"Giết!"
Đông Phương Hạo Thiên vung Xích Tiêu Kiếm lao ra ngoài, cánh tay trái bị cắt đứt vẫn đang không ngừng rỉ máu, nhưng hắn ta hoàn toàn không quan tâm.
Sau đó, đám người Đại Hổ, Nhị Hổ, Huyết Phu, Quân chủ Long Kỵ, Satan, cũng như những người còn lại Quỷ Cốc, Long Vương Điện, Bách Hoa Lâu đều lao ra ngoài, ánh mắt mỗi người đều tràn đầy chết chóc, sẵn sàng chiến đấu đến chết!
Nhưng Diệp Tranh Vanh vẫn không để cho những người tu hành phía sau ra tay, mà một mình tàn sát những người này!
"Một lũ kiến, tất cả đi chết hết đi!"
Diệp Tranh Vanh tỏ ra phấn khích và hét lên điên cuồng.
Chẳng bao lâu, quân Thiên Sách đã bị tàn sát gần như không còn được mấy người, trong khi đám người Đại Hổ, Nhị Hổ đều bị thương nặng, hơi thở thoi thóp, còn đám người Vua Bắc Cực và Lôi Chiến thì đều chết trận.
Bùm!
Lúc này, một luồng ánh sáng đỏ như máu từ trong hư không giáng xuống, lao thẳng về phía Diệp Tranh Vanh.
Diệp Tranh Vanh nheo mắt lại, hẳn ta đột nhiên vung kiếm chém ra, chém ánh sáng đỏ như máu thành hai nửa, khi ánh sáng đỏ như máu biến mất, một bóng người xuất hiện ở đây!
Người này không ai khác chính là Chủ nhân của Huyết tộc, Huyết Cơ!
"Cô là ai?"
Diệp Tranh Vanh nhìn Huyết Cơ lạnh lùng nói, sau lưng Huyết Cơ có một đôi cánh, toàn thân dâng trào ánh sáng đỏ như máu, hai mắt đỏ như máu, trực tiếp lao thẳng về phía Diệp Tranh Vanh!
"Tìm đường chết!"
Lập tức, sắc mặt Diệp Tranh Vanh trở nên lạnh lùng, hắn ta vung kiếm ra, một lưỡng kiếm quang chói mắt từ không trung bản ra, lao thẳng về phía Huyết Cơ.
Bùm!
Dưới một kiếm này, cơ thể của Huyết Cơ nhanh chóng lui lại
Diệp Tranh Vanh lại vung kiếm ra, một kiếm này dài ngàn trượng, kiếm khí trải dài chín vạn dặm, như thể muốn quét ngang chư thiên!
Sắc mặt Huyết Cơ thay đổi, cô ta kích hoạt toàn bộ sức mạnh huyết mạch của mình, đôi cánh phía sau lóe lên tia máu, trực tiếp che trước mặt cô ta, chống lại một kiếm này.
Kết quả là khi một kiếm này rơi xuống, đôi cánh của Huyết Cơ trực tiếp bị chặt đứt.
Khi đôi cánh bị phá hủy, Huyết Cơ phun ra một ngụm máu và bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất, hơi thở thoi thóp,
“Không chịu nổi một đòn!"
Diệp Tranh Vanh khinh thường nói.
"Tất cả lũ kiến các người, đi xuống địa ngục hết đi!"
Lúc này, Diệp Tranh Vanh nhìn những người xung quanh Diệp Phàm vui vẻ mặt sát khí, trên người hắn ta trần đầy sát khí đáng sợ, bao trùm lấy đám người.
Sát ý đáng sợ xâm nhập vào cơ thể những người này, trực tiếp áp chế khiến bọn họ không thể cử động, chỉ có thể im lặng chờ đợi cái chết ập đến!
"Chết!"
Diệp Tranh Vanh vung kiếm muốn gi ết chết những người này.
Đám người Đông Phương Hạo Thiên đều nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói: "Chủ nhân, thực xin lỗi!”
Nhưng ngay lúc cấp dưới và những người thân cận của của Diệp Phàm đang vô cùng không cam tâm chờ đợi cái chết ập đến thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai họ.
"Muốn giết người của tôi, cậu đã hỏi ý của tôi chưa?"
Khi giọng nói này vang lên, đám người Đông Phương Hạo Thiên, Đại Hổ, Nhị Hổ đều mở mắt ra, trong mắt hiện lên sự kích động.
Sắc mặt Diệp Tranh Vanh cứng đờ, thanh kiếm sắp rơi xuống lập tức dừng lại.
Xoẹt!
Lúc này, một bóng người từ giữa không trung bước đến, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Diệp -Tranh Vanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn ta!
Và người này không ai khác chính là Diệp Phàm!
“Chủ nhân!”
“Thiếu chủ!"
"Anh rể!"
Khi Diệp Phàm xuất hiện, cấp dưới và những người thân cận của hắn đều hét lên phấn khích.
Lúc này, trong lòng bọn họ cảm thấy hoàn toàn thả lỏng!
Trong lòng bọn họ, chỉ căn Diệp Phàm xuất hiện, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ không sao!
"Diệp Phàm!"
Diệp Tranh Vanh nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt âm trầm như mực và hét lớn.
"Trước đây đã để cậu trốn thoát, không ngờ cậu còn dám xuất hiện, còn muốn giết hết người của tôi, ai cho cậu dũng khí?”
Diệp Phàm nhìn Diệp Tranh Vanh, lạnh nhạt nói.
"Diệp Phàm, cuối cùng anh cũng xuất hiện, tôi còn tưởng anh đã sợ đến mức không dám xuất hiện nữa?"
Diệp Tranh Vanh hữ lạnh một tiếng.
"Chỉ dựa vào cậu cũng xứng để dọa tôi sao?"
Diệp Phàm khinh thường nói
“Anh...”
Nhìn thấy thái độ khinh thường và miệt thị của Diệp Phàm, sắc mặt Diệp Tranh Vanh âm trầm, trong mắt tràn đây sự tức giận.
"Diệp Phàm, hôm nay tôi sẽ đưa anh đi gặp cha anh, Diệp Thiên Long!"
Diệp Tranh Vanh nhìn Diệp Phàm và hét lên với vẻ mắt đầy sát ý.