Đại học Thiên Hải, trong khán phòng.
Hiện tại, ở đây có thể được coi là nơi người người tấp nập, giống như một địa điểm hòa nhạc vậy.
Toàn bộ khán phòng quy tụ hàng chục ngàn sinh viên của Đại học Thiên Hải.
Trong số đó, đa số bọn họ đều đến đây vì Tô Nhược Tuyết!
Diệp Phàm, Đường Sở Sở cùng với A Cơ được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Chỉ có các lãnh đạo của trường học và một số người có quyền lực mới có tư cách ngồi ở hàng ghế này, ban đầu đám người Diệp Phàm cũng ngồi ở phía sau, thế nhưng Đường Sở Sở lại bị lãnh đạo của Đại học Thiên Hải nhận ra nên đã đặc biệt sắp xếp cho bọn họ ngồi ở hàng đầu tiên.
Tiếp theo, một nhóm giáo sư lãnh đạo trường học của Đại học Thiên Hải và một số quan chức nhà nước của Thiên Hải lần lượt lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ chúc mừng trường học, sau đó là một loạt các buổi biểu diễn.
Những màn trình diễn này đều được chính các sinh viên của Đại học Thiên Hải tập luyện và trình diễn, một loạt các tiết mục như hát, nhảy và ngâm thơ.
Ngay sau đó, đến lượt Trần Tiểu Manh lên sân khấu.
Mà cô ấy không ngần ngại mặc một bộ trang phục. nhảy rất gợi cảm, còn biểu diễn một điệu nhảy jazz gợi cảm và nóng bỏng trên sân khấu, gây ra một loạt tiếng reo hò và la hét trong khán phòng.
Ngay cả Diệp Phàm cũng không khỏi nhìn lâu hơn, hắn cảm thán nói: "Cô nhóc này còn biết cả nhảy cơ à, cũng có chút tài năng đấy chứ!"
"Tiểu Manh đúng là giỏi quá đi!"
Đường Sở Sở mỉm cười nói.
"Nhưng cô nhóc đó nhảy nhiệt tình như thế không sợ làm bộ đồ bị rách ra ưi"
Diệp Phàm trêu chọc.
"Anh Tiểu Phàm, có phải anh có ý muốn bộ đồ của Tiểu Manh bị rách đúng không?”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, chế nhạo nói.
"Sao có thể chứ, anh là người đàng hoàng mài!"
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
Chẳng mấy chốc, điệu nhảy nóng bỏng của Trần Tiểu Manh kết thúc, cô ấy ném cho Diệp Phàm một cái liếc mắt trước khi rời khỏi sân khấu, như thể đang lấy le với Diệp Phàm.
Sau đó, các màn tiết mục tài năng khác luân phiên được trình diễn.
Trần Tiểu Manh thay quần áo xong và đi đến bên cạnh Diệp Phàm, thì thầm nói: "Thế nào? Tôi nhảy đẹp. lắm đúng không?”
"Cũng bình thường thôi!"
Diệp Phàm bình luận.
"Cắt, đừng tưởng là tôi không biết, lúc tôi nhảy anh cứ nhìn chằm chằm đến nỗi tròng mắt sắp rơi ra đến nơi rồi"
Trần Tiểu Manh khịt mũi kiêu ngạo nói.
"Tiểu Manh, không ngờ em còn biết cả nhảy đấy, quá tuyệt vời!"
Đường Sở Sở khen ngợi.
"Em chỉ mới học được mấy tháng thôi!"
Trần Tiểu Manh cười hì hì rồi ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc đã trôi qua một khoảng thời gian:
"Thưa quý vị, người tiếp theo lên sân khấu biểu diễn chính là khách mời đặc biệt mà chúng tôi đã mời đến lễ kỷ niệm một trăm năm của Đại học Thiên Hải, tôi nói vậy mọi người có đoán được là ai chưa nào?"
Lúc này, người dẫn chương trình bước lên sân khấu và nói:
"Tô Nhược Tuyết!"
"Tô Nhược Tuyết!"
Ngay sau khi người dẫn chương trình phát biểu xong, dưới đài đã có những tiếng la hét sôi sục từ phía khán giả.
"Đúng vậy, người tiếp theo lên sân khấu chính là nữ thần quốc dân Tô Nhược Tuyết của chúng ta!”
"Cô Tô Nhược Tuyết, xin mời cô!" Ngay sao đó, người dẫn chương trình trực tiếp nói.
Tiếp theo, Tô Nhược Tuyết bước ra trong chiếc váy dạ hội màu trắng, cô ăn mặc thuần khiết và xinh đẹp.
Đột nhiên, tiếng reo hò và la hét trong khán phòng càng trở nên mãnh liệt hơn, suýt chút nữa làm sụp đổ trần nhà của toàn bộ khán phòng!
"Xin chào mọi người, tôi là Tô Nhược Tuyết, tôi rất vui khi được đến tham dự lễ kỷ niệm một trăm năm của Đại học Thiên Hải, hôm nay tôi sẽ hát cho mọi người nghe một ca khúc đầu tiên của tôi - Ngắm Trăng!"
Tô Nhược Tuyết cầm lấy micro, mỉm cười nói.
Ánh đèn khán phòng mờ đi, tất cả ánh sáng đều tập trung trực tiếp vào Tô Nhược Tuyết khiến cô giống như một nàng tiên thực sự.
Ngay khi giọng hát ngọt ngào và truyền cảm của Tô Nhược Tuyết vang lên, cả khán phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Giọng hát của Tô Nhược Tuyết quả thực rất nội lực, đã đạt tới trình độ của nghệ sĩ cao cấp thật sự, đồng thời cũng có thể cộng hưởng với mọi người, khiến người ta xúc động rơi vào ca từ ý cảnh trong lời bài hát.
"Cô ấy hát hay quá đi!"
Đường Sở Sở không khỏi vỗ tay tán thưởng.
"Đây chính là một bản tình ca đấy, không ngờ Tô. Nhược Tuyết lại biểu diễn ở đây!"
Trần Tiểu Manh nói.
Nghe nói đây là một bản tình ca, Đường Sở Sở không khỏi dùng ánh mắt liếc nhìn Diệp Phàm.
"Em nhìn anh làm gì?"
Diệp Phàm khó hiểu hỏi.
"Anh Tiểu Phàm, sao em cứ cảm thấy bài hát của cô Tô là hát cho anh nghe vậy nhỉ, anh xem đi, ánh mắt của cô ấy cứ luôn liếc nhìn về phía này!"
Đường Sở Sở nói.
"Xem ra đúng là như vậy, ánh mắt của Tô Nhược Tuyết hình như cứ nhìn chằm chằm vào anh đấy!"
"Anh rể, không lý nào anh lại có mối quan hệ mập. mờ với cô ấy đấy chứ!"
Trần Tiểu Manh cũng nhìn Tô Nhược Tuyết rồi lại nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm trực tiếp gõ lên đầu Trần Tiểu Manh rồi khịt mũi nói: "Đừng vu khống cho sự trong sạch của anh!"
"Chị họ của em cũng nói, tại sao anh không đánh chị ấy mà lại đánh em?”
Trần Tiểu Manh sờ sờ đầu mình, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
"Sở Sở là vợ anh, làm sao anh có thể nỡ lòng đánh cô ấy được!"
Diệp Phàm lý lẽ hùng hồn nói. "Anh..."
Đột nhiên, Trần Tiểu Manh tức giận đến mức hai má phồng lên, lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội, có thể nói là rất tức giận!