháng một lần. Khi nghỉ phép, Đàm Bân đã nhờ Chu Dương đến dự thay mình.

Trước đó, Đàm Bân cùng nhóm của mình đã bàn bạc và thống nhất sẽ xếp những cơ hội tiêu thụ ở một vài khu vực vào mức tiêu thụ khả thi. Kết quả này sẽ giúp các giám đốc kinh doanh không cảm thấy quá áp lưc. Ngoài ra, bằng cách này vào cuối quý, Đàm Bân cũng có thể dựa vào tình hình tiêu thụ chung để điều chỉnh, tạo đường tiến thoái cho nhiệm vụ của mình vào quý sau.

Nhưng mà xem xét lại, Đàm Bân nhận ra tất cả các cơ hội đều biến thành mục tiêu bắt buộc phải hoàn thành trong quý này.

Cô gọi Chu Dương đến phòng họp, đập tập kỷ yếu đã được in xuống trước mặt anh ta. “Anh nói đi, tại sao lại có chuyện này?”

Chu Dương cầm tập giấy lên đọc, nói với vẻ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Có vấn đề gì ư?”

“Vấn đề gì?” Đàm Bân gõ tay lên mặt bàn, rắn giọng hỏi: “Con số này do ai đưa ra?”

“Là Kenny. Hôm ấy Lý tiên sinh cũng có mặt ở đó. Sao vậy?”

“Chúng ta đã thống nhất những gì? Anh đại diện cho nhóm chúng ta tham gia hội nghị thường kỳ ấy, tại sao lại không đưa những gì đã thống nhất ra bàn bạc? Trước khi đi tôi đã dặn anh, nếu có chuyện gì phát sinh thì phải gọi điện cho tôi ngay, tại sao lúc đó anh lại không gọi?”

Chu Dương tỏ vẻ oan ức: “Tôi cứ nghĩ cô đã bàn bạc với Kenny trước rồi. Hơn nữa, các nhóm của khu vực khác liên tục diễu võ dương oai, chúng ta cũng không nên thận trọng quá, đúng không?”

Đàm Bân không biết phải nói gì lúc này. Cô xin nghỉ phép quá vội vàng nên cũng quên mất không viết mail cho Bỉnh Khang để nói rõ ý kiến của mình.

Nhưng dù sao chuyện cũng đã rồi, có tức tối, trách móc cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ còn biết nghĩ cách thu dọn chiến trường hiện tại mà thôi.

Đàm Bân ngồi xuống rồi hỏi: “Tám mươi phần trăm sale ngoài định mức ở khu vực Bắc Kinh, anh có nắm được không?”

Chu Dương lúng túng đáp: “Tôi không biết.”

“Không biết?” Cơn tức đã bốc lên đến đầu, Đàm Bân quát lớn: “Young, sao một giám đốc kinh doanh lâu năm như anh lại có thể nói câu đó?”

“Tôi thực sự không nắm được chuyện này. Khách hàng nơi khác và Phổ Đạt là khác nhau. Có nhiều quy tắc ngầm trong việc đấu thầu. Chúng ta trước giờ vẫn làm việc đường hoàng, chưa từng giở trò mờ ám. Nhưng MPL không làm, không có nghĩa các nhà cung ứng khác cũng sẽ không làm. Chúng ta cứ hì hục lao đầu đi làm, chưa biết chừng chỉ là quân cờ trong tay họ. Họ đang đùa cợt chúng ta thôi, chứ thực ra đã sớm có một cuộc giao dịch ngầm rồi.”

Cổ họng Đàm Bân như nghẹn lại, bất giác không thốt lên lời.

Ở Trung Quốc, trò chơi thương trường luôn có quy tắc đặc biệt, các công ty đa quốc gia không phải không muốn hợp tác, tiếc rằng cây càng lớn thì gió càng to, từ cổ đông đến công ty thẩm định đều đang giương mắt dõi theo, làm việc trái đạo đức không khó, chỉ sợ nếu bị phát hiện ra thì sẽ phải trả giá đắt thôi.

Lúc này, Chu Dương lại được dịp làu bàu.

