Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 390: C390: Nắm cổ phần lớn nhất



Trong phòng họp ở tập đoàn Đường Thị.

Lúc này, tất cả giám đốc và cổ đông của tập đoàn Đường thị đều tập trung tại đây!

Sở Hà ngồi ở vị trí chính giữa!

“Được rồi, bây giờ mọi người hãy giơ tay biểu quyết. Nếu đồng ý loại bỏ Đường Sở Sở ra khỏi vị trí chủ tịch của tập đoàn Đường Thị, sau đó bổ nhiệm tôi làm tân chủ tịch thì xin mời giơ tay.” Sở Hà nhìn mọi người có mặt ở đó rồi nói.

Soạt, soạt, soạt!

Ngay lập tức, tất cả giám đốc và cổ đông đều đồng loạt giơ tay!

“Được, nếu như mọi người đã nhất trí, vậy tôi tuyên bố..."

“Tôi không đồng ý!”

Sở Hà còn kịp nói xong thì đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên ngoài phòng họp.

Đường Sở Sở đẩy cửa, vẻ mặt lạnh lùng bước vào. “Chủ tịch Đường đã trở lại rồi!”

*Ồ không, bây giờ tôi nên gọi là cô Đường mới đúng!” Sở Hà nhìn Đường Sở Sở mỉm cười.

“Sở tiên sinh, ý anh là gì?”

“Anh chẳng qua chỉ là cổ đông mới của tập đoàn Đường Thị, anh có tư cách gì triệu tập hội đồng quản trị rồi cách chức tôi? Hơn nữa, đứng đầu hội đồng quản trị vẫn là bà nội tôi, từ khi nào đã đến lượt anh quyết định!” Đường Sở Sở nhìn Sở Hà rồi hét lên.

“Cô Đường xin đừng kích động, trước tiên hãy xem những tài liệu này.”


“Đây là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của bà nội cô, chú hai và chú ba của cô, còn có thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của một số cổ đông khác!”

“Bây giờ tôi sở hữu 54% cổ phần của tập đoàn Đường Thị, vậy nên tôi chính là chủ nhân thực sự của tập đoàn!”

Sở Hà ném một đống văn kiện đến trước mặt Đường Sở Sở, cô vừa nhìn thấy sắc mặt liền cực kỳ khó coi.

“Không có khả năng!” “Làm sao có thể như vậy chứ?” Sắc mặt Đường Sở Sở không ngừng thay đổi.

“Cô Đường, cô bây giờ còn cho rằng tôi không đủ tư cách để triệu tập hội đồng quản trị cách chức cô sao?”

“Cô vẫn cho rằng tôi không đủ tư cách đứng đầu hội đồng quản trị?” Sở Hà nhìn Đường Sở Sở, cười khẩy.

“Anh...” Đường Sở Sở cực kỳ tức giận nhìn Sở Hà. “Anh đã sớm sắp xếp tất cả mọi thứ!”

“Anh đã lên kế hoạch kể từ ngày đầu tiên anh bước. chân vào tập đoàn Đường Thị.” Đường Sở Sở nhanh chóng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Sở Hà.

“Cô Đường thật thông minh!”

“Không sai, mọi điều cô nói đều đúng!” Sở Hà cười nhẹ.

“Anh rốt cuộc là ai? Mục đích của anh làm việc này là gì? Lẽ nào vì tập đoàn Đường Thị?” Đường Sở Sở nhìn chằm chằm vào Sở Hà rồi nói.

“Tập đoàn Đường Thị này đối với tôi mà nói chẳng là gì cả. Mục đích tôi làm việc này chính là vì cô!” Sở Hà đáp.

*Vi tôi? Ý của anh là gì?” Đường Sở Sở cau mày.

“Có người muốn kết bạn với cô Đường, nhưng lại sợ rằng cô Đường không đồng ý nên chỉ có thể dùng cách này.

“Chỉ cần cô Đường đồng ý kết bạn với anh ta, tôi hứa sẽ trả nguyên vẹn tập đoàn Đường Thị lại cho cô!”

“Cô Đường, cô thấy thế nào?” Sở Hà nhìn Đường Sở Sở, khẽ mỉm cười.

“Tao cảm thấy không tốt lắm!” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Phàm vang lên.

Hắn đi tới, nhìn Sở Hà: “Kẻ phía sau muốn tán tỉnh bà xã của tao?”

“Mày...” Bốp!

