Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 384: C384: Phải lấy được long tỷ cũng phải lấy được mạng của cậu



"Thiếu Quân chủ, tôi nghĩ cứ thẳng tay xử trí những người này là được rồi, tại sao phải cho bọn họ thời gian suy nghĩ?"

Đồ Phu thắc mắc hỏi.

"Người trong Long Tuyền Sơn Trang đều là thợ rèn, vũ khí do bọn họ chế tạo đều rất lợi hại, nếu có thể biến bọn họ thành người của mình thì sau này bọn họ sẽ chịu trách nhiệm chuyên môn chế tạo vũ khí cho quân Thiên Sách, vậy thì cũng có thể tăng cường sức chiến đấu cho quân Thiên Sách!"

Diệp Phàm nói.

"Thì ra là vậy, vẫn là Thiếu Quân chủ suy nghĩ chu đáo!"

"Vậy tôi sẽ tự mình đi gặp bọn họ!" Đồ Phu trực tiếp nói. "Tham kiến công tử!"

Lúc này, Cô Tô Thành - Gia chủ của gia tộc Cô Tô xuất hiện ở đây, cung kính chào hỏi Diệp Phàm.

"Sao ông lại ở đây?"

Diệp Phàm liếc nhìn Cô Tô Thành.

"Khởi bẩm công tử!"

"Lúc trước, công tử bảo tôi đi diệt Đường Môn, tôi đã làm xong việc. Bây giờ người của Đường Môn, ngoại trừ Đường Thiên Vũ là Đại thiếu của Đường Môn đã bỏ trốn ra thì những người còn lại đều đã bị tiêu diệt, hôm nay tôi đặc biệt đến đây để báo cáo với công tử!"

Cô Tô Thành cung kính nói với Diệp Phàm.

"Tốt lắm!"

"Sau này gia tộc Cô Tô của ông sẽ là thế lực đứng đầu Tây Naml"


Diệp Phàm nhìn Cô Tô Thành, thản nhiên nói.

"Cảm ơn sự tán thưởng của công tử, sau này gia tộc Cô Tô của tôi sẽ một lòng nghe theo sự sai bảo của công tử!"

Cô Tô Thành trực tiếp cúi đầu nói.

"Ông cũng là người rất thông minh đấy!"

Diệp Phàm cười nhẹ.

Cùng lúc đó, chuyện phát sinh ở Long Tuyên Sơn Trang cũng truyền đến, toàn bộ Tây Nam lại một lần nữa chấn động, tất cả các thế lực đều đang nghị luận sôi nổi!

Và cái chết thương tâm của Miêu Thiên cũng gây chấn động cho bộ phận chiến tranh và triều đình một lần nữa.

Ở sâu trong một khu rừng nguyên sinh nhỏ nào đó ở phía Tây Nam, ở nơi này có một ngôi nhà cổ xưa được hàng rào bao quanh.

Lúc này, trong căn nhà có hàng rào bao quanh, có một bà lão tóc bạc ngồi xếp bằng ở đây.

Lúc này, một người đàn ông bước nhanh, cúi chào bà lão và nói: "Khởi bẩm Đại trưởng lão, Miêu Thiên đã bị người ta giết!"

Hai mắt bà lão đột nhiên mở ra, bà ta bộc phát ra hàn mang kinh người, lạnh lùng nói: "Là ai đã giết Miêu Thiên?”

"Theo người cung cấp thông tin thì đối phương là một thanh niên, chính là đệ tử của Chiến thần Thiên Sách!"

Người đàn ông này nói.

"Đệ tử của Tiêu Thiên Sách?"

"Hản thật to gan, dám động đến đệ tử của Miêu tộc. ta"

Vẻ mặt bà lão lạnh như băng, quát lên.

Miêu Thiên - một trong ba đại chỉ huy của Chiến khu Tây Bộ chính là người của Miêu tộc.

Miêu tộc ở vùng đất phía Tây Nam, là một chủng tộc. vô cùng cổ xưa và bí ẩn, am hiểu thuật Vu Gổ và thuộc cùng huyết mạch với người Vu Môn ở Man Quốc, chỉ là khi đó bọn họ đã bị phân làm hai, người Vu Môn đến Man Quốc để phát triển, còn Miêu tộc thì ở lại ẩn mình †rong rừng sâu núi thắm này!

Miêu Thiên là một lực lượng mà Miêu tộc đã hao †âm tổn sức bồi dưỡng, bọn họ vốn định chuẩn bị cho sự xuất thế của Miêu tộc nhưng bây giờ lại bị giết, điều này tự nhiên làm cho Miêu tộc rất tức giận.

"Lập tức thông báo cho người đi giải quyết kẻ đã giết Miêu Thiên, cho dù hắn là đệ tử của Tiêu Thiên Sách cũng phải chết!"