Nghĩ ngợi một lúc, Đàm Bân mới cất lời: “Tôi không muốn nói nhiều với anh nữa. Điều kiện tiên quyết là từ lãnh đạo công ty đến nhân viên không được làm bất cứ chuyện gì vi phạm pháp luât. Ưu thế lớn nhất của chúng ta là chữ tín suốt bao năm qua. Tôi tin rằng những khách hàng làm ăn chân chính của chúng ta sẽ biết lựa chọn chính xác.”

Những lời nói của Đàm Bân đã chặn đứng đường lui của Chu Dương, thông qua đó cô cũng tỏ rõ quan điểm không muốn nghe những ý kiến kiểu này của anh ta thêm một lần nào nữa.

“Thôi được rồi, Cherie.” Chu Dương tựa người ra sau, cười không thành tiếng. “Tôi sẽ cố gắng hết khả năng của mình để giành lấy mấy cái hợp đồng đó. Nhưng những gì cô đã đồng ý với tôi, đừng quên đấy nhé, còn có cả chuyện chiết khấu nữa đấy.”

Đàm Bân đứng dậy, nói: “Nhiệm vụ của quý ba nhất định phải hoàn thành! Dự án thu mua tập trung của Phổ Đạt sẽ bắt đầu từ ngày mai, tôi và anh sẽ cùng đi gặp khách hàng.”

Cuộc nói chuyện của hai người đến đây kết thúc.

Sắp tan ca thì Lưu Bỉnh Khang xuất hiện. Nghe nói ông ta mới từ châu Âu trở về, mặc dù còn mệt vì lệch múi giờ nhưng vẫn ghé qua công ty trước.

Đàm Bân đã tranh thủ hẹn gặp ông ta mười phút để thông báo tiến độ công việc.

Với câu hỏi Đàm Bân đặt ra, Lưu Bỉnh Khang phân tích hết sức đơn giản: “Vòng đấu thầu bị hoãn lại, ngoài lý do Điền Quân nói vẫn còn có một lý do khác nữa. Theo lệ cũ, trung tuần tháng Mười mới phát thầu, thời gian đàm phán thương mại hoãn đến trung tuần tháng Mười hai. Lúc đó, các công ty đều đang gấp rút ký hợp đồng để hoàn thành kế hoạch của năm, vậy nên sẽ có nhiều nhượng bộ về giá cả và triết khấu.”

Nghe Lưu Bỉnh Khang nói, Đàm Bân không thể không khâm phục, đúng là gừng càng già càng cay. Cô cũng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại chưa nghĩ được theo hướng này. “Vậy chẳng lẽ Phổ Đạt đã hạ quyết tâm, muốn thông qua việc thu mua tập trung để ép các công ty tham gia đấu thầu phải giảm giá thật thấp.”

Lưu Bỉnh Khang gật đầu. “Đúng thế, có phải chỗ cô đã thảo luận phương án kỹ thuật với công ty ở tỉnh trước rồi? Hãy chỉ đạo sale của các tỉnh cũng phải bắt tay vào làm, không cho họ có cơ hội để giảm quy trình.”

Đàm Bân liền nghĩ đến lời của Điền Quân. “Nhưng Điền Quân nói có vẻ rất kiên quyết, liệu có xảy ra vấn đề gì không?”

Lưu Bỉnh Khang cười nói: “Cherie, lúc nào rảnh cô hãy đọc thêm về lịch sử, lúc ấy cô sẽ phát hiện rằng mâu thuẫn giữa chế độ tập quyền trung ương và tự trị địa phương luôn luôn tồn tại. Người đại lục các cô thường nói như thế nào nhi? À, đúng rồi, câu đó là trên có chính sách, dưới có đối sách, cô nên học cách tận dụng điểm này.”

Nói đoạn, Bỉnh Khang cúi đầu nhìn đồng hồ.

Đàm Bân vốn định hỏi một chút về mục tiêu tiêu thụ, song thấy vậy bèn đứng dậy cáo từ, trong đầu vẫn suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Lưu Bỉnh Khang.

Vì còn một đống công việc vẫn chưa hoàn thành nên Đàm Bân đành phải xách máy tính đến bệnh viện.

Lúc này, Thẩm Bồi đang nổi giận đùng đùng ở trong phòng.

Chỉ vì cô hộ lý muốn thay đồ cho Thẩm Bồi nhưng anh không chịu, vùng vẫy làm đổ đống chai lọ trên chiếc bàn cạnh giường.

