Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh lùng nói.
"Cô..."
Thiên Chiếu cực kì tức giận nhìn nữ hoàng Băng. Tuyết, cô tiếp tục nói: “Từ giờ trở đi, cô là nô lệ của hắn, phải nghe mọi mệnh lệnh. Nếu có ý đõ gì khác, bổn hoàng sẽ khiến cô nếm thử cảm giác sống không bằng chết. Tất nhiên cô có thể chọn cái chết, như vậy. sẽ không phải làm nô lệ nữa, chỉ là cô có dám chết không!"
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Thiên Chiếu thay đổi không ngừng, trở nên cực kỳ xấu xí
Cuối cùng sau hồi lựa chọn, Thiên Chiếu buông
bỏ hết thảy thể diện và tự tôn lực chọn khuất phục, nói với Diệp Phàm: “Thiên Chiếu tham kiến chủ nhân!”
“Từ giờ cô ta là nô lệ của anh!”
“Anh cũng đừng lo cô ta sẽ chạy trốn hay gây hại gì cho anh!"
Nữ hoàng Băng Tuyết nhìn Diệp Phàm.
“Cảm ơn!”
Diệp Phàm nói cảm ơn.
“Anh là người đàn ông của bổn hoàng không căn cảm ơn!”
Nữ hoàng Băng Tuyết nói thẳng.
“Tôi sẽ không cưới cô, cô đừng lãng phí thời gian nữa, thực lực của cô mạnh như vậy, cũng không căn phải song tu với tôi!”
Diệp Phàm bất đắc dĩ nhìn nữ hoàng Băng Tuyết.
“Quả thực không cần nhưng anh là người đầu tiên ôi nhìn trúng, nếu bổn hoàng không có được anh thì sao có thể cai quả thần quốc Băng Tuyết!”
Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh lùng nói.
“Nói rất hay, tôi ủng hộ!”
Long Ngạo vỗ tay cười.
“Ngũ sư phụ, người đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa!"
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
“Không ổn, hậu nhân của ma thần Xi Vưu chạy rồi!"
Đột nhiên, Tiêu Thiên Sách kêu lên, Diệp Phàm liếc nhìn phát hiện hậu nhân của ma thần Xi Vưu thừa dịp bỏ chạy.
Long Đào cũng định nhân cơ hội bỏ chạy nhưng bị Long Ngạo giế t chết bằng một chiêu.
“Lần trước tha cho ngươi, lần này tôi sẽ không nương tay nữa!"
Long Ngạo lạnh lùng quát.
Sau đó, Diệp Phàm bước tới bên người Quốc chủ Long Quốc bắt đầu tiến hành chữa trị.
Sau nửa ngày, thần chí quốc chủ đần khôi phục.
"Diệp Phàm, trẫm...”
Quốc chủ Long Quốc nhìn Diệp Phàm chợt sửng sốt rồi nghĩ ngay tới gì đó, đang định mở miệng, đối phương đã nói: “Quốc chủ, người bị Long Đào khống chế, giờ Long Đào đã chết, người đừng lo.”
“Đúng vậy, Long Đào đã không chế người ra lệnh. cho các căn cứ quân sự tập kích các thành phố lớn, Quốc chủ, xin người lập tức thông báo ngừng tập kích ngay!”
Lúc này, Diệp Phàm đột nhiên nghĩ tới lời Long Đào nói, hắn vội vàng nói với quốc chủ.
“Cái gì? Có việc này sao?"
'Vẻ mặt quốc chủ thay đối lập tức liên hệ các căn cứ quân sự lớn.
Dưới nhắc nhở của Diệp Phàm, cuối cùng quốc chủ Long Quốc cũng đã ngăn kế hoạch tập kích của Long Đào kịp thời!
“Đúng rồi, quốc chủ, nhị sư phụ và tam sư phụ của tôi vẫn không có tin gì trong Long Cấm sao?”
Diệp Phàm dò hỏi quốc chủ.
"Không có, cửa Long Cấm tuy đã được tam sư phụ của cậu mở nhưng bọn họ vẫn chưa ra ngoài. Trằm cũng phái không ít người vào đó thăm dò nhưng không ai sống sót, chỉ sợ hai vị sư phụ đã...
“Không thể nào, nhị sư phụ và tam sư phụ sẽ không sao!"
“Tôi muốn tự vào trong tìm hai người họ!”
Diệp Phàm quyết định.
“Giờ tình huống trong Long Cấm không rõ thế nào sẽ rất nguy hiểm không thể vào trong được!"
Quốc chủ Long Quốc vội nhắc nhở.
“Tôi phải vào tìm họ!”
“Quốc chủ, tôi đã quyết định rồi ngài không cần nói thêm nữa!"
Diệp Phàm trầm giọng.
“Tiểu Phàm, bọn ta đi vào với con!”
Tiêu Thiên Sách nhìn Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm lắc đầu, “Các vị sư phụ, mọi người trấn thủ Long Quốc đi, con sợ lúc đó xảy ra chuyện gì có mọi người ở đây, con cũng yên tâm hơn!”
“Vậy anh Tiểu Phàm, em đi cùng anh!”
Lúc này, Đường Sở Sở lên tiếng.
“Bổn hoàng cũng đi!"
Nữ hoàng Băng Tuyết nói thẳng.
"Tôi..."
“Anh Tiểu Phàm nếu anh không cho em theo, em cũng sẽ không cho anh đi đâu!"
'Đường Sở Sở không cho Diệp Phàm nói xong đã kiên quyết nói.
"Được rồi!" . Web đọc 𝒏ha𝒏h tại ( t𝗿uⅿt𝗿u ye𝒏﹒V𝑵 )
Diệp Phàm thấy Đường Sở Sở kiên quyết tới vậy chỉ có thể gật đầu.
“Bổn hoàng cũng đi, anh là người đàn ông mà bốn hoàng nhận định nên tôi sẽ không để anh xảy ra chuyện gì!"
Nữ hoàng Bằng Tuyết liếc nhìn Diệp Phàm nói.
Cuối cùng, Diệp Phàm dẫn theo Đường Sở Sở và nữ hoàng Băng Tuyết vào Long Cấm.
Lúc bọn họ bước vào trong, đột nhiên một đám người không mời mà tới xuất hiện tại nhà họ Đường ở Thiên Hải!