Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1316: Đều phải chết



“Đụng đến người phụ nữ của ta, chết!”

Một tiếng quát lạnh băng vô tình vang vọng khắp Thác Bạt gia tộc.

Ầm!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, không gian bên cạnh Đường Sở Sở nổ tung, một luồng kiếm mang đỏ rực bắn ra từ trong không gian kia, lao về phía Nghiêm Kiêu.

Một kiếm nay đằng đằng sát khí giống như thanh kiếm đến từ địa ngục, làm người sợ hãi!

Nghiêm Kiêu biến sắc, hẳn ta cảm nhận được một sự chết chóc mãnh liệt, lùi về sau, hai cường giả Viêm Tông đang trấn áp. Đường Sở Sở cùng ra tay chặn lại một kiếm này.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng gầm rú vang lên, năng lượng khủng bố tràn ra phá hủy mọi thứ thành bột mịn, khách khứa ở đây đều lui về sau.

Hai vị cường giả Viêm Tông ra tay đánh nát kiếm mang đỏ rực này, nhưng bọn họ bị chấn động liên tục lùi về sai.

Phụt!

Hai người run lên, hộc máu.

Lúc này Đường Sở Sở đã không bị áp chế nữa, sát khí trong cơ thể lại điên cuồng bùng lên, cả người bắt đầu tiến vào trạng thái điên cuồng, đang định giết chóc thì một âm thanh run rẩy vang lên: “Sở Sở!”

Diệp Phàm xuất hiện bên cạnh Đường Sở Sở, nắm lấy tay cô.

Sát khí đang bùng nổ của Đường Sở Sở dừng lại, tròng mắt mất đi sự tỉnh táo của cô có chút thay đổi.

Mặc dù lý trí của cô bị sát khí cắn nuốt, nhưng sự xuất hiện của Diệp Phàm vẫn tạo thành sự ảnh hưởng cho cô, điều này có thể thấy được sự quan trọng của Diệp Phàm trong lòng của Đường Sở Sở.

Diệp Phàm nhìn bộ dáng thê thảm điên cuồng này của Đường Sở Sở, nhìn mái tóc bạc trắng của đối phương, trong lòng vô cùng đau đớn!

“Sở Sở, xin lỗi, anh Tiểu Phàm đến chậm!”

Diệp Phàm cực kỳ áy náy, vì hắn mà Đường Sở Sở đã trả giá rất nhiều!

Nghe vậy Đường Sở Sở bắt đầu giấy giụa, nhưng sát khí trong cơ thể vẫn tản ra, thậm chí còn tràn ra hơi thở chết lặng giống như người chết.

Nếu cứ tiếp tục như vậy linh hồn của Sở Sở sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành một ma quỷ chỉ biết giết!

Diệp Phàm dùng ngân châm đâm vào chín huyệt đạo của Đường Sở Sở để phong bế kinh mạch trong cơ thể, ngăn cản sát khí tiếp tục bùng nổ, làm thân thể này không bị sát khí ăn mòn nữa. Nhưng muốn để Đường Sở Sở khôi phục lại bình thường thì sẽ không dễ dàng!

Nhập ma thì dễ nhưng muốn khôi phục lại như người bình thường thì rất khó.

“Là mày, mày đã bình thường lại rồi?”

Thác Bạt Hằng khiếp sợ nói.

Thác Bạt Thông lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

“Thằng nhãi này chui từ đâu ra vậy?”

Những người khác nhìn thấy Diệp Phàm thì vô cùng tò mò.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Thác Bạt với con ngươi đỏ đậm, sát ý không ngừng tăng vọt.

Hắn còn nhớ rất rõ hình ảnh Thác Bạt Hằng tra tấn hẳn, hôm nay Diệp Phàm phải báo thù.

“Hôm nay ngươi phải chết!”

Diệp Phàm chỉ kiếm Tu La vào Thác Bạt Hãng. “Ngươi, hôm nay cũng phải chết!”

“Còn có ngươi, các ngươi, đều phải chết!”

Sau đó Diệp Phàm cầm kiếm chỉ về phía Thác Bạt Thông, Nghiêm Kiêu và thuộc hạ bên người hẳn ta, gằn từng câu từng chữ giống như Diêm Vương đang đọc lệnh.

Những lời này của Diệp Phàm lạnh đến mức khiến người khác rùng mình.

“Ha hả!”

Nghe vậy Nghiêm Kiêu bật cười, Thác Bạt Hằng lạnh lùng quát: “Nhãi ranh, mày càng ngày càng ngông cuồng, hôm nay mày đang đứng trong địa bàn của Thác Bạt gia tộc, tao muốn xem xem mày giết tao kiểu gì?”

“Mày không giết chết tao, hôm nay tao sẽ giết chết mày, không chỉ mày còn có con tiện nhân bên cạnh mày, tao cũng sẽ khiến cô ta nhận chết sỉ nhục, sống không bằng chết

Thác Bạt Hằng kêu gào.

Những lời này của hắn ta làm lửa giận của Diệp Phàm tăng vọt, hình thành lĩnh vực khủng bố bao phủ toàn bộ tộc Thác Bạt.

“Lĩnh vực?”

“Không ngờ hắn đã bước vào Lĩnh Vực cảnh?”

“Thiên phú rất mạnh, nhìn tuổi của hắn, với thực lực này đủ để đứng vào top 500 của bảng Yêu Nghiệt!”

“Sao trước kia chưa từng nhìn thấy hắn?”

Mọi người đều vô cùng khiếp sợ trước lĩnh vực của Diệp Phàm.

Thác Bạt Thông uy nghiêm quát: “Không ngờ một con kiến đến từ thế giới cấp thấp lại tiến bộ nhanh như vậy, còn lĩnh ngộ được cả lĩnh vực, xem ra ta đã xem thường ngươi!

“Nhưng Lĩnh Vực cảnh cỏn con còn không có tư cách kiêu ngạo ở tộc Thác Bạt!”

“Hôm nay ngươi sẽ không giết được ai cả."

Ầm!

Dứt lời trên người Thác Bạt Thông tản ra một luồng uy áp khủng bố, uy áp này không chỉ trấn áp thân thể, nó còn trấn áp cả linh hồn!

Lúc này đa số mọi người đang run rẩy, linh hồn rùng mình, bị đè ép quỳ rạp xuống đất, nghĩ thầm: “Thì ra đây là uy áp của Nguyên Thần sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.