Chỗ truyền dịch trên cánh tay trái sưng to vì đầu kim truyền bị trệch ven.

Y tá thấy vậy liền thay kim truyền dịch cho Thẩm Bồi, nhưng anh vẫn nhất định không chịu, thậm chí còn rút kim, quăng xuống đất, khiến máu chảy ra, thấm đỏ cả góc chiếc ga giường trắng toát.

Nhìn thấy máu, Thẩm Bồi liền gục xuống, nôn thốc nôn tháo, đến mức mặt cắt không còn giọt máu.

Khi Đàm Bân bước vào, cả đám người đang đứng vây quanh, lúng túng không biết làm gì.

Bà vú Vương thì đang khóc nức nở, cố gắng thuyết phục anh: “Bồi Bồi ngoan nào, thế này mới nhanh khỏi bệnh.”

Sau một hồi quấy phá, lúc này Thẩm Bồi đã hoàn toàn kiệt sức. Anh nằm co quắt trên giường, tay khư khư giữ chặt cổ áo, nức nở nhắc đi nhắc lại: “Không cần quan tâm đến tôi, đi ra đi, ra hết đi!”

“Bồi Bồi!”

“Cút đi!”

Bà lão lùi ra sau, cúi đầu, lau nước mắt. Mũi và hai mắt bà đỏ mọng, dưới ánh đèn, hai bên tóc mai bạc trắng.

Đàm Bân không đành lòng nhìn tiếp cảnh tượng này. Cô liền quăng máy tính sang một bên rồi chạy đến. “Thẩm Bồi, anh muốn làm gì thế? Tại sao lại nói những lời như vậy?”

Bà Vương vội vàng kéo áo Đàm Bân. “Cô bé, đừng trách cậu ấy, đừng nói gì nữa.”

Đàm Bân đẩy tay bà lão ra, quỳ xuống trước mặt Thẩm Bồi. Nhưng nhìn thấy vết thương trên đầu anh, những lời cô định nói bỗng nghẹn ứ trong cổ họng. Đàm Bân chỉ biết thở dài, hạ giọng thật nhẹ nhàng: “Có chuyện gì anh có thể nói được mà. Tại sao lại nổi nóng như thế?”

Thẩm Bồi vẫn lặng im không nói. Anh hạ hai cánh tay đặt trên trán xuống, nhìn cô chằm chằm, mắt ngân ngấn nước.

Đàm Bân không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Lấy bông cầm máu cho anh mà lòng cô đau như bị rút từng khúc ruột.

Bà Vương bước đến hỏi: “Bồi Bồi, tối nay cậu muốn ăn gì…”

Đàm Bân ngán ngẩm quay đầu lại. “Bà Vương, bà và mọi người có thể ra ngoài một lúc được không? Cháu có chuyện muốn nói với Thẩm Bồi.”

Cô y tá phải ở lại dọn phòng, lẩm bẩm trách móc: “Đã bảo là đừng có kích động bệnh nhân. Tâm lý của anh ta vẫn chưa ổn định, người đó lắm lời như vậy, thử hỏi sao không xảy ra chuyện!”

Đàm Bân nhỏ nhẹ nói: “Thực sự xin lỗi.”

Cô y tá chỉnh lại kim truyền dịch, sắp xếp thuốc và thiết bị máy móc rồi đẩy xe ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng khép lại sau lưng cô ta, ngăn không cho tiếng người bên ngoài vọng vào.

Lúc này Đàm Bân mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi xuống giường, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Bồi, im lặng không nói.

Làn da nâu khỏe khoắn ngày nào của anh giờ trắng bệch, nhợt nhạt, tóc mới mọc đâm vào lòng bàn tay cô ram ráp.

“Tại sao vậy?” Cuối cùng Đàm Bân cũng cất tiếng hỏi.