Sở Hà nhìn thấy Diệp Phàm còn chưa kịp nói gì đã bị tát một cái.

Anh ta bị tát mạnh đến nỗi ngã lăn ra sàn, trên mặt còn in hằn dấu bàn tay.

“Dám tán tỉnh bà xã của tao, thì lá gan của mày và kẻ đứng sau cũng không nhỏ đâu!” Diệp Phàm lạnh lùng quát lên, rồi đi thẳng về phía anh ta.

“Mày định làm gì?”


“Tao nói cho mày biết, nếu mày dám làm gì tao, ngày mai tập đoàn Đường Thị sẽ đổi thành Sở thị!” Sở Hà nhìn Diệp Phàm đe họa.

Soạt!

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên tia lạnh lếo, hắn đang muốn ra tay với Sở Hà thì lại bị Đường Sở Sở ngăn lại.

“Tiểu Phàm ca ca, bỏ đi!”

Đường Sở Sở nói, rồi nhìn về phía Sở Hà: “Tôi không cần biết kẻ phía sau anh có ý định gì, nhưng tôi sẽ không. bao giờ để tập đoàn Đường Thị rơi vào tay mấy người, cũng sẽ không để tập đoàn đổi tên thành Sở Thị.”

Nói xong cô kéo Diệp Phàm rời đi.

Sắc mặt Sở Hà tối sầm lại, ánh mắt anh ta tràn đầy sự lạnh lẽo nham hiểm

Sau khi rời khỏi phòng họp, Tôn Tiểu Tiểu đi tới, gấp gáp hỏi: “Chủ tịch, bây giờ sao rồi?”

“Không sao đâu, đừng lo lắng!" Đường Sở Sở bình Tĩnh nói.

“Bà xã, sao vừa rồi em không để anh giết anh ta? Như vậy chẳng phải tập đoàn Đường Thị vẫn là của em sao?” Diệp Phàm bĩu môi, nói thẳng.

“Tiểu Phàm ca ca, em không muốn anh tùy tiện giết người vì em.”

“Hơn nữa nếu anh ta chết ở đây, một khi lời đồn bị truyền ra, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của tập đoàn Đường Thị.” Đường Sở Sở trầm giọng nói.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Diệp Phàm hỏi.

“Quay về Đường gia.”

Ngay sao đó, Đường Sở Sở dẫn Diệp Phàm trở về Đường gia.

Lúc này trong đại sảnh của Đường gia, bà cụ Đường đang ở đây, còn vợ chồng Đường Chính Nhân đang ngồi trước mặt bà ta.


“Mẹ, mẹ thật sự đã chuyển 10% cổ phần của mình cho Sở Hà sao?”

“Mẹ có biết việc này nguy hiểm thế nào không? Nếu đối phương muốn lợi dụng Đường gia, thì cổ phần của anh †a cộng thêm 10% cổ phần của mẹ, điều này rất có thể sẽ uy hiếp đến sự điều hành tập đoàn Đường thị của nhà chúng ta.” Đường Chính Nhân nhìn mẹ rồi nói.

“Sở tiên sinh ra giá 70 tỷ để mua 10% cổ phần của mẹ, giá quá cao, không bán thì lỗ mất.”

“Hơn nữa cho dù mẹ bán 10% cổ phần này, thì số cổ phần còn lại trong tay mẹ cộng thêm cổ phần trong tay ba anh em của con và Sở Sở, Đường gia chúng ta vẫn nắm cổ phần lớn nhất của tập đoàn.” Bà cụ Đường tự tin nói.

“Nắm cổ phần lớn nhất sao?”

“E rằng bà nội không biết tập đoàn Đường thị sắp phải đổi tên rồi?" Đường Sở Sở bước vào, lạnh lùng nói.

“Sở Sở, con nói cái gì vậy?” Đường Chính Nhân nhìn cô hỏi.

“Hôm nay Sở Hà đã tổ chức họp hội đồng quản trị tại tập đoàn Đường Thị và tuyên bố rằng con sẽ bị cách chức chủ tịch, còn anh ta sẽ được bổ nhiệm làm chủ tịch mới của tập đoàn!" Đường Sở Sở lạnh lùng nói.

“Cái gì?”

“Làm sao có thể như vậy được?”

“Không thể nào!”

Sắc mặt bà cụ Đường liền thay đổi, kinh ngạc hỏi.

“Sở Sở, con nói thật sao?” Sắc mặt Đường Chính Nhân rất khó coi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.