"Long Soái, sao cậu lại tới đây?"
Đại trưởng lão của Nội Các nhìn Long Chiến Thiên nói.
"Nếu tôi không đến thì có khi các người đã leo lên trời luôn rồi!"
Long Chiến Thanh lạnh lùng "hừ" một tiếng. "Long Soái, ý cậu là sao đây?"
Vị trưởng lão Nội Các vừa nấy dựng râu trợn mắt bất mãn nói.
"Quân Thiên Sách là chiến đoàn quân bộ của tôi, do †ôi quản lý, từ khi nào mà đến phiên các người nhúng tay. hả!"
Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.
"Nội Các chúng tôi quản lý tất cả mọi thứ ở Long Quốc, bao gồm cả chiến bộ của các cậu!"
Vị trưởng lão nội các kia lạnh nhạt đáp. "Vậy sao?"
"Vậy cái vị trí nguyên soái chiến bộ của tôi đây ông có muốn làm luôn không?"
Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.
"Cậu...
Sắc mặt vị trưởng lão Nội Các kia u ám đi.
"Long Soái, chúng ta đều là đồng nghiệp cả, cần gì phải đối chọi gay gắt như thế?"
"Nếu Long Soái đã tới rồi, vậy hay là Long Soái thử nói quan điểm của mình về chuyện này đi, dù sao thì chuyện này cũng đã tạo nên sức ảnh hưởng rất lớn, bây giờ cả nước đều biết hết rồi, nếu không có cách xử lý ổn thỏa thì e rằng khó mà làm phục lòng dân!"
Trưởng lão Nội Các nhìn Long Soái rồi nói.
Hơn nữa câu nói phía sau của ông ta rõ ràng là đang nhắc nhở Long Chiến Thiên phải hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này!
"Sở dĩ tạo nên cục diện như giờ đây chẳng phải là do các người sao, nếu không phải vì các người bắt giữ Diệp Phàm thì sao mà quân Thiên Sách phải dốc hết sức lực. chứ?"
"Nếu không phải vì các người phía chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang tới ngăn chặn thì sao có thể bùng nổ một cuộc đại chiến được? Để rồi tạo nên cục diện như bây giờ?"
Long Chiến Thiên lạnh lùng quát lên.
"Long Soái đang đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu chúng tôi đó sao?"
"Chúng tôi bắt thằng nhóc đó là bởi vì nó đã giết Xuyên Vương, quận trưởng quận Thiên Thục và tân tổng chỉ huy chiến khu Tây Bộ, chẳng lẽ không nên làm vậy sao?"
"Quân Thiên Sách tự ý rời nơi trú quân, xâm nhập vào Tây Nam, chẳng lẽ không nên ngăn cản sao?"
Một vị trưởng lão Nội Các lập tức kêu lên.
"Tôi không muốn tranh chấp với các người, bây giờ cách giải quyết duy nhất chính là không truy cứu tội danh của Diệp Phàm nữa, còn về chuyện của quân Thiên Sách, tôi sẽ tự xử phạt!"
Long Chiến Thiên lạnh nhạt nói.
"Long Chiến Thiên, cậu đang muốn bao che cho thằng nhóc đó và quân Thiên Sách sao?"
Lúc này, vị trưởng lão Nội Các vừa đập bàn khi nãy lại đập bàn hét lên.
"Bao che?"
"Nếu không phải vì Diệp Phàm thì căn cứ quân sự Tây Nam đã không bị người của tám nước phá hủy, các người cũng phải hiểu rõ, một khi căn cứ quân sự đó bị phá hủy thì sẽ có hậu quả thế nào!"
"Chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ để bù đắp những tội mà hắn ta phạm phải rồi!"
Long Chiến Thiên quát lên với vị trưởng lão Nội Các kia, rồi nói tiếp: "Còn về quân Thiên Sách, năm đó nếu không nhờ có quân Thiên Sách và Tiêu Thiên Sách thì Long Quốc lấy gì ra mà chống lại liên minh năm nước chứ."
