Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1281: C1281: Giúp việc



Hiện tại Diệp Phàm đã thức tỉnh mệnh cách Đế Tinh, nếu không chủ động phóng khí lực trong người thì người ngoài không thể nhìn ra. Vì vậy cho dù là 'Đường Tiếu cũng không nhận ra hắn là một tu hành giả"

"Giúp việc?"

Diệp Phàm nghe xong, vẻ mặt suy ngẫm cười lạnh nói. Chap mới l𝘂ô𝔫 có 𝘵ại ﹍ T r ù m T r 𝘂 𝓎 ệ 𝔫.V𝔫 ﹍

Hắn đường đường là Đế Tinh mà bị người ta kêu làm giúp việc, chuyện này truyền ra chỉ sợ không ai tin nổi!

“Làm sao? Cậu còn không đồng ý?”

Đường Tiếu lạnh lùng nói

“Tôi thì không sao, chỉ là tôi sợ mấy người không chịu nổi thôi!"

Diệp Phàm lạnh lùng quát, hẳn vận công pháp phóng ra uy lực đè ép toàn bộ!

Rầm rầm rầm!!!

Lúc này từng tiếng sấm sét nổ vang trời!

Bên trong Đường tộc, toàn bộ bị uy thế của Diệp Phàm đè quỳ xuống, ngay cả đám trưởng lão cũng bị đẩy lùi về sau.


“Cậu..."

Ánh mắt Đường Tiếu lộ vẻ không tin được nhìn Diệp Phàm.

Mà Diệp Phàm vận một quyền đánh về phía Đường Tiếu, ông chỉ kinh ngạc rồi thi triển ấn nỗ lực chặn lại một đòn này.

Uỳnh!!!!

Diệp Phàm bộc phát Đế Khí ra trực tiếp đánh cho Đường Tiếu bay ra ngoài vừa ngã xuống đất đã nôn ra búng máu!

Tuy Đường Tiếu là cường giả tầng chín của Hợp Đạo Cảnh nhưng khi đối mặt với với Diệp Phàm đã thức tỉnh mệnh cách Đế Tĩnh thì khoảng cách này không đơn giản chỉ là một cấp bậc.

“Tộc trưởng!!!"

Toàn bộ thấy Đường Tiếu hộc máu bị thương thì kinh sợ hét lớn.

“Tôi đã nói rồi, Đường tộc mấy người không chịu được đâu!"

Diệp Phàm khinh thường nói.

Soạt soạt soạt!!!!

Lúc này, vẻ mặt mọi người thay đổi không ngừng, khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.

Bọn họ không ngờ thực lực người này khủ ng bố như thế chỉ dùng một chiêu đã đánh bại tộc trưởng!

'Đường Tiếu nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt không thể tin nổi!

“Kết trận!”

Đường Tiếu hét lớn, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Diệp Phàm, trong ánh mắt đầy tia lửa giận!

Ông đường đường là tộc trưởng mà bị hậu bối trẻ tuổi đánh bại, sao có thế chịu được chứ?


Sau khi ông ra lệnh, các trưởng lão đều chuẩn bị kết trận đối phó Diệp Phàm, nhưng lúc này một bóng này vọt ra, kêu lên: “Chờ đã!"

Bóng hình lao ra là cha của Đường Sở Sở.

Hiện tại ông đã là tu hành giả, còn là cảnh giới Kim Đan.

“Tộc trưởng bớt giận có thể là hiểu nhầm gì đó rồi, mọi người đều là người một nhà, đừng xúc động!”

Đường Chính Nhân nói với Đường Tiếu.

“Cút!"

Đường Tiếu lạnh lùng quát Đường Chính Nhân, người kia còn định giải thích ai ngờ bị Đường Tiếu tung chưởng hất bay.

Vèo vèo!!!

Chỉ bằng thực lực Kim Đan của Đường Chính Nhân sao có thể ngăn được một chiêu này, ông nằm gục trên đất nôn ra máu thở hổn hển.

“Cha!!!!"

“Chồng ơi!

Đường Sở Sở và Dương Ngọc Lan vội vàng chạy tới.

Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này vẻ mặt lạnh lùng, rong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét nhìn Đường Tiếu: “Ông chết đi!”


Rầm!!!

Diệp Phàm tỏa ra sát khí kh ủng bố, hắn bổ kiếm Tu La về phía Đường Tiếu.

Vẻ mặt Đường Tiếu lập tức thay đối, vội vàng dùng linh khí ngăn lại, kết quả cả người lẫn kiếm bị hất bay đi.

Nhưng còn chưa hết, Diệp Phàm tút kiếm vung về phía ông ta, kiếm quang kh ủng bố xé rách không gian, chém đôi người Đường Tiếu!

Tất cả mọi người đều ngây ra!

Diệp Phàm bước tới cạnh Đường Chính Nhân bắt đầu dùng châm trị liệu.

Được Diệp Phàm cứu chữa, vết thương của ông dần khôi phục.

“Cậu.. cậu giết tộc trưởng rồi?"

“Người của Đường tộc nghe lệnh, lập tức kết trận giết hắn!”

Lúc này, một vv trưởng lão nổi giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm, bọn họ định ra tay kết quả một ông lão xuất hiện, lạnh lùng nói: “Đủ rồi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.