“Anh nhìn thấy anh ấy, cứ nhắm mắt lại là anh lại nhìn thấy khắp người anh ấy toàn là máu. Máu đỏ lòm, đặc quánh… Bọn anh nhìn nhau, anh tận mắt nhìn thấy sinh mệnh của anh ấy dần bị cướp đi, mắt anh ấy trợn tròn, hơi thở tắt lịm…”

Khoảnh khắc ấy, trái tim Đàm Bân bỗng quặn đau xót xa. Cô cúi gập người, nhẹ nhàng áp khuôn mặt anh vào lòng, giọng nói bay bổng như trong cơn mê: “Mọi thứ đã qua rồi, Tiểu Bối à! Rồi ngày đó cũng sẽ phải đến, chúng ta đều phải trải qua thời khắc ấy, không ai có thể trốn tránh được…”

Có ai đó đã từng nói với cô, cái chết cũng giống như nước trên địa cầu, bạn không thể chạy trốn, không thể lẩn tránh, chỉ có thể học cách để đối diện với nó.

Nhưng những gì Thẩm Bồi đã trải qua so với nhiều người thực sự là quá tàn nhẫn.

Lúc này Đàm Bân như ngậm phải thứ gì đó đắng chát. Thẩm Bồi đang run rẩy trong lòng cô, áo anh ướt đẫm mồ hôi lạnh như vừa bị cả thùng nước giội vào.

Đàm Bân thử cởi cúc áo cho anh. “Quần áo không thay sẽ bẩn lắm, để em giúp anh cởi nhé, chúng ta sẽ làm từ từ thôi, được không?”

“Không!” Thẩm Bồi lập tức nắm chặt lấy vạt áo, lùi lại phía sau với vẻ cảnh giác.

“Được rồi, được rồi, không thay nữa, không thay nữa!” Đàm Bân dừng lại, đưa tay ra quay mặt Thẩm Bồi lại để anh nhìn vào mắt mình. “Nhưng anh phải hứa với em, từ giờ không động tí là nổi nóng nữa nhé!”

Thẩm Bồi nhìn Đàm Bân, đôi mắt tràn ngập sự quan tâm và thăm dò của cô chính là thứ anh đang cố gắng lẩn trốn.

Thẩm Bồi gạt tay Đàm Bân ra, quay mặt đi rồi nói: “Anh muốn về nhà.”

Đàm Bân vô cùng kinh ngạc. Cô không thể thẳng thừng từ chối lời đề nghị này, đành ngọt ngào dỗ dành: “Anh ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi vài ba ngày, sau đó chúng ta sẽ thương lượng với bác sĩ.”

Cuối cùng, Thẩm Bồi cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn nằm với tư thế cổ quái, hai tay ôm lấy đầu, người cuộn tròn, co quắp như đứa trẻ trong bụng mẹ.

Đàm Bân vừa đau đớn vừa hoài nghi, lo lắng. Cô thực sự không thể tưởng tượng nổi những gì Thẩm Bồi đã phải trải qua. Trái tim anh như có một hố đen sâu hoắm, không thể đối diện, cũng chẳng thể mất đi, chỉ còn cách ra sức trốn chạy.

Tìm cách lấy được báo cáo điều tra của sở cảnh sát Cam Nam, nhưng trong đó cũng chẳng có bất kỳ manh mối nào, Đàm Bân lại một lần nữa đề nghị mời bác sĩ tâm lý đến chữa trị cho Thẩm Bồi.

Lần này, mẹ anh vẫn có chẳng chút hứng thú, chỉ than phiền rằng trong nước không có bác sĩ tâm lý giỏi, những phòng khám tâm lý chỉ làm qua quýt để kiếm ăn mà thôi. Cuối cùng, cha của Thẩm Bồi xuất hiện, đưa một vị giáo sư đại học có bằng tiến sĩ tâm lý ở nước ngoài đến. Lúc này, mẹ anh mới không nói được gì nữa.

Nhưng cuộc nói chuyện đầu tiên giữa vị giáo sư kia và Thẩm Bồi lại không diễn ra thuận lợi vì anh ra sức kháng cự, nhất quyết không chịu hợp tác.

Đàm Bân nản lòng, buồn chán vô cùng.

Vị giáo sư nọ bèn an ủi cô: “Không sao đâu, những bệnh nhân không chủ động đến gặp bác sĩ tâm lý đều như thế. Tôi cũng không có nhiều yêu cầu với bệnh nhân, chỉ cần cậu ấy cảm thấy thoải mái, chịu gặp bác sĩ đúng giờ, bộc lộ con người thật của mình là được. Nhưng từ trạng thái tâm lý hiện tại của bệnh nhân có thể thấy rằng cậu ấy vẫn chưa thực sự chuẩn bị.”

