"Cậu...cậu dám giết Đoàn Vương?”
Người đàn ông trung niên của sở Hộ Long nhìn Diệp. Phàm, kinh ngạc nói.
"Giết thì giết thôi!"
Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Lên, giết chết hắn!"
Người đàn ông ra lệnh rồi lao thẳng về phía Diệp Phàm, tất cả những người khác trong sở Hộ Long cũng ra tay, còn người của quân Kỳ Lân thì vẫn chưa có hành động.
"Thiếu quân chủ, chúng ta không hành động sao?"
Một binh sĩ của quân Kỳ Lân hỏi Xích Lân.
"Chưa có lệnh của tôi, không ai được động đến hắn!"
Xích Lân lạnh lùng nói.
Ầml!
Lúc này, đám cao thủ của sở Hộ Long lao về phía Diệp Phàm, còn chưa kịp đến gần Diệp Phàm thì đã bị khí thế trên người hắn đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất nôn ra máu.
Từng người của sở Hộ Long đều nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kinh ngạc.
Sao tên này kinh khủng vậy?
Hắn mới hai mươi tuổi nhưng chỉ dựa vào khí thế đã có thể đàn áp bọn họ, thực lực quá mạnh!
Từ khi nào Đế Đô lại xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt như vậy?
Diệp Phàm bước đến chỗ Hoa Hồng Đỏ, ôm cô ta đi ra ngoài.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Phàm, ngạc nhiên nói.
"Đệ tử của lâu chủ Bách Hoa Lâu!"
Diệp Phàm để lại một câu, sau đó hình bóng hắn biến mất ở phủ Đoàn Vương!
"Hắn là đệ tử của Bách Hoa lâu chủ?"
Ngay lập tức, người đàn ông trung niên tỏ ra kinh ngạc.
Bách Hoa lâu chủ cũng là một nhân vật nổi tiếng ở Long Quốc hơn mười mấy năm trước, bà ấy đã thành lập Bách Hoa Lâu, trở thành tổ chức tình báo lớn nhất của Long Quốc!
Ban đầu, các thế lực ở khắp nơi đều muốn nắm quyền kiểm soát cơ quan tình báo khổng lồ Bách Hoa Lâu này.
Bọn họ cử ra một lượng lớn cường giả đến đối phó với Bách Hoa lâu chủ. Kết quả những người được cử ra ngoài, có đi mà không có về, đều chết thảm trong tay Bách Hoa lâu chủ!
Kể từ đó không ai dám có ý đồ với Bách Hoa Lâu nữa!
Chỉ là Bách Hoa lâu chủ cũng biến mất, đến nay vẫn không có tin tức.
Nhưng điều mọi người không ngờ là sau ngần ấy năm, đệ tử của bà ấy lại xuất hiện!
"Hắn thực ra là đệ tử của Bách Hoa lâu chủ?"
Xích Lân nghe Diệp Phàm nói vậy thì nhíu mày.
Hắn biết Diệp Phàm là đệ tử của chiến thần Thiên Sách, nhưng tại sao bây giờ hắn lại là đệ tử của Bách Hoa lâu chủ?
Cho dù người của quân Kỳ Lân và sở Hộ Long có sốc đến mức nào, Diệp Phàm đã ôm Hoa Hồng Đỏ trở về trụ sở Bách Hoa Lâu ở Đế Đô.
"Chị Hồng!"
Những người ở Bách Hoa Lâu khi thấy Hoa Hồng Đỏ trở về thì kêu to.
Nhưng khi bọn họ nhìn vào vết thương trên cơ thể Hoa Hồng Đỏ, vẻ mặt của bọn họ đều thay đổi!
"Chị Hồng, chẳng lẽ là người ở phủ Đoàn Vương đã làm tổn thương chị như thế này sao?"
"Đám người này thật quá đáng, tôi lập tức huy động người đến phủ Đoàn Vương để tìm bọn họ tính sổ!"
Những người ở Bách Hoa Lâu giận dữ hét lên. "Đoàn Vương chết rồi!"
Diệp Phàm nói.
"Cậu là ai?"
Mấy quản lý cấp cao của Bách Hoa Lâu nhìn Diệp Phàm, tò mò hỏi.
"Đây là đệ tử của lâu chủ, là Thiếu chủ của Bách Hoa Lâu chúng ta!"
Hoa Hồng Đỏ nói.
"Thiếu chủ!"
Mọi người trong Bách Hoa Lâu đều sửng sốt, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm hô: "Bái kiến Thiếu chủ"
"Mọi người đứng dậy hết đi!"
Diệp Phàm nói, ánh mắt nhìn về phía Hoa Hồng ÐĐ: "Vết thương ngoài da trên người cô cũng cần phải xử lý một chút!"
"Cảm ơn Thiếu chủ đã cứu mạng!"
Hoa Hồng Đỏ nói cảm ơn với Diệp Phàm.
"Cô đã gọi tôi là Thiếu chủ thì cứu cô là việc nên làm!"
Diệp Phàm nhình về phía Hoa Hồng Đỏ nói: "Đúng rồi, người dẫn đầu Bách Hoa Lâu và Cơ Như Yên đâu? Cô có biết chuyện gì không?"
"Thiếu chủ, đại tiểu thư đã đi cứu người dẫn đầu rồi!"
Hoa Hồng Đỏ nói.
"Cứu người dẫn đầu?"
"Nghĩa là sao?"
Diệp Phàm nhíu mày.
"Người dẫn đầu bị người của tộc Cơ Hoàng bắt đi, bọn họ lấy việc này để ép đại tiểu thư phải đến đó, vì vậy đại tiểu thư không thể không đi!"
Hoa Hồng Đỏ thấp giọng nói.
"Thì ra đây là nguyên nhân khiến cô ta đột nhiên rời khỏi Tây Nam? Tại sao lúc đó cô không nói?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Đại tiểu thư không muốn liên lụy đến ngài nên không cho tôi nói ngài biết!"
Hoa Hồng Đỏ nói.
"Người phụ nữ này ~"
Đôi mắt Diệp Phàm lóe lên.
"Cho đến bây giờ vẫn không có tin tức gì về đại tiểu thư, e rằng tình hình không ổn. Thiếu chủ, ngài có thể cứu được người dẫn đầu và đại tiểu thư không?"