Trong nhà Âu Dương ở Đế Đô,
Gia chủ của Âu Dương - Âu Dương Khắc, nhìn cha mình là Âu Dương Thành, nói: "Cha, hiện tại tên nhãi ranh đó đang ở Đế Đô, chúng ta có nên ra tay giết chết cậu ta luôn không?”
"Con đã liên lạc với sư tôn Bất Phàm, ngày mai hắn sẽ đến Đế Đô, khi đó, hắn sẽ đích thân ra tay giết chết tên này!"
Vẻ mặt Âu Dương Thành lạnh lùng nói.
"Sư tôn Bất Phàm?"
Âu Dương Khắc nheo mắt lại.
"Sư tôn Bất Phàm Phàn đại sư, hiện tại xếp hạng thứ 92 trong bảng Tông Sư, nếu hắn ra tay, tên này chắc chắn sẽ chết!"
Âu Dương Thành lạnh lùng nói.
"Nếu Tông Sư võ đạo ra tay, thì cậu ta chết chắc rồi!"
Âu Dương Khắc gật đầu.
Một số gia tộc lớn khác ở Đế Đô có mối thù với Diệp Phàm, chẳng hạn như nhà Mộ Dung, nhà Công Tôn, nhà họ Dương đều biết được tin tức Diệp Phàm đã đến Đế Đô, và tất cả họ đều đang thảo luận sẽ giết Diệp Phàm như thế nào!
Ngay cả thanh niên bí ẩn phía sau Sở Hà, sau khi biết Diệp Phàm tới Đế Đô cũng nói: "Anh ta thực sự đã tới Đế Đô, hơn nữa còn có được Long Tỷ, có vẻ như đã đến lúc đi gặp anh ta!"
Mà trong Ác Nhân Cốc.
"Thực sự đến Đế Đô!"
"Có vẻ như ông già này phải đích thân ra tay rồi!"
Trong Ác Nhân Cốc, một giọng nói lạnh lùng vang
"Lão già, chẳng lẽ ông muốn đi Đế Đô sao?" "Ông điên rồi à?" Ngay lập tức, một giọng nói khác vang lên.
"Với thực lực hiện tại của tôi, cho dù tôi có vào Đế Đô, thì bọn họ cũng đâu thể làm gì được tôi?"
"Hiện tại tin tức của Long Tỷ đã truyền khắp nơi, nếu như tôi không ra tay, Long Tỷ sẽ rơi vào trong tay người khác!"
“Mấy lão già các ông, sao không đi cùng tôi đến Đế Đô đi!”
"Dù sao thì Minh Chủ Võ minh cũng không có ở đây, các người sợ cái gì?"
Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên.
"Nếu ông không sợ chết thì cứ đi đi, chúng tôi không muốn tham gia cuộc vuil"
Giọng nói khác kia lại vang lên.
“Hừ, vậy khi tôi lấy được Long Tỷ, thì các người đừng giành với tôi!”
Chủ nhân của giọng nói lạnh lùng kia hừ một tiếng.
Sau đó, một lượng lớn ác nhân bước ra khỏi Ác Nhân Cốc và tiến thẳng về Đế Đô!
Trong nháy mắt, màn đêm buông xuống!
Ở vùng ngoại ô phía đông của Đế Đô, có một trang viên rộng hàng trăm mẫu đất, trông thật tráng lệ!
Lúc này, đủ loại ô tô sang trọng đã đậu bên ngoài trang viên.
Các thế lực quyền quý ở Đế Đô nối đuôi nhau đi về phía trong trang viên, trong đó có nhiều con cái của những gia đình giàu có và thậm chí có nhiều ông chủ có tài sản hàng chục tỷ.
Lúc này, Diệp Phàm đi cùng Đường Sở Sở tới đây.
Ngay khi họ chuẩn bị bước vào trang viên, thì đã bị bảo vệ chặn lại.
"Hai vị, xin hãy đưa thư mời rat" Người bảo vệ nói. "Thư mời?"
Diệp Phàm cau mày, nhìn Đường Sở Sở, cô nói: "Để em gọi điện thoại cho Ngải Ngọc!"
