“Nể mặt mày? Mày là cái thá gì?”
Lúc này, Diệp Phàm xuất hiện trước mặt Đường Sở Sở, khinh thường nhìn Viên Hạo nói.
Nghe vậy, sắc mặt Viên Hạo tối sầm, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Mày là ai? Lại dám nói chuyện với bổn thiếu như vậy?”
“Nhóc con, cậu đừng ăn nói lung tung!”
Ngải Ngọc vội vàng khiển trách Diệp Phàm.
Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn Ngải Ngọc, nói: “Thì ra cô là chuyên gia dẫn mối
“Cậu nói cái gì hả?”
Nghe Diệp Phàm nói, sắc mặt Ngải Ngọc thay đổi, không khỏi bất mãn nói.
“Anh Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi!”
Đường Sở Sở không muốn gây chuyện ở đây, cô nói với Diệp Phàm.
“Chửi tao xong còn muốn đi?” Mặt Viên Hạo u ám, quát.
“Nhóc con, đắc tội với Viên thiếu của bọn tao, mày đi được à?”
Ngay lập tức, mấy cậu ấm đứng cạnh Viên Hạo trực tiếp ngăn cản Diệp Phàm, châm chọc hỏi.
“Mày muốn thế nào?”
Diệp Phàm nhìn Viên Hạo.
“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi cho tao!”
Viên Hạo bướng bỉnh nhìn Diệp Phàm, kiêu ngạo nói.
“Ha hai”
Nghe vậy, Diệp Phàm khẽ cười.
Cười xong, hắn giơ chân trực tiếp đá trúng người của đại thiếu nhà họ Viên này, cơ thể của hắn ta bay ra ngoài, đập đổ bàn ăn.
Cảnh này làm kinh động những khách quý khác trong trang viên, bọn họ nhao nhao nhìn qua.
Lúc thấy đại thiếu Viên gia nằm dưới đất, dáng vẻ thê thảm, bọn họ đều ngạc nhiên!
Nhà họ Viên là một trong số nhà quyền thế của Đế Đô, quyền thế ngút trời, còn đại thiếu nhà họ Viên lại đã gia nhập Thái tử đảng, ai dám ra tay với hắn ta? Vậy không phải tìm cái chết à?
“Viên thiếu!”
Thấy Viên Hạo bị đánh, sắc mặt Ngải Ngọc thay đổi, vội vàng xông qua.
“Thằng khốn!!!”
Viên Hạo được Ngải Ngọc đỡ dậy, mặt mũi dữ tợn nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Người đâu, bắt thằng nhóc này lại cho tao, tao phải giết hắn!”
Viên Hạo trực tiếp kêu to.
Vệ sĩ anh ta dẫn đến muốn ra tay với Diệp Phàm, nhưng lúc này, một tiếng quát trong trẻo truyền tới.
“Tôi xem ai dám ra tay?”
Một thiếu nữ tết tóc đuôi ngựa bước tới, vẻ mặt lạnh băng!
“Tư Thiên Thiên?”
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn thiếu nữ, nói.
Thiếu nữ này chính là tiểu thư nhà họ Tư - Tư Thiên Thiên, thiên phú Võ đạo không tầm thường, là người hắn gặp ở quận Giang Bắc!
“Cô là ai?”
Viên Hạo nhìn Tư Thiên Thiên, quát.
“Tôi là Tư Thiên Thiên, đại tiểu thư nhà họ Tư!”
Tư Thiên Thiên kiêu ngạo nói.
“Thì ra là tiểu thư nhà họ Tư!”
“Tư tiểu thư, tôi bị đánh trong bữa tiệc của nhà họ Tư các cô, nhà họ Tư các cô không nên cho tôi một lời giải thích sao?”
Viên Hạo nhìn Tư Thiên Thiên, lạnh lùng hỏi.
“Đánh rất hay!”
Tư Thiên Thiên hừ nói.
“Cô...
Viên Hạo suýt nữa tức hộc máu.
“Anh Diệp, đã lâu không gặp!”
Dứt lời, Tư Thiên Thiên đã bước tới trước mặt Diệp Phàm.
“Thì ra gia tộc số 1 Giang Bắc đầu tư vào Đế Đô chính là nhà họ Tư các cô!”
Diệp Phàm nhìn Tư Thiên Thiên, cười nói.
“Đúng vậy, nhưng mà may nhờ có anh Diệp, nhà họ Tư bọn em mới có thể có địa vị ngày hôm nay!”
Tư Thiên Thiên mỉm cười nói.
“Thì ra chúng mày là một bọn.”
“Chẳng trách dám đánh bổn thiếu, thì ra là có nhà họ Tư đứng sau chống lưng!”
“Nhưng mà mày tưởng nhà họ Tư vừa đầu tư vào Đế Đô này có thể bảo vệ được mày à?”
Viên Hạo u ám nhìn chằm chằm Diệp Phàm, kêu lên. “Anh dám uy hiếp anh Diệp?”
“Người đâu, đuổi hết bọn họ ra ngoài!”
“Nhà họ Tư không hoan nghênh bọn họ!”
Tư Thiên Thiên nói thẳng.
“Một gia tộc vừa đầu tư vào Đế Đô đã dám ngông cưồng như vậy, ai cho cô lá gan đó?”
Đột nhiên, một tiếng nói lạnh băng vang lên.
Một đám đại thiếu ăn mặc lộng lẫy, phong thái phi phàm xuất hiện.
Người dẫn đầu mặc bộ đồ Armani màu trắng, tràn đầy khí thế, trong mắt toát ra vẻ kiêu ngạo.
“Vân thiếu, cậu đến rồi, tốt quá rồi!”
“Cậu phải làm chủ cho tôi!”
Thấy người thanh niên mặc đồ Armani kia, Viên Hạo vội vàng ôm bụng bước tới.
“Các anh là ai?” Tư Thiên Thiên cau mày nhìn đám người này. “Cả Vân thiếu mà cô cũng không biết?”
“Vân thiếu là đại thiếu nhà họ Vân, một trong thập. đại thế gia của Đế Đô!”
Viên Hạo nói với Từ Thiên Thiên.
“Nhà họ Vân? Không quen!”
“Đây là nhà tôi, tôi không hoan nghênh các anh, mời các anh lập tức biến đi!”
Tư Thiên Thiên bĩu môi nói.