Ngũ đại thần kiếm dễ dàng phá hủy hoa văn Âm Dương này, sau đó xuyên thẳng qua cơ thế của Abe Seimei, cũng chính là Kimura Sakurako.
Ah!!!
Lúc này, Abe Seimei phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi toàn bộ cơ thể liền nổ tung, nát thành từng mảnh, biến thành một đống xương thịt gãy vụn!
Tất cả lão tổ của ba tam đại thần cung ở phía xa đều sửng sốt.
Thế nhưng trước khi họ kịp phản ứng, ngũ đại thần kiếm đã lao về phía họ, khiến cơ thế của ba người bọn họ cũng nố tung ngay tại chỗ.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại Diệp Phàm và quốc chủ Anh Quốc trên núi Phú Sĩ.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
“Hộ Tướng Thần Tướng, cậu muốn cái gì tôi cũng có thể cho cậu, kế cả ngai vàng này, cầu xin cậu đừng giết tôi!”
Quốc chủ Anh Quốc lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm, không ngừng cầu xin tha mạng.
Thế nhưng Diệp Phàm chỉ lạnh lẽo nhìn đối phương, cũng không muốn phí lời, ngũ đại thần kiếm lại lao về phía ông ta.
Quốc chủ Anh Quốc liền bị ngũ đại thần kiếm chém thành từng mảnh, chết cực kỳ bi thảm!
Soạt, soạt, soạt!! Ị
Sau khi xử lý xong những người này, ngũ đại thần kiếm lại quay trở về tay chủ nhân của chúng.
Lúc này Diệp Phàm chợt nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi!
Trên bầu trời, ngôi sao tỏa ra ánh sáng tím cũng từ từ biến mất.
ở Long Quốc, cố Tam Thòng nhìn chằm chằm lên bầu trời rồi thấy ngôi sao đã biến mất, ông khẽ cau mày nói: “Thức tỉnh thất bại rồi sao?”
CỐ Tam Thông liền rơi vào trầm tư, ánh mắt không ngừng lóe lên.
Chẳng mấy chốc, một ngày đã trôi qua.
Sự sụp đố của núi Phú Sĩ đã thu hút chú ý của toàn bộ người dán Anh Quốc, nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra trên núi Phú Sĩ và tại sao nó lại sụp đố.
Về phần Kyoto, vào lúc này vẫn là do quân Thiên Sách kiếm soát.
Sự chỉ huy quân đội Hoa Kỳ và quân đội vương quốc Anh của Alice đã gây thiệt hại nặng nề cho quán đội Lưu Ly Quốc và Man Quốc, số binh sĩ sống sót của hai nước này còn chưa đến 1/3!
Ba ngày tiếp theo lại trôi qua.
Trong ba ngày qua, bầu trời ở Anh Quốc bị mây đen bao phủ, trông vô cùng ảm đạm.
Trong một căn phòng ở Kyoto, Diệp Phàm đang nhắm mắt nằm trên giường, Đường sở sở, Lâm Thi Âm, Cơ Như Yên, Alice và Huyết Cơ đều vây quanh đây, bao gồm cả Tư Thiên Thiên vừa xuống núi..
“Chủ nhân đã hôn mê mấy ngày chưa tỉnh
lại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Huyết Cơ lo lắng hỏi.
“Tôi đã liên lạc với nhị sư phụ của anh Tiểu Phàm, ông ấy nói Tiếu Phàm không sao, nếu như hôm nay Tiếu Phàm còn không tỉnh lại, chúng ta sẽ đưa anh ấy về nước rồi lại tìm cách!” Đường sở Sở trầm giọng đáp.
“Diệp đại ca sẽ không sao đâu. Nếu như anh ấy có chuyện gì thì chủ nhân đã ở đây từ lâu rồi!” Tư Thiên Thiên cũng nói.
“Tư Thiên Thiên, chủ nhân của em là ai vậy?” Cơ Như Yên tò mò hỏi.
“Là đại sư phụ của Diệp đại ca!” Tư Thiên Thiên trả lời.
Trong chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.
Đường sở sở là người duy nhất còn ở lại trong phòng Diệp Phàm.
Cô nắm chặt tay Diệp Phàm, đặt lòng bàn tay hắn lên má mình, tự lấm bấm: “Anh Tiểu Phàm, anh nhất định không được có chuyện gì đó. Nếu anh xảy ra chuyện, sở sở sẽ không sống nổi!”
Vừa nói, đôi mắt của Đường sở sở dần đỏ lên.
Đột nhiên, bên tai Đường sở sở vang lên một giọng nói: “Nha đầu ngốc, anh còn chưa lấy em, làm sao có thể chết được!”
Soạt!