Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 442: C442: Kẻ nào dám sỉ nhục quân thiên sách thì kẻ đó chết



Hôm sau, Long Quốc!

Trong chiến khu Trung Bộ của một trong số ngũ đại chiến khu.

Hôm nay, chiến sĩ đến từ các đại quân đoàn Long Quốc đều tụ tập ở đây.

Bọn họ tụ tập ở đây vì hôm nay là ngày đại hội đấu võ quân đoàn giữa các đại quân đoàn của Long Quốc.

Địa điểm của đại hội đấu võ quân đoàn này chính là ở trong chiến khu Trung Bộ!

Lúc này, người của cửu đại quân đoàn Long Quốc gồm quân Kỳ Lân, quân Thanh Long, quân Bạch Hổ, quân Chu Tước, quân Huyền Vũ, quân Thiên Lang, quân Bạo Hùng, quân Tuyết Báo và quân Thiên Sách, đều lục tục đến nơi này. Về cơ bản quân chủ và các quân đoàn trưởng đều đến đông đủ!

Cao tầng của tứ đại chiến khu khác cũng đến rồi!

Cửu đại quân đoàn, ngũ đại chiến khu của Long Quốc tề tụ, đây là sự rầm rộ hiếm có!

Chiến sĩ của các đại quân đoàn tụ tập, trò chuyện với nhau trong doanh địa của chiến khu Trung Bộ.

Lúc này, Hoàng Bộ Thương dẫn đầu bảy quân đoàn trưởng, Tân Thành và cả một đám chiến sĩ của quân Thiên Sách xuất hiện ở đây.


Bọn họ vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của người trong các đại quân đoàn và chiến khu trong doanh địa chiến khu này!

Tiêu điểm lớn nhất của đại hội đấu võ quân đoàn lần này chính là quân Thiên Sách.

Dù sao theo mệnh lệnh ban hành mới nhất của Nội Các, một khi quân Thiên Sách không thể giành được. hạng nhất trong đại hội đấu võ quân đoàn lần này, thì sẽ hủy bỏ biên chế phiên hiệu, cả quân Thiên Sách đều sẽ ghép vào quân đoàn khác, ba chữ quân Thiên Sách cũng sẽ hoàn toàn trở thành quá khứ!

Bọn họ là Quân đoàn đệ nhất Long Quốc, từng đánh bại tồn tại liên quân năm nước, bây giờ lại rơi vào một kết cục sắp bị hủy bỏ biên chế phiên hiệu, không thể không khiến người ta cảm thấy thổn thức, đương nhiên cũng khiến nhiều người quan tâm tới đại hội đấu võ quân đoàn lần này hơn!

“Quân Thiên Sách các người còn có mặt mũi tới tham gia đại hội đấu võ quân đoàn, không sợ đến lúc đó lại bị mất mặt à?”

“Ồ, tôi quên mất, các người chỉ còn lại một cơ hội tham gia đại hội đấu võ quân đoàn này thôi. Bởi vì đợi đến lúc cử hành đại hội đấu võ quân đoàn lần sau, thì đã không còn quân Thiên Sách nữa rồi!”

“Ha ha ha!"

Lúc này, một nam tử trong đội ngũ quân Bạch Hổ bước ra, nhìn quân Thiên Sách, mỉa mai không hề kiêng dè.

Nghe vậy, từng chiến sĩ quân Thiên Sách đều vô cùng phẫn nộ, năm chặt hai tay, căm tức nhìn nam tử này.

Lúc này, không ít chiến sĩ quân đoàn có mặt đều hiện ra nụ cười trào phúng.

Trong mắt bọn họ, quân Thiên Sách hiện giờ hoàn toàn không có tư cách cùng xưng là cửu đại quân đoàn với bọn họi

“Miệng cậu thối như vậy, ngứa đòn à?”

Hoàng Bộ Thương nhìn nam tử này, lạnh lùng quát.

“Hừ, sao hả? Ông còn dám đánh tôi chắc?”

“Một tên tàn phế như ông động vào tôi thử xem?”

Nam tử kia vô cùng huênh hoang, trợn mắt nhìn Hoàng Bộ Thương, trong lời nói tràn đầy mỉa mai và khinh thường.


Soạt!

Ánh mắt Hoàng Bộ Thương chợt ngưng lại, đoản kiếm lao nhanh ra, biến thành một ánh sáng lạnh công kích về phía nam tử kia.

Hoàng Bộ Thương xuất kiếm, cơ thể nam tử kia run lên, cả người toát khí lạnh xông thẳng lên não, cậu ta dại ra tại chỗ!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một cái tay tóm mạnh lấy bả vai của nam tử kia, kéo cậu ta lùi về phía sau, tránh thoát một kiếm của Hoàng Bộ Thương!

Chủ nhân của cánh tay này chính là quân chủ quân Bạch Hổ, Dương Thiên Hổ!

“Chat”

Nam tử kia nhìn Dương Thiên Hổ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, kêu lên.

Nam tử này chính là con trai Dương Thiên Hổ, Dương Hải!

“Thì ra là con trai của ông, chẳng trách lại kiêu ngạo. như vậy, ngược lại rất giống ông!”

Hoàng Bộ Thương nhìn Dương Thiên Hổ, lạnh lùng nói.

“Hoàng Bộ Thương, mười mấy năm không gặp, tôi còn tưởng ông đã chết ở xó xỉnh nào rồi chứ, không ngờ ông lại xuất hiện!”

“Chỉ là bây giờ ông còn chẳng có nổi một cơ thể hoàn chỉnh, vậy có tư cách gì đứng ở đây?”


“Còn dám giết con trai tôi, ai cho ông lá gan này?”

Dương Thiên Hổ nhìn Hoàng Bộ Thương, quát.

Ông ta bước ra, đôi mắt như mắt hổ, cả người tỏa ra một khí thế cưồng bạo, giống như mãnh hổ xuống núi, không thể ngăn cản!

“Cậu ta sỉ nhục quân Thiên Sách, đáng chết!”

Hoàng Bộ Thương không hề yếu thế nói.

“Hừ, quân Thiên Sách!”

“Sỉ nhục một quân đoàn sắp không còn tồn tại thì làm sao?”

Dương Thiên Hổ mạnh mẽ quát.

“Kẻ nào dám sỉ nhục quân Thiên Sách, thì kẻ đó chết!!!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.