Sở Ngạo được thuộc hạ đỡ dậy, khóe miệng còn đang rỉ máu, gã nhìn Sở Cửu Ca với ánh mắt đầy hoảng sợ, gật đầu lia lịa.
Lúc này, đám người bọn họ bỏ chạy! “Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi!” Sở Cửu Ca nhìn Diệp Phàm nói.
“Cô cũng đủ khí phách đấy chứ!” Diệp Phàm khế cười nhìn Sơ Cửu Ca. “Cảm ơn lời khen!”
Sở Cửu Ca bình tĩnh đáp.
“Vậy phần hôn ước này cô có tính toán gì không?” Diệp Phàm lên tiếng.
“Anh muốn giải trừ hôn ước?”
Sở Cửu Ca nhìn chằm chăm Diệp Phàm.
“Cô cũng biết đấy, tôi đã có vợ rồi!?
Diệp Phàm đáp.
“Hôn ước này là do cha anh và cha tôi cùng nhau định ra, muốn giải trừ, chỉ có bọn họ mới có thểt”
“Anh có vợ rồi cũng không sao, những gia tộc lớn năm thê bảy thiếp rất bình thường, chỉ cần tôi làm vợ cả là được!”
Sở Cửu Ca cực kỳ bình tĩnh nói.
Ặc?
Diệp Phàm nghe Sở Cửu Ca nói vậy thì ngây ngẩn cả người.
Hắn không ngờ người phụ nữ này còn cởi mở hơn cả Sở Sở.
“Nhưng chúng ta mới quen nhau, không hề có tình cảm.”
“Cô có thực sự sẵn lòng kết hôn với một người mà cô không hề quen biết không? Diệp Phàm trầm giọng nói.
Từ khi anh xuất hiện ở Thiên Hải, những gì anh làm tôi đều biết, bởi vậy tôi rất quen thuộc với anh!”
“Huống chỉ, lệnh cha mẹ không thể làm trái!” Sở Cửu Ca nhìn Diệp Phàm nói.
“Được rồi, tôi đi trước!”
“Anh cứ giữ tờ hôn thư này đi!”
Sở Cửu Ca nói xong liền rời đi.
Mà Diệp Phàm cầm tờ hôn thư, không khỏi thở dài: “Một vị hôn thê còn chưa đủ, mà còn có tới tận hai người cùng lúc, đúng là nghiệp chướng!”
Sau đó, Diệp Phàm rời khỏi quán cà phê, đang định tìm Đường Sở Sở thì có một bóng người lao tới, vẻ mặt kích động nói: “Diệp thiếu, không ngờ lại gặp được anh ở đây, tốt quá!”
“Là cậu?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn đối phương.
Người này không phải ai khác, chính là chủ tịch câu lạc bộ võ đạo của đại học Thiên Hải - Tạ Hạo!
Lúc trước, anh ta dẫn Diệp Phàm tới sàn đấu quyền anh ngầm nên mới gặp được Đại Hổ và Nhị Hổ.
“Diệp thiếu, lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp được ở đây!
Tạ Hạo vui vẻ nói.
“Anh thay đổi không ít nhỉ!"
Diệp Phàm nhìn Tạ Hạo nói.
Hiện tại khí chất của Tạ Hạo thay đổi rất nhiều trên người toát ra một cỗ sát khí sắc bén, tuy anh ta đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng cũng không thể gạt qua mắt Diệp Phạm!
Mặc dù trước kia Tạ Hạo biết một chút công phu giống như gà con mới nở, nhưng hiện tại anh ta đã trở thành một con đại bàng hung dữ!
“Diệp thiếu, lúc trước tôi đã nói, nhất định sẽ chăm chỉ luyện võ, để anh phải nhìn với cặp mắt khác xưal”
Tạ Hạo nói. “Ừ, anh quả thật khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa!” “Địa Cảnh thất trọng, được đấy!”
Diệp Phàm gật đầu.
Hiện tại thực lực của Tạ Hạo đã đạt tới Địa Cảnh thất trọng, so với ngày trước thì quả thật là tiến bộ thần tốc..
“Diệp thiếu quả nhiên lợi hại, chỉ cần liếc qua đã nhìn thấu thực lực của tôi!” Lúc này, Tạ Hạo nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khiếp sợ.
Nếu như nhìn thoáng qua có thể nhìn thấu thực lực của mình, vậy thực lực của Diệp Phàm có lẽ còn đáng sợ hơn cả anh ta tưởng tượng!
“Đúng rồi, Diệp thiếu, thực lực của anh mạnh như vậy, có định tham gia cuộc thi đấu Thanh Bảng lần này không?”
Tạ Hạo hỏi Diệp Phàm. “Trận thi đấu Thanh Bảng? Đó là gì?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.