"Nếu không nhờ có bọn họ thì e rằng Long Quốc đã thành vong quốc từ lâu rồi, sao các người còn có thể ngồi ở cái vị trí trưởng lão Nội Các này chứ?”
"Ở ngoài kia, Tiêu Thiên Sách và quân Thiên Sách chiến đấu đẫm máu, bảo vệ đất nước, còn các người thì đang làm cái gì hả?"
"Các người sợ Tiêu Thiên Sách công cao át chủ, gây ra mối đe dọa với các người, nên mới dùng kế sách nham hiểm đó đối phó với hắn ta, ép hắn ta rời quân Thiên Sách."
"Mấy năm nay thì các người lại càng chèn ép quân Thiên Sách ở khắp nơi, muốn khiến quân Thiên Sách, một đội quân đã lập nên những công lao hiển hách ở Long Quốc này cứ vậy mà biến mất!"
"Bây giờ các người lại còn muốn ra tay với quân Thiên Sách và đệ tử của Tiêu Thiên Sách, lương tâm của các người ở đâu?"
"Long Chiến Thiên tôi nói rõ cho các người biết, chỉ cần có tôi ở đây, ai dám động vào Diệp Phàm và quân Thiên Sách, thế thì đừng trách tôi không khách sáo!"
"Nếu các người không hài lòng thì có thể vào cung kiện cáo, tôi cũng vừa từ cung quay về đây! "Nhớ kỹ lời tôi nói!"
Long Chiến Thiên quát lên, sắc mặt lạnh như băng, tràn ngập sát khí.
Ông ta nói xong thì rời khỏi đó luôn!
Giờ phút này, vẻ mặt của các trưởng lão Nội Các thay đổi liên tục.
"Đại trưởng lão, tên Long Chiến Thiên này quá kiêu ngạo, nó thật sự không thèm coi chúng ta ra gì!"
Lúc này, vị trưởng lão vỗ bàn kia nói với đại trưởng lão Nội Các.
Đại trưởng lão Nội Các ngồi đó, ánh mắt lóe lên, rồi nghiêm nghị nói: "Trước mắt chuyện này cứ vậy đã, đừng tiếp tục ra tay với thăng nhóc kia!"
"Đại trưởng lão, chẳng lẽ cứ buông tha cho thằng nhóc đó như vậy sao?”
Vị trưởng lão Nội Các kia vội vàng nói.
"Bây giờ Đoan Mộc Phiệt, Sở Thị, điện Long Vương đều đang nói thay nó, chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội rồi, nếu còn tiếp tục ra tay thì không chỉ quân Thiên Sách và Long Soái không chấp nhận, mà kể cả bên phía Đoan Mộc Phiệt, Sở Thị và điện Long Vương cũng sẽ không đồng ý, đến khi đó sẽ chỉ khiến chúng ta bị động hơn!"
Đại trưởng lão Nội Các nặng nề nói.
"Vậy quân Thiên Sách thì sao?"
"Lần này bọn họ không coi kỷ luật quân đội ra gì, nếu không phạt nghiêm thì các quân đoàn khác và chiến khu sẽ nghĩ thế nào đây?”
"Đến khi đó từng người một bắt chước theo, chẳng phải Long Quốc sẽ hỗn loạn sao?"
Vị trưởng lão Nội Các kia không cam lòng.
"Đại hội đấu võ quân đoàn sắp bắt đầu rồi, chúng ta cứ mượn cuộc đấu võ lần này để khiến quân Thiên Sách biến mất hoàn toàn, đến khi ấy bên phía Long Soái cũng chẳng có lý do gì mà nói!"
Đại trưởng lão Nội Các nói một câu.
Lúc này bọn họ đã bắt đầu lên kế hoạch sử dụng đại hội đấu võ quân đoàn lần này để đối phó với quân Thiên Sách.