Rất nhanh, Ngải Ngọc đã đi ra từ trong trang viên, nhìn Đường Sở Sở nói: "Sở Sở, tới rồi à!"
"Anh ta muốn chúng tôi cho anh ta xem thư mời!" Đường Sở Sở nói.
"Đây là bạn của tôi!"
Ngải Ngọc nói với bảo vệ.
"Anh ấy thì sao?"
Người bảo vệ liếc nhìn Diệp Phàm.
"Anh ta?"
Ngải Ngọc nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kinh ngạc.
Lúc trước ở nhà hàng, cô ta không để ý nhiều đến Diệp Phàm nên không biết hắn là ai.
"Đây là bạn trai của tôi, Diệp Phàm!" Đường Sở Sở giới thiệu với Ngải Ngọc. "Bạn trai?"
Sắc mặt Ngải Ngọc hơi thay đổi, ánh mắt liếc nhìn Diệp Phàm.
"Sao vậy? Có vấn đề gì à?" Đường Sở Sở hỏi. "Ồ không, nếu anh ta là bạn trai của cô thì cùng vào đi"
"Nhưng những người tham dự bữa tiệc tối nay đều là những nhân vật lớn có danh tiếng, hai người đừng nói lung tung, nếu không đắc tội với nhân vật quyền quý nào đó, thì tôi không cứu nổi hai người đâu!"
Ngải Ngọc dặn dò, dẫn Diệp Phàm và Đường Sở Sở vào trong trang viên!
Có hàng trăm người tụ tập trong trang viên này, tất cả đều ăn mặc sang trọng, toát ra khí chất phi thường, bọn họ đang cầm ly rượu và giao lưu với nhau
"Anh ở đây lấy chút gì đó ăn trước đi, Sở Sở, tôi dẫn cô đi gặp một người!"
Ngải Ngọc chỉ vào quầy bánh ngọt, thản nhiên nói với Diệp Phàm, sau đó kéo Đường Sở Sở đi.
Chẳng bao lâu, Ngải Ngọc đã mang Đường Sở Sở đến gặp mấy tên công tử.
"Cậu Viên, đây là Đường Sở Sở!"
"Sở Sở, đây là cậu Viên, cậu cả của nhà họ Viên, một trong những gia tộc giàu có ở Đế Đôi"
Ngải Ngọc chỉ vào người thanh niên ở giữa đám công tử này và giới thiệu.
"Xin chào, cậu Viên!" Đường Sở Sở lễ phép nói.
Mà tên cậu Viên kia nhìn Đường Sở Sở với ánh mắt sáng ngời.
"Cô Đường thật xinh đẹp!"
Cậu Viên nhìn Đường Sở Sở và khen ngợi. "Sở Sở, tới uống với cậu Viên mấy ly đi!" Ngải Ngọc lên tiếng.
"Nào, cô Đường, uống một ly đi!"
Cậu Viên lấy một ly cocktail từ người phục vụ ở bên cạnh và đưa cho Đường Sở Sở
"Cảm ơn!"
Đường Sở Sở không tiện từ chối, chỉ có thể cầm ly rượu uống một ngụm nhỏ.
"Cô Đường, tôi đã uống hết trong một ngụm luôn rồi mà cô chỉ uống ít vậy thôi sao!"
Cậu Viên nhìn Đường Sở Sở nhấp một ngụm nhỏ liền lên tiếng nói.
"Sở Sở, không sao đâu, uống hết đi!"
Ngải Ngọc thuyết phục Đường Sở Sở.
"Xin lỗi, tôi không uống được nhiều!"
Đường Sở Sở xin lỗi.
"Cô Đường, cô không nể mặt Viên Hạo này sao?"
Sắc mặt tên cậu ấm nhà họ Viên này xụ xuống, tỏ ra bất mãn nói.
"Sở Sở, uống nhanh đi, cậu Viên không phải là người mà chúng ta có thể đắc tội được đâu!"
Ngải Ngọc liên tục thúc giục Đường Sở Sở.
"Nể mặt cậu? Cậu là thứ gì?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.