“Không ít người đến!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Lúc này, đám người Huyết Cơ, Đại Hổ Nhị Hổ, U Ảnh xuất hiện.
“Giao Long Tỷ ra đây!”
Người cầm đầu mấy thế lực quát.
“Muốn tôi giao ra Long Tỷ!”
“Vậy phải xem mấy người có bản lĩnh hay không!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Các thế lực lớn như Thiên Môn, nhà họ Lữ, phủ Võ Vương, Thiên Kiếm Tông đều ra tay xông thẳng về phía Diệp Phàm.
Đám người Đại Hổ Nhị Hổ, Huyết Cơ, U Ảnh cũng xông ra ngoài chém giết.
Nhưng mấy người bọn họ không có khả năng ngăn cản nhiều người như vậy.
Rất nhanh rất nhiều cao thủ lao về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm vung lên đoản kiếm màu đen, xông ra ngoài.
Phụt phụt phụt!!!
Diệp Phàm vừa ra tay giống như sát thần, máu tươi văng tung tóe, thi thể ngã chất đầy đất!
Mặc dù mấy ngàn người khủng bố, chiến lực có thể sánh ngang với quân đoàn mấy vạn người, nhưng đứng trước Diệp Phàm lại không chịu nổi một đòn.
Đối mặt với Diệp Phàm, Huyết Cơ, Đại Hổ Nhị Hổ, dù là cao thủ Thiên Môn, hay nhà họ Lữ hay Thiên Kiếm Tông hay các thế lực võ đạo khác đều không ngăn cản được bọn họt
Dưới sự tàn sát điên cuồng, hơn ngàn người chết thảm, số người còn lại cũng không ngừng lùi về sau, trong mắt lộ ra sự sợ hãi!
Người dẫn đầu của mấy thế lực Thiên Môn, phủ Võ Vương, nhà họ Lữ, Thiên Kiếm Tông thấy vậy bị chấn động mạnh!
Bọn họ không ngờ Diệp Phàm còn trẻ mà thực lực lại khủng bố như vậy!
“Tiếp tục, không phải muốn Long Tỷ sao?”
“Đến đây!"
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm những người này, khóe miệng cong lên, trong bóng đêm, đây giống như nụ cười của ác mat
Những người này nghe Diệp Phàm nói vậy không những không tiếp tục ra tay, ngược lại không ngừng lùi về sau, nuốt nước bọt, trên trán đổ mồ hôi lạnh. “Mấy người chỉ có vậy thôi sao?” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Không ngờ mấy bà già Bách Hoa kia lại có thể dạy dỗ ra một đệ tử thiên tài như ngươi, có chút bản lĩnh!”
Lúc này một giọng nói nghẹn ngào truyền đến.
Sau đó một luồng gió lạnh ập đến, làm người hốt hoảng!
Một đám người mặc trường bào màu xám, khuôn mặt âm lãnh xuất hiện!
Nhóm người này chia thành hai bên, nhường ra một con đường.
Một lão giả mặc áo choàng, tóc bạc, hốc mắt hõm lại, xương gò má nhô lên, tản ra hơi thở u ám xuất hiện.
Đôi con ngươi của lão giả lóe lên tia sáng âm u, làm người không rét mà run!
“Ông là ai?” Diệp Phàm nhíu mày.
Lão giả này mang lại cảm giác nguy hiểm cho Diệp. Phàm.
Có thể làm Diệp Phàm sinh ra cảm giác nguy hiểm, thực lực của đối phương tuyệt đối không đơn giản!
“Mấy đại ác nhân của Ác Nhân Cốc đều chết trên tay ngươi, hôm nay ngươi cũng nên đền mạng cho bọn họi”
“Giao Long Tỷ ra, nể mặt chủ nhân Bách Hoa, ta có thể cho ngươi chết thống khoái!”
Lão giả lạnh nhạt nói. “Ông là người Ác Nhân Cốc?” “Không lẽ là một trong bốn ác đầu?”
Diệp Phàm nhìn chằm chằm đối phương, lạnh nhạt nói.
Ác Nhân Cốc ngoại trừ thập đại ác nhân, còn có bốn ác đầu!
Người này nhìn không giống thập đại ác nhân, vậy chỉ có thể là một trong bốn ác đầu!
“Ngươi có mắt nhìn đấy!” _
“Hôm nay bổn tọa sẽ cho ngươi chết sảng khoái!
“Đúng vậy, bổn tọa chính là một trong bốn ác đầu của Ác Nhân Cốc, Võ Điên!”
Lão giả lạnh lùng quát.
“Không ngờ là Võ Điên!”
Không ít người ở đây biết được thân phận của lão giả đều vô cùng kinh sợ.
Ác Nhân Gốc, bốn ác đầu, nổi tiếng với võ, rượu, sắc, đánh cược!
Bốn người này lần lượt thích võ công, rượu ngon, người đẹp, đánh bạc!
Võ Điên là người thích võ công, đối phương khát vọng vũ lực cao siêu, vì tăng lên vũ lực, ông ta có thể trả giá bất cứ thứ gì, bởi vậy được gọi là Võ Điên!
Năm đó vì tăng lên thực lực, Võ Điên ác độc dùng máu trẻ con để tăng lên tu vi, làm nhiều người tức giận, lọt vào sự đuổi giết của chính phủ Long quốc và giới võ đạo, cuối cùng gia nhập Ác Nhân Cốc, trở thành một trong bốn ác đầu!
Nghe đôn năm đó vì đối phó với Võ Điên, phía chính phủ và giới võ đạo đã hy sinh hơn mười vị cao thủ Thiên cảnh và hơn mười vị cao thủ Địa cảnh, cuối cùng cũng không bắt được ông ta!
Từ đó đến nay đã hơn 20 năm!
Năm đó Võ Điên đã đáng sợ như vậy, nhiều năm trôi qua, rất khó tưởng tượng ông ta mạnh đến mức nào!
Lúc này các thế lực lớn vốn muốn cướp đoạt Long Tỷ đều nhìn Võ Điên với ánh mắt sợ hãi, không ngừng lùi về sau, sợ trêu chọc phải đối phương. “Võ Điên ~” Diệp Phàm lẩm bẩm, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
“Nhãi ranh, giao Long Tỷ ra đây, bổn tọa cho ngươi toàn thây!”
Võ Điên nói.
“Cho tôi toàn thây?”
“Ha hải
Diệp Phàm nở nụ cười khinh thường.
Thấy Diệp Phàm không biết trời cao đất dày, sắc mặt Võ Điên trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Xem ra ngươi thật sự không biết sống chết, vậy bổn tọa thành toàn cho ngươi!”