Đàm Bân phiền não hỏi: “Vậy chúng tôi có thể làm gì?”

“Hãy tạo cho cậu ấy một môi trường thoải mái, đừng khiến cậu ấy cảm thấy áp lực. Chữa trị tâm lý thực ra là một quá trình đối diện với chính mình. Những lo lắng và đau đớn do mâu thuẫn nội tâm gây ra có những lúc vượt qua cả vết thương trên da thịt. Nếu chỉ cố tìm cách giảm đau, gây tê mà không đối mặt với đau đớn thì sẽ không giải quyết được cốt lõi của vấn đề. Nói thẳng ra, đó chẳng qua chỉ là phương pháp bổ trợ, trên thực tế vẫn phải dựa vào khả năng tự lành bệnh của bệnh nhân. Vậy nên nhất định phải giúp cậu ấy có sự chuẩn bị tốt nhất, có đủ bản lĩnh và dũng khí để trải qua toàn bộ quá trình này.”

Đàm Bân cố gắng nghe hiểu những lời nói này.

Bữa trưa hôm đó, cô hẹn gặp Văn Hiểu Tuệ để trút bầu tâm sự. Cuối cùng, cô buồn rầu nói: “Có phải người ta thường nói trên thế gian này không có Thượng đế, mãi mãi chỉ có thể tự mình cứu lấy mình, đúng không? Hiểu Tuệ à, chuyện này đúng là đáng thất vọng!”

Văn Hiểu Tuệ bật cười. “Đàm Bân này, cậu vẫn luôn ngây thơ như thế, tớ yêu cậu đến chết mất!”

“Này, cậu có thể đồng cảm với tớ một chút được không?”

“Được rồi, được rồi, cô bạn nhỏ ngây thơ của tôi ơi, cậu định làm gì tiếp theo đây?”

“Thẩm Bồi cứ khăng khăng đòi về nhà, chẳng ai khuyên bảo nổi. Anh ấy vì chuyện này mà quấy phá, không chịu ăn cơm, cũng không chịu uống thuốc”

Văn Hiểu Tuệ lúc này không cười nữa: “Vậy thì cậu phải làm sao? Chẳng thế cứ ở suốt bên cạnh Thẩm Bồi như vậy, lại còn bà mẹ của anh ấy nữa chứ.”

“Anh ấy muốn về nhà tớ, không cần mẹ, không cần bà vú nên tớ phải đi theo chăm sóc.”

Chiếc đũa trên tay Văn Hiểu Tuệ rơi xuống bàn. “Ối trời, nhiệm vụ nặng nề như thế ư, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Haizz!” Đàm Bân không ngừng thở dài. “Bây giờ chỉ có tớ nói anh ấy mới chịu nghe vài lời.”

Văn Tuệ trầm ngâm suy ngẫm một lúc rồi phán một câu: “Ôi Đức Mẹ của tôi, cậu không bao giờ thay đổi được tấm lòng của một Đức Mẹ!”

Đàm Bân vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô đập tay xuống bàn, nói: “Mẹ kiếp, tớ mà lại bị lũ trẻ ranh đào hố chôn ư? Tự dưng quý ba lại mọc ra nhiệm vụ phải kiếm được một, hai triệu euro, nếu không hoàn thành thì cậu biết tớ sẽ thê thảm thế nào không? Trong cuộc tỷ thí với đám giám đốc lần này, chẳng nhẽ tớ phải ngoan ngoãn nhận thua sao? Suốt ba năm qua tớ cắm đầu cắm cổ làm việc vì cái gì?”

Văn Hiểu Tuệ nhìn Đàm Bân, cười ra nước mắt: “Đàm Bân à, tớ thấy việc nghĩ cách để hòa thuận với mẹ Thẩm Bồi có vẻ có tiền đồ hơn đấy. Sau khi gả qua đấy rồi, cậu sẽ làm bà chủ giống như bà ấy, không cần phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc, quá tốt còn gì…”

Đàm Bân không nói gì. Cô ngồi thẫn thờ hồi lâu mới lên tiếng: “Có lẽ việc đi làm vẫn đơn giản hơn.”

Văn Hiểu Tuệ lắc đầu. “Thôi, ăn đi ăn đi, ăn no mới có tinh thần về làm Đức Mẹ Maria tiếp chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.