Xoẹt!
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, trong mắt mang theo sát ý lạnh lùng, hắn tiến lên một bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Tranh Vanh, hắn ta thay đổi sắc mặt và muốn vung kiếm phản kháng, nhưng Diệp Phàm lại nhìn chăm chăm hẳn ta, cảm giác áp bức vô hình trực tiếp bao trùm lấy hẳn ta, khiến hẳn ta có cảm giác như bị hàng ngàn ngọn núi đè ép, không thể cử động được.
Mà Diệp Phàm vung tay ra, nhanh như chớp tóm lấy cổ Diệp Tranh Vanh, nhấc hắn ta lên, lạnh lùng nói: “Cậu không có tư cách nhắc đến cha tôi!"
“Anh...”
Đột nhiên sắc mặt Diệp Tranh Vanh đỏ lên, không ngừng giấy dụa, nhưng không có tác dụng gì cả, trong lòng hẳn ta càng kinh hãi hơn, hẳn ta không ngờ với thực lực hiện tại của mình lại không thể chống cự được Diệp Phàm!
"Buông con trai tôi ra!"
Ngay khi Diệp Phàm chuẩn bị tiễn Diệp Tranh Vanh lên đường, một tiếng hét lạnh lùng vang lên.
Một nhóm người nhanh chóng xuất hiện ở đây, dẫn đầu là Diệp Khiếu Thiên, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Ông cũng tới, vừa vặn hôm nay hai cha con các người có thể cùng nhau lên đường!"
Diệp Phàm nhìn Diệp Khiếu Thiên, lạnh lùng nói.
"Diệp Phàm, cậu nhìn xem đây là ai?
Diệp Khiếu Thiên hét lớn, ông ta vung tay lên, một ông lão có sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu bị dẫn ra.
Ông lão này chính là ông nội của Diệp Phàm, Diệp Chấn Đình!
“Tiểu Phàm, mau... đi mau!"
Diệp Chấn Đình vô cùng yếu ớt nhìn Diệp Phàm mà nói.
"Ông muốn dùng ông ta để đe dọa tôi?”
Diệp Phàm nhìn Diệp Khiếu Thiên và lạnh lùng nói, mà ông ta trực tiếp hét lớn: "Đúng vậy, lập tức thả con trai tôi ra, nếu không tôi sẽ giết ông ta!"
“Tôi e là ông đã bị mất trí nhớ, quên mất quan hệ giữa tôi với ông ta, cho dù ông ông ta thì thế nào? Ông cho rằng tôi sẽ quan tâm sao?"
Diệp Phàm khinh thường nói.
"Ông ta là ông nội của cậu, cậu có chắc là không quan tâm không? Nếu ông ta vì cậu mà chết, e rằng ngay cá người cha dưới suối vàng của cậu cũng sẽ không đồng ý!"
Diệp Khiếu Thiên lạnh lùng nói.
“Tùy ông!"
Diệp Phàm nói xong, trực tiếp bóp nát cổ họng Diệp Tranh Vanh, Nguyên Anh trong cơ thể hẳn ta bị đánh cho vỡ nát, không còn khả năng sống sớt!
“Tranh Vanh!"
Diệp Khiếu Thiên nhìn Diệp Tranh Vanh bị giết, sắc mặt thay đổi, ông ta đau lòng kêu lên.
Xoẹt!
Lúc này, Diệp Phàm cử động, đi tới trước mặt Diệp Chấn Đình, giải cứu ông ta.
"Tiểu Phàm, đi nhanh đi, hẳn...hẳn tới!"
Diệp Chấn Đình được Diệp Phàm cứu, lúc này ông ta hét lên với khuôn mặt tái nhợt.
“Hắn tới cái gì?
Diệp Phàm cau mày, nhìn Diệp Chấn Đình nói.
"Tên khốn kiếp này, tôi muốn giết cậu!"
Diệp Khiếu Thiên trực tiếp giận dữ gầm lên, sức mạnh của Động Hư Cảnh bộc phát từ trong cơ thể ông ta, tập trung toàn lực đánh về phía Diệp Phàm.
Bùm!
Diệp Phàm thả Diệp Chấn Đình ra, trực tiếp đấm ra một quyền khiến Diệp Khiếu Thiên bay ra ngoài.
Phụt!
Diệp Khiếu Thiên bị đánh hộc máu tại chỗ, bay ra xa mấy chục mét và đập mạnh xuống đất
Mà Diệp Phàm vung Tu La Kiếm lên, đi từng bước một về phía Diệp Khiếu Thiên, sát ý trên người hẳn càng ngày càng mãnh liệt, kh ủng bố đến tột cùng!
Vào lúc này, mọi người ở núi Côn Lôn đều cảm thấy một lưỡng sát ý cực lớn.
Luồng sát ý này áp chế khiến tất cả mọi người không thở nổi, ngay cả hư không cũng hoàn toàn đóng, băng!
"Diệp Khiếu Thiên, để cho ông sống lâu như vậy, hôm nay cũng nên tiễn ông lên đường rồi!"
Diệp Phàm đi tới trước mặt Diệp Khiếu Thiên, sắc mặt lạnh lùng hét lên, trong mắt tràn ngập sát ý.