Xoẹt!
Diệp Phàm nghe được oán linh này nói, sắc mặt thay đổi, đột nhiên nói: "Hai vị sư phụ của ta đã xảy ra chuyện gì?"
"Trước đó bọn họ đến nơi này tàn sát một số. lượng lớn oán linh, cuối cùng tiến vào tử trủng!"
Oán linh này lên tiếng.
"Tử trúng? Đó là nơi nào?"
Diệp Phàm tò mò hỏi
"Tử trủng là một khu vực cấm trong chiến trường cổ xưa này, nghe đồn có rất nhiều ý niệm tàn hồn của các cường giả hàng đầu trong trận chiến lớn năm đó đều tập trung ở đó, bất kỳ một ý niệm tàn hồn nào. trong đó cũng đủ để đưa hai sư phụ của ngươi xuống địa ngục. Đã nhiều năm như vậy, tất cả người tu hành tiến vào tử trủng, đều không có người sống sót đi ra, cho nên nơi đó gọi là tử trủng, đơn giản là mộ chôn người chết mà thôi!"
Oán linh này nói từng chỉ tiết.
"Ở đây còn có người khác sao?"
Diệp Phàm kinh ngạc nói, hẳn đoán chẳng lẽ họ là những người thủ hộ Long Cấm của Long Quốc?
"Đương nhiên, chiến trường cổ xưa này kết nối với các thế giới lớn, mỗi ngày đều có rất nhiều người tu hành đến đây để rèn luyện!”
Oán linh lên tiếng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Nghe vậy, cả ba người Diệp Phàm, Đường Sở Sở và Nữ Hoàng Băng Tuyết đều rất kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng chiến trường cổ xưa này lại có liên kết với các thế giới khác!
"Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ gặp được những người từ thế giới khác ở đây đúng không?”
Nữ Hoàng Băng Tuyết nói.
“Đúng vậy, hơn nữa những người ở những thế giới đó mạnh hơn các người rất nhiều, với tài năng của các người mà chỉ có chút thế lực đó, chắc là cấp bậc của thế giới các người không cao đúng không!”
Oán linh này nói.
"Cám ơn tiền bối đã chỉ cho!”
"Không biết tiền bối có thể nói cho ta biết tử trủng kia ở đâu không?"
Diệp Phàm ôm quyền nói.
"Ngươi muốn đi tìm tử trủng?"
Oán linh kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, còn hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, ta muốn đi tìm hai vị sư phụ của ta!"
"Mặc dù ngươi có linh hải vượt qua thiên cấp, nhưng ngươi vẫn chưa thật sự trưởng thành, lấy thực lực của ngươi, bước vào tử trủng thì chỉ có đường chết, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng!"
Oán linh này nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, dù thế nào đi nữa ta cũng phải tìm được hai vị sư phụ!
Diệp Phàm nói với vẻ mặt kiên quyết
"Được rồi, ngươi cứ tiếp tục đi vẽ hướng này, khi nhìn thấy một cái hang động thì nơi đó chính là tử trủng!"
Oán linh này chỉ vẽ một phương hướng và nói thẳng.
"Cảm ơn!"
Diệp Phàm nói cảm ơn, oán linh kia đột nhiên chỉ tay về phía Diệp Phàm, một tỉa sáng từ ngón tay ông ta bay vụt ra và tiến vào trong cơ thể Diệp Phàm
"Anh Tiểu Phàm!"
Lúc này, sắc mặt Đường Sở Sở và Nữ Hoàng Băng Tuyết đều biến đổi, bọn họ đang muốn tấn công oán linh kia nhưng lại bị Diệp Phàm ngăn cản, hắn nhìn oán linh kia và nói: "Tiền bối, ngài đang..."
Bổn tọa cảm thấy tên nhóc như ngươi rất hợp ý ta, coi như công pháp này là món quà gặp mặt!"
Oán linh này bình tĩnh nói.
Mà cái chỉ tay vừa rồi của ông ta là để truyền một bộ công pháp cho Diệp Phàm.
Công pháp này được gọi là Hoang Thiên Cửu Biến, là một loại công pháp phụ trợ.
Một khi thì triển công pháp này, có thể nhanh chóng tăng lên sức mạnh của bản thân trong thời gian ngắn, công pháp này chia làm chín biến, mỗi lần thực hiện một biến thì sức mạnh trong cơ thể sẽ lập tức. tăng lên.
Biến thứ nhất có thể tăng cường sức mạnh của bản thân lên chín lăn, sau đó cứ vậy tăng gấp đôi, nếu có thể thi triển được biến thứ chín, thậm chí sẽ tạo ra sức mạnh không ngờ!
Sau khi nhìn thấy phần giới thiệu của công pháp này, Diệp Phàm cũng khá kinh ngạc.
Đối với Diệp Phàm mà nói, công pháp này có thể nâng cao sức chiến đấu của hắn rất nhiều!
Với thực lực hiện tại của hắn, một khi thực lực. đột nhiên tăng gấp chín lần, uy lực sẽ không thể tưởng tượng được!
"Cám ơn tiền bối!"
Lập tức, Diệp Phàm cung kính cảm tạ oán linh này.
"Không cần khách khí!"
Oán linh xua tay.
Sau đó ba người Diệp Phầm đi vẽ phía tử trủng, oán linh kia nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Diệp Phàm, lầm bẩm một mình: "Không nghĩ tới Đế Tinh chỉ chủ trong truyền thuyết sẽ xuất hiện, hy vọng lựa chọn lần này của bổn tọa không sai!"
Tiếp theo, ba người Diệp Phàm bay thẳng một đường về phía phương hướng của tử trủng, nhưng bọn họ bay mấy tiếng đồng hồ cũng không nhìn thấy tử trủng kia.
“Sao còn chưa nhìn thấy tử trủng kia? Không phải chúng ta đã bị lừa đó chứ?"