Đại trưởng lão của Miêu tộc lạnh lùng quát lên.

"Vâng!"

Người đàn ông gật đầu.


Trong chớp mắt, màn đêm buông xuống, đêm tối hôm nay không có bất kỳ ánh trăng hay sao nào, trông có vẻ một mảnh u ám làm cho người ta có cảm giác tĩnh mịcht!

Tùng tùng tùng!!

Ở Thục Châu, bên ngoài nơi ở của Diệp Phàm đột nhiên vang lên âm thanh như tiếng trống.

Cả vùng đều chấn động.

Ngay lập tức, một nhóm chiến binh ở phía xa xuất hiện, bọn họ mặc áo giáp hạng nặng màu đen, tay cầm trường thương màu đen, có chừng ba ngàn người!

Những chiến sĩ này từ đầu đến cuối đều đội mũ giáp. màu đen, áo giáp hạng nặng màu đen, giày lính màu đen, thậm chí trên mặt cũng đeo mặt nạ đen, có thể nói toàn thân bọn họ được trang bị giáp kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt!

Bộ giáp trên toàn thân bọn họ nặng ít nhất vài chục. cân, nhưng nó không hề ảnh hưởng đến tiến độ chỉnh tề của bọn họ!

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến bên ngoài nơi ở của Diệp Phàm, dậm chân trên mặt đất, giáo trong tay chỉ vê phía trước!

Đám người Diệp Phàm, Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch, Tân Thành lần lượt xuất hiện, khi nhìn thấy ba ngàn binh lính này mặc áo giáp hạng nặng màu đen, ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Bọn họ là ai?"

Diệp Phàm nhìn trang phục của nhóm người này, lông mày nhíu lại.

"Áo giáp hạng nặng màu đen?"

"Nếu tôi đoán không sai thì bọn họ hẳn là quân Häc Giáp - quân đoàn mạnh nhất dưới sự chỉ huy của Cục trưởng Cục Giám sát!"

Mộ Bạch nói với vẻ mặt nghiêm nghị. "Quân Hắc Giáp?"

"Rất lợi hại sao?"

Diệp Phàm hỏi.

"Thiếu Quân chủ, quân Hắc Giáp chính là do Cục trưởng Sở Giám sát tự tay bồi dưỡng ra, không thuộc về quân đoàn biên chế cũng không thuộc thẩm quyền quản lý của Chiến Bộ, mà chỉ nghe theo mệnh lệnh của Cục. trưởng Sở Giám sát!"


"Về phần sức chiến đấu của quân Hắc Giáp, nếu nhân số ngang nhau thì trình độ đánh cận chiến của bọn họ có thể gọi là nghịch thiên, không kém gì Liên minh năm nước của thời kỳ quân Thiên Sách, đặc biệt là bởi vì bọn họ được trang bị bộ giáp hạng nặng khắp người, lúc đánh cận chiến sẽ giống như vũ khí nóng trong xe tăng, càn quét hàng ngàn đội quân!"

Mộ Bạch giới thiệu. "Cục trưởng Sở Giám sát thế mà đào tạo được một đại quân đoàn hùng mạnh vậy ư? Phía cấp trên không để ý gì sao?"

Diệp Phàm bĩu môi.

"Cục trưởng Sở Giám sát có quyền lực rất lớn, các quan viên của cả triều đều kính sợ Sở Giám sát, bởi vì Sở Giám sát có quyền giám sát hàng trăm quan viên, bất cứ ai bị bọn họ để mắt tới, cho dù quyền lực có lớn đến đâu cũng phải xong đời!"

"Mà việc Cục trưởng Sở Giám sát thành lập quân Hắc Giáp đã được bên trên phê duyệt, cho nên không ai dám nói gì, nhưng từ khi quân Hắc Giáp này ra đời, số lần ra tay cũng không quá ba lần!"

"Đây là lần đầu tiên Sở Giám sát phái ra nhiều quân Hắc Giáp như vậy đấy!"

Mộ Bạch từ tốn nói. "Diệp Phàm, chúng ta lại gặp mặt rồi!"

Thủ lĩnh của quân Hắc Giáp không ai khác chính là Dư Thiên Hành - một trong bốn trưởng lão của Sở Giám sát đã gặp Diệp Phàm trong tù tối qua!

Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương: "Sở Giám sát của các người ra quân ồ ạt như thế là muốn tới lấy Long Tỷ à?"

"Diệp Phàm, trước đây Cục trưởng của chúng tôi trước đây đã cho cậu một cơ hội nhưng cậu lại không biết trân trọng, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi!"

"Đêm nay, chúng tôi phải lấy được Long Tỷ, cũng phải lấy được mạng của cậu!"

"Giết!"

Dư Thiên Hành nhìn Diệp Phàm, trực tiếp hét lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.